Từ đằng sau, hai
bàn tay Gia Tú nhẹ nhàng che ngang mắt Bách. Cả hai đứng yên, như chôn
chân vào những mảnh gỗ lát sàn. Một hồi lâu. Chợt thấy lòng bàn tay mình ướt và ấm, nàng vội vã buông anh ra, rồi bước nhanh đến ngồi xuống
chiếc sô-pha giữa phòng khách.
Ngồi ở phía đối diện, mắt Bách nhìn chằm chặp vào đôi bàn tay Gia Tú đặt úp
ngay ngắn trên đầu gối. Bắt được cái nhìn của anh, nàng lúng túng gỡ tay ra, đặt sang hai bên nệm ghế. Nàng hướng sự chú ý sang các chi tiết bài trí trong căn phòng: một cây đàn dương cầm màu trắng, một bình hoa lớn
cắm chật hướng dương, một tấm hình nhóm Xtreme treo kiêu hãnh trên tường và trên chiếc kệ trong góc là cơ man nào hoa, nào quà nhận từ fan.
Sau một vòng thám hiểm căn phòng, mắt Gia Tú quay về phía Bách. Anh vẫn
đang chăm chú nhìn vào đầu gối nàng: hai bàn tay nàng chẳng biết từ bao
giờ đã lại điệu đàng nằm úp lên nhau ở trên đấy. Nàng cất tiếng, đâm
thủng lớp băng bao quanh hai người:
- Em còn nhớ anh pha cà phê rất ngon. Có thể cho em một tách? – Gia Tú
cười, hy vọng nụ cười của mình đủ rạng rỡ, đủ tự nhiên để Bách cảm thấy
thoải mái.
Bách nhìn Gia Tú một cái nhanh, rồi lặng lẽ vào bếp pha cho nàng tách cà phê nóng ấm. Vừa nhấp ngụm cà phê đầu tiên, nàng đặt cái tách xuống ngay,
đôi môi màu hồng cam khẽ bĩu:
- Dở tệ! Anh lụt nghề rồi!
- Anh đã cai cà phê. Lâu ngày không pha.
- Sao chứ? – Gia Tú khẽ nhướn mày – Chỉ cà phê mới kích thích được óc sáng tạo của anh mà? Không có nó, làm sao anh sáng tác?
- Cà phê khiến da xấu đi. Anh đang quảng cáo cho một hãng mỹ phẩm nam. Anh cần phải giữ và dưỡng da.
Gia Tú ghìm cái phì cười trước sự kiện phi thường: chàng công tử Bách với
lối sống nghệ sĩ ngày nào đã lột xác thành một đại diện thương hiệu đầy
trách nhiệm. Nàng toan cười vang, nhưng miệng chỉ kéo được to hơn một
chút so với nụ cười nàng tặng cho anh khi trao huy hiệu.
- Đã ba năm rồi anh chỉ hát, nhảy và chăm chút cho vẻ bảnh trai mà thôi.
Những bài hát của nhóm Xtreme, thực ra là mua đứt của người khác rồi để
tên mình vào. Công việc sáng tác nặng nhọc không dành cho ca sĩ thần
tượng. – Chất mỉa mai lộ mồn một trong giọng Bách.
Gia Tú nhìn sâu vào Bách, lòng chùng xuống. Nàng quay sang nhìn chằm chằm
cây đàn dương cầm. Ước mơ của anh ngày xưa là trở thành một nghệ sĩ toàn năng biết hát, biết chơi nhạc cụ, biết sáng tác. Ước mơ của anh… Khi
những xúc cảm khó chịu bắt đầu nhảy tango trong nàng, bàn tay Bách bỗng
đặt lên bàn tay nàng. Anh đã đến quỳ trước mặt nàng từ lúc nào:
- Cái ngày nhìn người ta đội vương miện cho em trên tivi, anh biết tất cả đã chấm dứt. Yêu một công chúa là chuyện khó khăn, nhưng có thể cố
gắng. Yêu một Nữ Hoàng là bất khả thi.
Bàn tay Gia Tú mềm nhũn và bất động dưới bàn tay Bách. Nàng bật khóc nức
nở. Khuôn miệng xinh xắn méo xệch, mắt nhăn lại, nước mắt vỡ òa ra tự do khắp gò má, hai vai nàng rung bần bật.
- Bao năm qua, em nhớ anh biết bao nhiêu. Em nhớ anh mỗi ngày. – Giọng
Gia Tú lạc đi – Rất nhiều, rất nhiều lần em muốn hất tung tất cả để chạy đến bên anh, để gọi cho anh.
Bách không nói gì, chỉ siết tay Gia Tú chặt thêm, lặng lẽ nhìn nước mắt nàng tuôn ào ạt như thể món đồ chơi nàng sủng ái nhất vừa bị kẻ khác cướp
đi.
- Em đã gửi cho anh số điện thoại của em, tại sao anh không gọi? Tại sao
em cứ luôn là người bắt đầu? Em thích anh trước, em yêu anh trước, em tỏ tình trước. Tại sao, tại sao luôn phải là em? – Gia Tú la lên trong
nóng nảy và phẫn uất.
Nàng nhìn sâu vào Bách, ánh mắt phập phồng một sự chờ đợi. Nhưng anh chỉ cúi nhìn chằm chặp đôi bàn tay mình đang siết chặt thêm đôi bàn tay nàng bé bỏng. Bỗng nàng co tay mình lại, giật mạnh khỏi tay anh. Anh vẫn quỳ
trước mặt nàng, hai tay buông thõng.
- Vậy em lại là người bắt đầu thôi – Gia Tú mím môi, ánh mắt kiên quyết – Em đã nói yêu nhưng chưa kịp nói chia tay. Em không có thói quen chấm
dứt trong lấp lửng – Nàng hít một hơi thật sâu, dõng dạc như thể đang
ban lệnh – Em chia tay anh, chính thức!
- Đội ơn em đã giải phóng cho anh! – Bách quăng người ngồi bệt xuống đất, cười ha hả.
Tiếng cười gượng gạo của Bách giúp Gia Tú nhận thức rõ ràng tình huống chát
chua mà mình đã tự thảy thân vào. Ngay từ lúc anh xuất hiện ở cửa Đại
Điện, theo từng bước chân anh tiến đến ngai vàng, từng vốc minh mẫn
trong nàng đã teo tóp đi. Lúc gắn huy hiệu cho anh, nàng đã dồn hết sức
lực để đôi tay không run rẩy, để nụ cười không méo mó. Chỉ cần một sợi
thần kinh nhỏ xíu bung khỏi tầm kiểm soát, nàng sẽ quăng hết mọi tôn
nghiêm mà ôm chầm lấy anh. Buổi lễ vừa dứt, bao nhiêu nhớ nhung chất
chứa, bao nhiêu ảo tưởng tích tụ đồng loạt xổ ra. Đôi chân nàng chỉ còn
biết chạy đến nhà anh.
Gia Tú nhấp bằng hết tách cà phê Bách pha. Đầu lưỡi nàng nấn ná vị ngai
ngái dở tệ. Trong thực quản, dòng cà phê chảy đến đâu, đắng chát lan đến đấy. Quá khứ chỉ lấp lánh khi ngủ ngoan, gọi nó dậy thì kim cương cũng
biến thành than.
- Có phải anh đã khóc khi em che mắt anh? – Giọng Gia Tú thoang thoảng.
Lời của Gia Tú vỡ vụn trong không khí. Bách ngồi yên trên nền nhà, mắt dán
chặt vào một thớ gỗ ngoằn ngòe của ván lót sàn. Trông anh giống như một
vật thể lạ vô tình rớt vào không gian này, tách biệt hẳn. Mắt nàng trượt khắp người anh một lượt, rồi nàng lặng lẽ đứng dậy, tiến về cửa ra vào. Khi cánh cửa sắp khép kín, nàng nghe thấy tiếng anh mờ nhạt:
- Tôi đã khóc, thưa Nữ Hoàng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT