Thiên Di ngồi co mình trong chiếc áo khoác len to sụ ngoài ban công, đôi mắt lặng lẽ nhìn xuống đường phố sáng đèn bên dưới. Mới đó mà mùa đông
cùng những cơn gió lạnh thấu xương đã lại tới, Mạnh Hoàng đã rời Việt
Nam được gần nửa năm. Trong suốt quãng thời gian đó, người bạn của Thiên Di không chỉ là nước mắt mà còn có cảm màn đêm. Bởi Thiên Di biết, khi
màn đêm buông xuống thì ở đất nước bên kia bán cầu, bình minh mới bắt
đầu xuất hiện. Thiên Di muốn Mạnh Hoàng có thể cảm nhận được tình cảm
của nó dù là bất kì khoảng thời gian nào trong ngày. Mọi người đều nói
Thiên Di ngốc, Thiên Di khờ nên mới chờ đợi một người trong khi không có bất kì thông tin nào về người đó, không biết khi nào người đó mới trở
về. Nhưng Thiên Di chỉ mỉm cười khi nghe những lời ấy bởi nó chưa bao
giờ ngừng hi vọng về một tương lai tốt đẹp với Mạnh Hoàng. Nó tin chắc
rằng một ngày không xa nữa Mạnh Hoàng sẽ trở về bên nó, sẽ lại ôm chặt
lấy nó mà nói rằng: “ Anh nhớ em”. Nghĩ đến đây, Thiên Di khẽ cầm chậu
cây xương rồng hình trái tim bên cạnh lên và dịu dàng cất tiếng:
- Anh có biết tại sao em lại trồng xương rồng không? Đó là một loài cây
tuy có vẻ ngoài khô cứng nhưng lại ẩn chứa sức sống vô cùng mãnh liệt.
Và khi nó nở hoa thì những bông hoa mang một vẻ đẹp rất kì lạ, rất đặc
biệt. Em hi vọng anh cũng như tình cảm của chúng ta sẽ giống như cây
xương rồng này, luôn vươn lên mạnh mẽ dù ở bất kì hoàn cảnh nào. Hứa với em, ngày xương rồng nở hoa cũng là ngày anh trở về bên em, anh nhé? Em
sẽ chờ… Nhất định, em sẽ chờ.
- Chán thật đấy! Trời lạnh làm tôi
chẳng muốn bươc chân ra khỏi nhà. – Hoa nằm dài trên giường của Thiên
Di, vừa trùm chăn kín mặt vừa than thở.
- Có Nam Huy bên cạnh thì sợ gì lạnh nữa? Chỉ có tôi mới cảm thấy lạnh.
Nghe thấy giọng nói trầm buồn của Thiên Di, Hoa vội chui ra khỏi chăn và ngồi sát vào cô bạn.
- Dạo này bà có nhận được tin tức gì từ Mạnh Hoàng không?
Thiên Di mỉm cười lắc đầu:
- Ngoại trừ lá thứ đầu tiên ấy thì chưa có bất kì thứ gì khác cả. Không email, không điện thoại, không lời nhắn,…
- Vậy… bà tính cứ mãi chờ đợi thế này sao? Nhìn thấy bà ngày ngày buồn bã, tôi cũng không vui chút nào. Hay bà…
- Hoa, bà hiểu tính tôi mà. – Thiên Di nhìn thẳng vào mắt Hoa.- Tôi sẽ
kiên trì, tôi sẽ ở đây và chờ Mạnh Hoàng dù cho có chuyện gì xảy ra đi
chăng nữa.
Hoa siết nhẹ tay Thiên Di. Không một cái gật đầu hay
tiếng “ừ” nào cả nhưng Thiên Di hiểu, Hoa đã, đang, và sẽ vẫn bên cạnh
ủng hộ mình. Đột nhiên chiếc điện thoại trên bàn đổ chuông, nhạc bài hát We were in love vang lên càng làm không khí trở nên lạnh lẽo và u ám.
Thiên Di chậm rãi nhấc điện thoại.
- Alo?
- Thiên Di à, tôi là Minh Mĩ đây.
Thiên Di mở to mắt kinh ngạc. Là điện thoại của mẹ Mạnh Hoàng từ Mĩ! Nó run run trả lời:
- Dạ… Cháu nghe đây cô.
- Đưa Mạnh Hoàng sang Mĩ đã lâu mà tới bây giờ tôi mới có thể gọi điện
cho cô, chắc thời gian qua cô cũng đã chịu nhiều vất vả rồi. Tôi biết
đây sẽ là cú sốc lớn với cô nhưng… cô hãy bình tĩnh nghe tôi nói… Mạnh
Hoàng… Mạnh Hoàng… nó mất rồi! Các bác sĩ đều đã cố gắng nhưng ca phẫu
thuật không thành công, Mạnh Hoàng… nó….
Thiên Di nghe bà Minh Mĩ nói mà tai nó như ù đi, tất cả mọi thứ đột nhiên trở nên đảo điên và
quay cuồng trước mắt nó. Một sức ép vô hình nào đó đè nặng lên lồng ngực khiến trái tim Thiên Di như nổ tung vì đau đớn. Sự đau đớn không thể
che giấu bộc lộ ra cả bên ngoài. Đôi mắt hoảng loạn của Thiên Di dáo dác nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm chút ánh sáng hiếm hoi nào đó nhưng
chỉ một màu đen tăm tối bao phủ lấy nó. Tất cả đều trở nên nhạt nhòa và
biến dạng, Thiên Di buông rơi chiếc điện thoại rồi ngã lăn ra đất, hai
mắt nhắm nghiền.
Hoa nhào tới đỡ lấy Thiên Di và ra sức lay gọi. Từ khóe mắt Thiên Di, một giọt nước mặn chát vừa mới rỉ ra.
***
- Mạnh Hoàng, anh đừng đi!- Thiên Di hét lớn rồi ngồi bật dậy, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi.
- Thiên Di, con tỉnh rồi hả?
Giọng nói êm dịu của mẹ ở bên cạnh kéo nó ra khỏi cơn ác mộng. Thiên Di nhìn
xung quanh và nhận thấy mình đang nằm trong phòng, cả người mệt mỏi.
Xung quanh là thuốc, là khăn… Cuối giường, mẹ của Thiên Di đang cẩn thận sắp xếp lại mọi thứ, khuôn mặt hiện rõ vẻ tiều tụy và lo lắng.
- Mẹ, con đã mơ một giấc mơ rất khủng khiếp. Con mơ Mạnh Hoàng chết, Mạnh Hoàng bỏ con mà đi.
- Thiên Di….- Mẹ nó khẽ xoa đầu con gái, đôi mắt rơm rớm nước.- Không
phải là mơ… con hôn mê đến hôm nay đã là ngày thứ ba. Còn Mạnh Hoàng…
Mạnh Hoàng đi thật rồi!
Thiên Di như chết lặng. Không phải là mơ? Vậy cuộc điện thoại đó…?
- Không, không đúng. Mẹ đang nói dối con có phải không? Mẹ nói đi!- Thiên Di điên loạn gào lên trong nước mắt.- Mạnh Hoàng chưa chết, nhất định
là chưa chết! Con biết rồi, ở đây có sự hiểu lầm nào đó. Con phải đi tìm Mạnh Hoàng!
Thiên Di nói rồi hất tung chiếc chăn và chạy ra cửa. Thấy vậy, mẹ nó vội vã chạy đến ôm chặt lấy nó, nước mắt lưng tròng:
- Thiên Di, con bình tĩnh lại đi! Con đừng làm mẹ đau lòng thêm nữa được không con?
- Mạnh Hoàng đã hứa với con là sẽ ở bên con, đã nói con đừng bỏ cuộc. Con đã chờ…
Mẹ cũng thấy mà, con đã chờ…phải không mẹ? Con có thể chờ mà sao Mạnh
Hoàng không thể trở về bên con? Tại sao? Còn rất nhiều nơi chúng con
muốn đến, rất nhiều việc chúng con muốn làm. Vả lại… vả lại con còn phải làm cô dâu của Mạnh Hoàng nữa. Thế nên Mạnh Hoàng không thể chết được!
Không thể!
Thiên Di hét lớn và lại ngã xuống. Lần này không có
lấy một giọt nước mắt nào trào ra. Là vì nước mắt đã cạn hết hay vì một
trái tim đã vỡ vụn đóng băng thì không thể khóc?
Trời lạnh. Những cơn gió mùa đông bắc ùa đến cùng cơn mưa phùn lất phất càng làm thời
tiết Hà Nội thêm khắc nghiệt. Mọi người ra đường đều khoác trên mình
những chiếc áo to dày và ấm áp, ai ai cũng cắm cúi đi thật nhanh để mong thoát khỏi cái giá lạnh ngoài đường phố càng sớm càng tốt. Hoa không
nằm ngoài số đó, nó nhét hai tay sâu vào bên trong túi áo, vừa đi vừa
xuýt xoa. Vì đi nhanh nên thoắt cái nó đã dừng chân trước cổng nhà Thiên Di. Sau khi được cô giúp việc dẫn vào, Hoa chậm rãi tiến lại phía phòng khách.
- Cháu chào cô.- Hoa cúi đầu khi thấy mẹ Thiên Di ngồi lặng lẽ trong phòng, ánh mắt không rời phía nhà bếp.
- Cháu đến rồi à? Ngồi đi.
Hoa mỉm cười ngồi xuống ghế rồi đặt chiếc túi xách sang bên cạnh.
- Tình hình Thiên Di thế nào rồi cô?
- Vẫn không có gì tiến triển, cũng đã mấy tuần trôi qua rồi. Các bác sĩ
đều nói đây là một triệu chứng tâm lí, nó phải tự mình thoát khỏi những
điều ấy thì mới có thể hồi phục được.
- Cô để cháu vào thăm Thiên Di được không?
Mẹ Thiên Di gật đầu buồn bã. Hoa đứng lên và đi vào trong bếp. Vừa tới
nơi, Hoa đã thấy Thiên Di đang lúi húi trộn bột mì để nướng bánh. Nướng
bánh xong nó lại trộn bột mì…rồi lại nướng… Phát hiện ra có người đang
quan sát mình, Thiên Di cười tươi và chạy lại phía Hoa.
- Sao tới giờ bà mới đến. Mau vào đây!- Thiên Di nói rồi kéo tay Hoa tới bên bàn
ăn, nơi có đến hàng chục chiếc bánh đủ loại.- Bà nói Mạnh Hoàng thích ăn bánh nào nhất? Bánh quy, hay là bánh kem? Tôi không biết nên cứ làm tất cả, lát nữa mang đến cho Mạnh Hoàng.
- Thiên Di.- Hoa xót xa nhìn cô bạn.- Mạnh Hoàng đã chết rồi. Người chết thì không thể ăn bánh của bà nữa, bà hiểu không?
Thiên Di ngơ ngác nhìn Hoa, rồi lại ngơ ngác nhìn chỗ bánh như một đứa trẻ.
Những chiếc bánh này đều rất ngon mà, sao Mạnh Hoàng có thể không ăn
được chứ? Thiên Di lại nhoẻn miệng cười rồi tiến về chỗ lò nướng, đút
khay bánh mới làm xong vào trong lò. Dường như không thể chịu đựng được
cảnh này thêm một phút nào nữa, Hoa chạy lên phòng Thiên Di và lôi ra
một đống đồ đạc. Rồi nó lại chạy xuống bếp và ném tất cả những thứ ấy
lên bàn.
- Thiên Di, bà nhìn đi! Đây là ảnh của Mạnh Hoàng. Nhưng Mạnh Hoàng đã chết rồi, ca phẫu thuật không thành công, cậu ấy đã chết
thật rồi!
Thiên Di ngừng tay và từ từ cầm mấy tấm ảnh lên.
- Đúng rồi, là Mạnh Hoàng. Nhưng… Mạnh Hoàng không chết. Bà đừng nói linh tinh, Mạnh Hoàng không chết! Cậu ấy vẫn sống và sẽ nhanh trở về đây
thôi.
- Bà đừng tự lừa gạt bản thân mình nữa!- Hoa bóp mạnh vai
Thiên Di.- Bà và Mạnh Hoàng đã rất yêu nhau, hai người đã có những kỉ
niêm đẹp với nhau nhưng đó chỉ là quá khứ! Bây giờ Mạnh Hoàng đã chết,
bà phải sống cho hiện tại và tương lại, hiểu chưa? Bà nghĩ bà hành hạ
bản thân mình thế này thì Mạnh Hoàng có thể sống lại ư? Bà làm vậy liệu
Mạnh Hoàng có thể mỉm cười được không?
Thiên Di mở to mắt nhưng
rồi đôi mắt ấy dần cụp lại, nó ngồi phịch xuống đất như một cái xác
không hồn. Những tiếng nấc nghẹn ngào vang lên. Một tiếng… Hai tiếng…
Cuối cùng vỡ tan thành những giọt nước mắt đầy đau đớn.
- Tương
lai? Tôi còn có tương lai sao? Đúng rồi, tương lai của tôi chính là làm
cô dâu của Mạnh Hoàng. Tôi muốn làm vợ của cậu ấy.
- Bà nói cái gì?- Hoa thốt lên kinh ngạc.
- Tôi muốn làm vợ của Mạnh Hoàng.- Thiên Di rành rọt nhắc lại từng tiếng.
- Bà điên sao? Mạnh Hoàng đã chết rồi.
- Mạnh Hoàng đã chết, nhưng ngoài Mạnh Hoàng tôi cũng không lấy ai cả. Tôi sẽ tổ chức đám cưới…
- Bà… thực sự muốn như vậy sao? Bà đã suy nghĩ kĩ chưa? Nhưng còn bố mẹ của bà?
- Tôi tin rồi họ cũng sẽ đồng ý.
Thiên Di chỉ nói như vậy rồi lẳng lặng bước ra ngoài. Bầu trời bên ngoài cũng giá lạnh y như tâm hồn của nó.
***
Thiên Di đứng soi mình trước gương, bên cạnh là ngổn ngang đủ mọi thứ để
chuẩn bị cho lễ cưới ngày mai. Đúng vậy, ngày mai Thiên Di sẽ đến lễ
đường, sẽ chính thức trở thành vợ của Mạnh Hoàng như lời mà cả hai đã
hứa.
***
Buổi sáng, trời nắng đẹp. Giữa tiết trời mùa đông mà xuất hiện những ánh nắng ấm áp như vậy quả là hiếm hoi. Nhà thờ sáng đầu tuần trở nên vắng lặng, khách mời của đám cưới cũng chỉ ngồi đủ ở
hai hàng ghế đầu. Ngoài bố mẹ Thiên Di ra là Hoa, Nam Huy, cô Kim giúp
việc và một vài người bạn khác. Mỗi người đều mang trong mình một tâm
trạng, một suy nghĩ khiến cho khuôn mặt họ mang đủ các loại biểu cảm vô
cùng phong phú nhưng vẫn giữ được nét trang trọng trong ngày lễ vô cùng
đặc biệt này. Đột nhiên tiếng nhạc quen thuộc vang lên, báo hiệu sự xuất hiện của nhân vật chính trong lễ cưới. Từ bên ngoài nhà thờ, cô dâu
chầm chậm bước vào trong ánh nắng ban mai rực rỡ, bên cạnh không hề có
chú rể. Thiên Di xinh đẹp như một nàng công chúa từ trong truyện cổ tích với khuôn mặt được trang điểm lộng lẫy và mái tóc búi cao sang trọng.
Chỉ có điều, tất cả mọi người có mặt đều ồ lên khi trông thấy bộ váy
cưới của cô dâu: một bộ váy được làm bằng ren với ống tay dài có họa
tiết đơn giản nhưng lại trông vô cùng quý phái. Đặc biệt nhất là từ đầu
đến cuối, chiếc váy chỉ có một màu đó là màu đen- màu của sự bí ẩn nhưng cũng là màu của tang tóc và đau thương. Ánh nắng mặt trời hòa vào với
màu đen áo cưới tạo thành một thứ màu sắc huyền bí và huyễn hoặc, khiến
ai nhìn vào cũng không khỏi xúc động. Thiên Di từng bước tiến về phía
cha xứ, khuôn mặt thản nhiên không biểu lộ một chút cảm xúc. Lời của vị
linh mục gì đáng kính vang lên giữa nhà thờ: “ Thiên Di, con có đồng ý
lấy Mạnh Hoàng làm chồng của con và ở bên cạnh người ấy khi khỏe mạnh
cũng như khi ốm đau, khi giàu sang cũng như khi nghèo khó không?” Thiên
Di mỉm cười. Đó là điều mà nó luôn hi vọng nhưng chẳng bao giờ có thể
trở thành hiện thực nữa. Ở bên dưới, mẹ của Thiên Di đã bắt đầu rơi nước mắt khi nhìn thấy con gái mình đứng trên lễ đường làm đám cưới mà không có lấy một chú rể. Thiên Di im lặng một lát rồi toan cất tiếng: “Con
đồng ý” thì bỗng cánh cửa nhà thờ mở tung! Từ xa, một bóng người cao lớn bước nhanh về phía Thiên Di.
Trong khoảnh khắc đó, thời gian như ngưng đọng…
Trong khoảnh khắc đó, Thiên Di như ngừng thở…
Và trong khoảnh khắc đó, bóng người kia đã ôm chầm lấy Thiên Di như thể mạng sống của họ đã được hồi sinh nhờ cái ôm này.
“Anh nhớ em”. Tiếng của Mạnh Hoàng vang lên bên tai Thiên Di nhẹ như gió,
vòng tay ấm áp của Mạnh Hoàng siết chặt không rời. Thiên Di sững sờ
buông rơi đóa hoa đang cầm trên tay. Tất cả mọi người xung quanh cũng
đều ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra!
- Anh…- Thiên Di thấy sống mũi mình cay cay.
Mạnh Hoàng càng siết chặt Thiên Di hơn.
- Anh thật sự rất nhớ em, nhớ đến phát điên lên rồi! Liệu em còn có thể chấp nhận anh, chấp nhận tình yêu của anh được chứ?
- Chuyện này là…?
- Mọi người có thể nghe tôi giải thích được không?
Bà Minh Mĩ cũng từ đâu bước vào và tiến lại gần Thiên Di.
- Chuyện này đều là do tôi. Việc Mạnh Hoàng cần thay tim gấp là có thật.
Sau khi trải qua hai cuộc phẫu thuật ở bên Mĩ, sức khỏe của nó đã ổn
định và tốt hơn rất nhiều. Nhưng tôi đã giấu nó và gọi điện cho Thiên
Di, nói rằng cuộc phẫu thuật không thành công.- Nói đến đây, bà Minh Mĩ
nắm lấy tay Thiên Di.- Cô muốn đây sẽ là thử thách cuối cùng của cô dành cho con, cô muốn biết tình yêu của con với Mạnh Hoàng có đủ lớn để vượt qua ranh giới giữa sự sống và cái chết được hay không. Bây giờ thì cô
đã thực sự thấy được tình cảm của con rồi. Thiên Di, con có thể tha thứ
cho cô và đón nhận thằng con trai ngốc nghếch của cô được chứ?
Thiên Di không biết từ bao giờ mắt mình đã nhòe nước. Tất cả mọi thứ xảy ra
đều giống như trong mơ làm cho nó không tin được chuyện này có thể xáy
ra trong hiện thực. Nó ôm chầm lấy bà Minh Mĩ, không nói nên lời. Rồi
Thiên Di lại quay sang, hai tay đánh liên tục vào lưng Mạnh Hoàng mà nức nở:
- Anh có biết em đã đau khổ thế nào không? Anh có biết trái
tim em đã vỡ vụn ra khi biết anh không còn trên cõi đời này nữa không?
Anh là kẻ nhẫn tâm! Tại sao, tại sao từ lúc đi anh không hề liên lạc với em? Không cho em một thứ dù là nhỏ nhoi để em bám víu? Tại sao?
- Bởi vì anh muốn khi anh đứng trước mặt em, anh sẽ là một chàng trai
thực sự khỏe mạnh, là một bờ vai thực sự vững chắc. Anh thà không liên
lạc, không cho em hi vọng còn hơn để em hi vọng rồi lại thất vọng vì
ngay cả khi nằm trong phòng phẫu thuật, anh cũng không hề biết mình có
thể vượt qua và trở về bên em được hay không. Nhưng bây giờ anh đã ở đây và anh tuyệt đối không để em phải chịu đựng mọi thứ một mình nữa, anh
tuyệt đối không buông tay em nữa.
- Anh nói dối! Trước đây anh
cũng nói sẽ ở bên em, sẽ không rời xa em nhưng cuối cùng anh vẫn bỏ rơi
em. Em không tin anh! Em không tin! Em không tin!
Thiên Di vừa
nói xong thì cũng là lúc Mạnh Hoàng ghì chặt Thiên Di vào lòng và đặt
lên môi nó một nụ hôn mãnh liệt. Đôi mi thấm đẫm nước mắt của Thiên Di
từ từ khép lại, nó ôm chặt lấy Mạnh Hoàng như để đáp lại tình cảm đang
bừng cháy của người con trai mà nó yêu thương.
- Từ giờ chúng ta
sẽ cùng nhau bù đắp hết những khoảng thời gian xa cách, những khoảng
thời gian không có nhau, sẽ cùng nắm tay nhau đi tới cuối con đường.
Và…Thiên Di, em đồng ý làm vợ của anh chứ?
Thiên Di khẽ gật đầu
rồi ôm chầm lấy Mạnh Hoàng một cách hạnh phúc. Tất cả mọi người có mặt
đều vui sướng vỗ tay chúc mừng cho một cái kết đẹp và vô cùng có hậu.
Tuy rằng đám cưới ngày hôm nay đã không diễn ra như dự định nhưng rồi sẽ có một đám cưới sau đó hạnh phúc hơn, lộng lẫy hơn rất nhiều. Tất
nhiên, đám cưới ấy sẽ có đầy đủ cả cô dâu chú rể và cô dâu sẽ là người
xinh đẹp nhất, rạng rỡ nhất trong bộ váy trắng tinh khôi- bộ váy kết
tinh từ sự tin tưởng, lòng kiên trì và niềm hi vọng, Nhưng trên hết vẫn
là một tình yêu chân thành, bất diệt.
*****
Ba năm sau.
- Ông xã, chắc là vợ chồng Hoa và Nam Huy đưa bé Tũn sang chơi đấy. Anh mau ra mở cửa đi.
- Em ra đi bà xã, anh đang bận.
- Em còn đang dở tay nấu cơm. Anh bận cái gì hả? Lại tính trốn việc đúng không?
- Anh bận cho con ăn thật mà.
Mạnh Hoàng vừa đưa bình sữa vào miệng cô con gái bé bỏng vừa thầm thì:
- Mẹ con đúng là dữ dằn nhất nhà, con nhỉ?
- E hèm, anh nói gì đấy hả?
Mạnh Hoàng giật mình quay lại phía sau thì đã thấy Thiên Di đứng giữa nhà, hai tay chống nạnh.
- Bây giờ anh hối hận vẫn còn kịp đấy.
Mạnh Hoàng mỉm cười kéo Thiên Di vào lòng và dịu dàng hôn lên môi nó:
- Điều duy nhất mà anh không bao giờ hối hận đó là lấy em làm vợ, ngốc của anh.
HẾT
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT