Rồi hắn lại nghĩ đến Hoài Thu, hắn trách bản thân thật ngốc, nàng là người rời bỏ hắn cơ mà, sao có thể đau khổ được.

“Ring… ring”. Tiếng tin nhắn vang lên ở trong túi áo của Bảo. Là số của Hoài Thu.

“Tạm biệt anh, hôm nay em đi sang Mỹ”.

Nàng sang Mỹ ư? Sao Bảo không hề biết gì cả vậy?

Bảo vội gọi điện thoại, nhưng… là thuê bao không liên lạc được.

Chán nản, Bảo gọi tới trường xin nghỉ phép một tuần. Bài soạn Bảo sẽ gửi sau để cho các thầy cô giáo dạy bù. Sau đó, gọi đến công ty xin phép nghỉ 1 tháng.

Bảo tên đầy đủ là Hoàng Gia Bảo. Năm nay đã 26 tuổi. Nghề nghiệp là thầy giáo dạy văn ở trường cấp 3 Hải Xuân ( em lấy đại cái tên trường trong phim rừng chắn cát ý mà hehe) , ngoài ra còn có tài lẻ là thiết kế các webside, nói chung, hắn khá giỏi về máy tính. Cha mẹ thì đều ở quê, Bảo một mình lên Hà Nội để lập nghiệp. Tóm lại là tình hình hắn cũng khá giả lắm, bởi vì cũng làm ra tiền. Hắn dạy giỏi, học sinh tới nhà nhờ dạy cả đống, rồi làm gia sư cho vài học sinh. Làm thêm việc ở công ty nữa.

Nói về ngoại hình, Bảo cao 1m78, người cũng không đến nổi nào, mặt mũi cũng rất được. Mọi người thường trêu Bảo rằng, hắn là người đàn ông của gia đình, bởi vì Bảo kiếm được tiền, tính tình hòa nhã dễ chịu, biết quan tâm đến người khác, hơn nữa là nhìn hắn rất đẹp trai.

Bảo mỉm cười trớ trêu, có rất nhiều phụ nữ muốn làm vợ hắn, nhưng hắn trong lòng chỉ có mối Hoài Thu, ấy thế mà nàng không thích hắn, quả là trớ trêu mà.

Lấy laptop, Bảo gửi email bài soạn của mình cho Thùy Trang, cô đồng nghiệp dạy văn cùng trường. Sau đó nằm xuống giường ngủ một giấc. Còn ăn uống, hắn chẳng thiết.

Đến nửa đêm, tiếng điện thoại lại vang lên. Là số của Nhi Hoa. Hắn chán chường cầm điện thoại uể oải trả lời.

“Alô” .

“Anh vẫn đang trong tâm trạng xe-vần lớp à ?”.( 7love, 7= thất, love= tình => thất tình). Nhi Hoa hỏi.

“Không, chỉ là mệt mỏi thôi”.

“Ừm hi hi”.

“Em có thói quen thức đêm sao? Cứ thích nhá máy giờ này vậy?” .

“Chẳng phải em đã nói với anh sao? Em vốn ngủ muộn”.

“Chẳng có sinh viên cuối cấp nào như em cả”. Hắn cười nhạt trêu đùa, quả thực một cô gái học năm cuối đại học, lại chẳng lo học hàh bồi bổ cho bản thân, cứ thích ngủ thật muộn, rồi còn đi nhá máy khiến cho người khác bực mình nữa. Nhưng may mà Bảo đang thất tình, nên có người tâm sự cũng thấy đỡ tủi.

“Có lẽ, nhưng vì thế em mới gọi là hàng độc”.

Cách so sánh của cô nàng này quả thực là hơi bị kiêu, kèm theo chút gì đó gọi là thú vị. Nhưng giọn nói rất hiền lành lại khiến cho con người ta cảm giác tò mò về cô ta hơn nữa. Bảo trêu chọc.

“Ồ, vậy em là hàng việt nam chất lượng cao rồi”.

“Ừm, chuẩn đấy”.

“Thế dán mác 9001 chưa?”.

“Ủa vì sao phải dán hả anh?”. Giọng nói bên kia ngờ ngợ hỏi.

“Thì vì hàng việt nam chất lượng cao tất nhiên phải có dán mác như thế”.

“Ồ, hóa ra là vậy, thế thì em chỉ dán tem thôi anh ơi, không có dán mác đâu”.

“Ha ha, em cũng vui tính đấy”.

“Vâng, đó là điều tất nhiên rồi ạ. Nhưng anh già mà vui hơn cả em”.

“Thì anh là đàn ông độc thân mà”.

“Thế em cũng là phụ nữ độc thân đấy thôi”.

“Xời, em là bà già độc thân thì có”.

“Hứ, thế thì anh là ông cụ ế vợ à?”.

“Ừ, đúng rồi”.

Nói chuyện đến 2 giờ sáng thì Hoa than mệt, hắn cũng mệt nên ngủ luôn.

Theo hắn được biết, Nhi Hoa này chỉ mới 24 tuổi, là sinh viên năm cuối sắp ra trường. Cũng phải thôi, giờ là gần cuối năm rồi mà. Cô bé này khá vui tính, nghe giọng nói nhỏ nhẹ rất dễ thương. Thực rất đáng yêu, rất dễ gần.

Cô bé nói cũng ở Hà Nội, Bảo mới trêu có khi nào hắn được gặp em không, em chỉ trả lời là “ Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng”. Rất đúng chất văn thơ của hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play