Bà lão nhìn qua mặt mũi của John thấy hắn không có chút gì trông giống kẻ xấu, nên cho cậu vào nhà.
Đem ra một cốc nước đặt trên bàn, John cầm lấy cốc nước mát, mặc dù hắn có thể sử dụng phép thuật tạo ra nước nhưng nếu làm thế chắc hẳn sẽ gây nhiều sự chú ý, như vậy thực sự không tốt khi hắn đang ở một nơi khá xa lạ, cầm ly nuốc uống một ngụm sau đó John hỏi: “ bà lão, nơi này gọi là gì vậy? tại sao cháu thấy trong lắng rất vắng vẻ.”
Bà lão ngồi vào chiếc ghễ gỗ cũ kĩ đối diện thở dài nói: “ nơi này gọi là Kalamanda, trước đây nó khá đông đúc, người trông làng cũng rất đông, thế nhưng gần đây vì phát hiện gần làng có mỏ khoáng chất, đá quý ở gần đây, hai đất nước lớn là Demacia và Noxus lũ lượt kéo đến để chiếm đoạt, người dân trong làng kẻ thì muốn làm giàu nên quyết đến khu mỏ để tham gia tìm kiếm, người thì lo sợ sẽ có chiến tranh xảy ra cho nên đã rời bỏ làng từ sớm.”
“hóa ra là vậy”- John hiểu vấn đề,cầm ly nước uống thêm một ngụm, bà lão mỉm cười nói: “ bây giờ cậu định đi đâu?”
John vui vẻ đáp: “ bây giờ cháu muốn đến bến cảng gần nhất để ra khơi, không biết nên đi đường nào là tốt nhất vậy?”
Bà lão đột nhiên lắc đầu đáp: “ lão e rằng không được rồi, đường ra bến cảng gần nhất là con đường đi ngang qua khu vực kiểm soát của quân đội Demacia, gần đây lão nghe vài người lính Demacia nói rằng, họ phát hiện một đội quân rất lớn của Noxus đang trên đường đến đây cho nên quyết định phong tỏa mọi đường đi trong khu vực kiểm soát của mình để tránh những phiền phức không đáng có.”
“vậy bây giờ sao đây?”- John đột nhiên gặp trở ngại lớn, vốn định muốn ra khơi sớm với ước muốn gặp lại Miss và Nami nhưng hiện tại gặp chút rắc rối.
Bà lão đáp: “ ta nghĩ hiện tại cậu nên ở lại đây vài ngày, đợi mọi chuyện đâu vào đó rồi rời đi cũng chưa muộn.”
John thực sự không muốn làm phiền bà lão nên đứng dậy, đột nhiên John cảm thấy đầu mình đau lên từng cơn, sau đó thì choáng váng, trời đất quay cuồng, hắn ngã lăn ra mặt đất bất tỉnh…………
“này cậu thanh niên, này…này…”
…………………………………………..
Trong lúc đó tại một nơi khá xa, tận sâu trong đại dương, bên trong một cung điện xa hoa tráng lệ, Nami đột nhiên kêu gào thảm thiết, cô lăn lôn trên sàn nhà ôm đầu gào khóc. Những cô gái người hầu cạnh đó bộ dáng cực kì hốt hoảng.
“công chúa, công chúa”
“mau đi gọi tộc trưởng, mau lên”
Rất nhanh chóng chỉ vài phút sau, tộc trưởng cùng những người quan trọng trong tộc Marai đã có mặt, tộc trưởng nhìn con gái của mình đang đau đớn lăn lôn trên mặt đất,trái tim như thắt lại ông hốt hoảng nói: “ các ngươi còn ở đó làm gì? Mau tìm cách giúp công chúa, thầy thuốc, mau gọi thầy thuốc ngay.”
Vừa dứt lời những người hậu lập tức chaỵ như bay ra bên ngoài,Aqualis thấy công chúa như vậy cũng vô cùng lo lắng, hắn ta biết sinh mệnh của công chúa và John có sự gắn kết, công chúa đột nhiên đau đớn như vậy chắc hẳn John đang có chuyện gì.
Nhưng sự thật lại khác, cơn đau của Nami không phải do John bị thương hay là gì mà đơn giản nó có nguyên nhân.
Đột nhiên cả người Nami được bao bọc bên trong một ánh hào quang thất sắc, ánh hào quang tỏa sáng rực rỡ đến mức những người xung quanh phải lùi lại vài bước và không dám mở cả hai con mắt.
Nami đột nhiên được vầng hào quang thất sắc ấy nâng lên lơ lửng giữa căng phòng, bảy loại màu sắc cứ liên tục quay quanh cô, tốc độ một lúc một cao.
“có chuyện gì xảy ra với con gái của ta vậy?”- Tộc trưởng vô cùng lo lắng.
Đột nhiên Nami mở bừng đôi mắt, thân hình người cá của cô bắt đầu biến đổi mãnh liệt, làn da vảy cá mờ dần rồi biến mất, thay vào đó là làn da trắng như tuyết,làn da như một con người,mái tóc của cô cũng biến đổi, nó dài ra và hóa thành màu đen, đặc biệt nhất chính là chiếc đuôi cá,nơi đó bảy luồng ánh sáng tỏa ra mãnh liệt nhất, rực rỡ nhất.
“lóa”
Một chùm ánh sáng lóe lên mãnh liệt, sau đó chiếc đuôi cá của Nami hóa thành một đôi chân thon dài đầy quyến rũ….
Trước sự sửng sờ của những người đang ở trong phòng, mọi người như ngây ngô nhìn sự biến đổi đến kì lạ này.
Aqualis lấp bấp nói: “ công chúa, cô cô ấy đã biến thành một con người.”
Vầng hào quang thất sắc lúc này mới thực sự biến mất, Nami nhìn vào sự thay đổi của mình, cô khoắc trên người bộ trang phục người cá, kết hợp với dáng dấp xinh đẹp như một con người, nếu tên đàn ông nào nhìn vào cô mà bảo không yêu chắc chắn đó là nói dối.
Nami nhìn vào đôi chân thon dài của mình, cô kinh ngạc không thôi, cô nhìn cha mình ở trước mặt: “ cha, chuyện này?”
Tộc trưởng tộc Barai thở dài, ông tiến lại ôm lấy cô con gái của mình nói: “ xem ra đây là định mệnh của con, hãy đi đi, bây giờ con đã trở thành một con người con có thể lên trên đó đi tìm cậu ta.”
Aqualis gật đầu nói: “ Nami, cô hãy đi đi, suốt thời gian này tôi biết cô rất đau khổ, cô rất muộn gặp anh ấy đúng không?”
Nami gật gật đầu thế nhưng cô nhìn vào đôi chân con người của mình, bây giờ nó không phải là đuôi cá làm sao để bơi đi đây.
Ngay khi trong đầu cô vừa nghĩ đến đuôi cá như trước kia thì đôi chân của cô đột nhiên biến lại như cũ, chuyện này…quá mức thần kì, mọi người trog phòng được một phen kinh ngạc tột độ.
“nhìn này, con có lại đuôi cá rồi”- Nami vui mừng.
Tộc trưởng tộc Barai gật đầu nói: “ có lẽ đây là sức mạnh của thần tiên cá đã ban cho con, hãy đi đi.”
“con đi đây”- Nami gật đầu, như vậy niềm mơ ước của cô đã trở thành hiện thực, cô sắp được lên đất liền, được gia nhập vào xã hội loài người và đặc biệt hơn, cô sắp gặp được John.
“lần cuối cùng mình gặp anh John, anh ấy có nói sẽ đến Ionia, bây giờ mình sẽ đến đó.”- Như đã quyết định phương hướng, Nami lập tức lao đi, về khoảng bơi lội trong nước e rằng cô chưa có đối thủ, tốc độ di chuyển thực sự rất nhanh.
Ở đây xin nói rõ đôi chút, việc Nami có được đôi chân giống như con người là do thất tinh nguyên tố cổ ngữ mà John có được, giữa hai người có sự liên kết sinh mệnh với nhau, hay nói cách khác tuy hai mà một, vậy nên khi John sở hữu được bảy loại nguyên tố thì đồng thời Nami người được kết nối sinh mệnh với hắn cũng được hưởng một chút từ đó, chính thứ sức mạnh cổ ngữ ấy đã đem lại phép màu cho cô, giúp cô có được đôi chân của con người.
Trở lại với John.
Sau khi John bất tỉnh hắn được bà lão đưa lên giường nằm nghỉ và chăm sóc. John bắt đầu tỉnh lại hắn sờ lấy trán mình lẩm bẩm nói: “ chuyện gì xảy ra vậy? sao đột nhiên mình cảm thấy giống như sức mạnh bên trong người biến mất rồi lăn ra bất tỉnh, đã thế trong cơn mơ mình thấy Nami hóa thành con người nữa, chuyện này là sao?”
“cậu tỉnh lại rồi à”- Bà lão bước vào cười ôn hòa, trên tay bà ấy cầm theo một chén cháo trắng đặt trên đầu giường nói: “ cậu đã hôn mê được hai ngày rồi, tự nhiên lại ngã lăn ra bất tỉnh, thực sự làm lão bà này lo quá.”
John kinh ngạc, không ngờ rằng hắn đã bất tỉnh mất hai ngày rồi, khuôn mặt tỏ vẻ có lỗi nói: ‘ bà lão, thực sự phiền bà quá.”
Bà lão cười cười cầm chén cháo lên nói: “ cũng không có gì, nhìn cậu khá giống với đứa con trai của ta, chăm sóc cậu cũng như chăm sóc nó mà thôi, hài cũng đã lâu rồi ta không được gặp nó.”- đôi mắt bà lão ẩn hiện nét buồn.
John hỏi: “ con trai bà hiện đang ở đâu?”
Bà lão đáp: “ nó đang làm việc tại mỏ, thế nhưng từ ngày làm tại đó, nó chưa lần nào về cả.”
John sực nhớ ra điều gì ngay lập tức hỏi: “bà lão vậy con đường đến bến cảng ra biển hiện tại có thể đi được chưa?”
John hỏi điều này cũng có lý bởi hắn đã bất tỉnh được hai ngày, có thể con đường ấy đã cho phép đi qua, thế nhưng kết quả thật đáng buồn: “ vẫn chưa, lực lượng quân đội của Demacia bây giờ còn tăng thêm hơn lúc trước nữa. Nghe nói nhà vua của Demacia là Jarvan đệ tam cùng con trai của mình sẽ đến ngôi làng Kalamanda này để kí một hợp đồng độc quyền khai thác khu mỏ ở đây dài hạn, có thể là ngày mai họ sẽ đến.”
“Vua của Demacia”- John giật mình, hắn không ngờ ngày mai vua của Demacia là Jarvan đệ tam cùng với con trai mình là Jarvan đệ tứ sẽ đến đây, hắn nói: “ họ đến đây nhất định quân đội đi theo bảo vệ cũng không ít xem ra ngày mai ngôi làng sẽ không được yên.”
“phải phải”- Bà lão gật gật đầu cười nói: “ thôi chuyện đó lão già này không quan tâm, cậu mau nghỉ ngơi đi.”
John gật đầu cười nói: “ thật làm phiền bà quá”
Bà lão cười cười bước ra khỏi phòng.
Tối hôm đó tại doanh trại của quân đội Noxus tại ngôi làng Kalamanda, bên trong lều chỉ huy, một người đàn ông bộ dáng lạnh như băng, đôi mắt sắc như lưỡi kiếm, đặc biệt trên người ông ta rất nhiều sẹo, trên vài luôn đậu một con quạ đen.
Bên cạnh ông ta là một người thanh niên với chiếc áo có mũ trùm nửa đầu, nếu John ở đây nhất định nhìn ra đó là Talon, đối thủ mà hắn đã giao chiến cách đây không lâu.
Talon nhìn người đàn ông trước mặt cung kính nói: “ ngài Swain, theo thông tin báo lại ngày mai Jarvan đệ tam và con trai ông ta là đệ tứ sẽ đến đây, nếu như cứ để yên chuyện này nhất định buổi kí kết hợp đồng quyền khai thác mỏ sẽ thuộc về bên Demacia.”
Swain vẫn tỏ vẻ điềm tĩnh, ông ta cười đáp: “ Talon, ngươi không biết lý do ta gọi ngươi về lần này là có chuyện gì sao?”
Talon khó hiểu: “ không phải là vấn đề về việc kí hợp đồng ngày mai sao?”
Swain lắc đầu: “ điều đó chỉ đúng một nửa mà thôi, ta vẫn còn một kế hoạch còn lớn hơn cả kế hoạch đó nữa, nhưng trước tiên cứ giải quyết chuyện ngày mai đi đã.”
Talon mặc dù không biết Swain đang có kế hoạch gì nhưng hắn rất hiểu cái danh hiệu bậc thầy chiến thuật của ông không phải hư danh, chắc chắn ông ấy đã có suy tính gì đó rồi. Hắn hỏi: “ vậy kế hoạch của ngài là gì?”
Swain cười cười đứng dậy tiến lại gần Talon nói gì đó……….
“lập tức thi hành nhiệm vụ”- giọng của Swain.
Sáng ngày hôm sau, đoàn người Demacia nhanh chóng tiến vào bên trong làng, dẫn đầu chính là đức vua của Demacia và con trai của người, quân đội xung quanh bảo vệ vô cùng kĩ lưỡng, ai ai cũng mặc giáp sắt, tay luôn cầm binh khí, sẵn sàng phản ứng với mọi tình huống đột biến.
Tại quản trường nhỏ của ngôi làng Kalamanda, buổi lễ kí hợp đồng quyền khai thác mỏ độc quyền của Demacia đang diễn ra thì ngay trước khi vua Jarvan III kịp kí hợp đồng thì Jericho Swain, quân sư của Noxus cùng đoàn tùy tùng bất ngờ xuất hiện và mang theo 1 người đàn ông.
Mọi người trong làng bắt đầu bàn tán xôn xao, John đứng giữa đám đông nhìn Swain giống như trong tưởng tượng của hắn, ông ấy có đôi mắt sắt bén hơn dao cạo, khí thế ông ta phát ra hiển nhiên không giống người bình thường.
Jarvan III thấy Swain một người cực kì nổi tiếng ở Noxus đột ngột xuất hiện, ông cảm thấy sắp có chuyện gì đó không tốt, những vẫn cố gắng giữ bình tĩnh nói: “ ngài là Swain đúng chứ? Không biết đến đây có việc gì? Nếu đến để tham dự buổi lễ bên Demacia chúng tôi nhất định tiếp đón, người đâu mau lấy ghế cho ông ấy.”
Vua Jarvan III tỏ ra khá khiêm nhường, đơn giản lúc này ông không muốn làm mất hình ảnh của Demacia trước mặt những người dân Kalamanda.
Swain đưa tay ngăn lại cười nói: “ đức vua Jarvan III ngài không cần khách sáo như vậy đâu, tôi đến đây không phải để tham dự buổi kí hợp đồng này, mà đến vì chuyện khác.
Jarvan III nheo mắt, ông hỏi: “ vậy đó là chuyện gì?”
Swain đưa tay, người đàn ông bị trói gần đó được những người tùy tùng của Swain đưa đến trước mặt Jarvan III và Jarvan IV, Swain nói rằng: “ người đàn ông này đã giết người công nhân của Noxus và các vật tư của họ.”
Jarvan III nhìn người đàn ông đang bị trói hỏi: “ ngươi làm việc cho ai? Và vì sao lại phải làm điều đó.”
Người đàn ông bị trói kia chỉ tay vào Jarvan IV nói: “ là ngài ấy, tôi làm việc cho ngài ấy, những gì tôi làm đều do ngài ấy sai bảo.”
“thằng khốn, mày đang nói cái gì đó hả!”- Jarvan IV bị người ta nói đích danh như vậy anh ta cảm thấy rất tức giận đập bàn đứng dậy quát mắng,Jarvan IV nhìn cha mình nói: “ phụ vương, con không làm điều đó, tất cả là kế hoạch của hắn ta, nhất định là kế hoạch của hắn, hắn vu oan cho con, phụ vương.”
Buổi kí kết trở nên hoảng loạn. Lúc đó thị trưởng của Kalamanda quyết định ngừng kí hợp đồng vì muốn làm rõ mọi việc, Jarvan III buộc đồng ý và yêu cầu bắt giam người đàn ông đó tại nhà tù của Demacia nhưng Swain từ chối vì ông là nhân chứng quan trọng và yêu cầu được thẩm vấn bởi đại diện của hai bên và do thị trưởng Kalamanda làm chứng.
John ở bên ngoài chứng kiến tất cả, hắn thở dài nghĩ: “ e rằng đây là một kế hoạch của Swain nhằm ngăn chặn việc kí hợp đồng giữa Demacia và làng Kalamanda rồi.”
Mọi người bắt đầu rời đi, John cũng rời đi theo, đột nhiên Swain nhìn vào bóng lưng của hắn đôi mắt sắc lạnh kia nheo lại: “ người thanh niên đó, có thứ gì đó từ cậu ta khiến người khác phải run sợ.”
Sau đó Swain cũng trở về doanh trại của mình, bên trong lều chỉ huy Swain nhìn Talon đã đứng đợi sẵn từ trước, Talon gật đầu chào nói: “ ngài đã làm mọi chuyện xong hết rồi chứ?”
Swain cười gật đầu: “ ngươi nghĩ ta là ai mà không thể hoàn thành chuyện nhỏ bé này? Mọi chuyện thu xếp ổn thỏa chưa?”
Talon gật đầu đáp: “ đã giải quyết cả rồi, không ai có thể tìm ra chứng cứ gì về liên quan đến gã đó cả.”
Swain gật đầu đưa tay ý bảo Talon mau rời đi, Talon giật mình nhớ đến điều gì vội nói: “ đúng rồi ngài Swain có chuyện này tôi cần phải nói với ngài.”
Swain ồ lên hỏi: “ chuyện gì?”
Talon đáp: “ là chuyện lên quan đến người thanh niên tên John, hắn ta vẫn còn sống.”
“ngươi nói sao?”- Swain giật mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT