Thuở nhỏ, Duy Thức và Gia Tĩnh giống nhau nhiều, trừ hai chuyện: thái độ với những món ăn và Gia Tú.
Gia Tĩnh đặc biệt yêu thích món sâm hầm mật ong, ngày nào cũng phải nhấm
nháp. Còn Duy Thức chẳng khoái khẩu món nào. Anh không cho phép mình quá chuộng một thứ gì, tránh thành nô lệ của nó – Không có thì bụng dạ sẽ
cồn cào và làm mọi cách để được ăn nó. Ăn để sống, chẳng phải sống để
ăn. Sống còn có nhiều điều thú vị hơn là những thứ được bày biện trên
chén đĩa.
Gia Tú là viên bảo ngọc trong lòng bàn tay Gia Tĩnh, được nuông chiều vô
hạn như để bù đắp việc phải lớn lên ở phương xa. Điều ấy đã phần nào xúi giục nàng trở thành một nữ nhân hoàng tộc trái lề thói. Còn Duy Thức,
anh ghét lắm những trò nhố nhăng, cuồng loạn và đành hanh của Gia Tú.
Nàng năm xưa chỉ là một hoàng nữ ngốc nghếch, không biết quý trọng và sử dụng những đặc ân của công chúa – những thứ mà hàng vạn cô gái khác có
thèm khát và cố gắng cả đời cũng chẳng với tới – vào đúng nơi, đúng
việc.
Giờ đây, một phần nào đó của công chúa Gia Tú ngày xưa đang hiển hiện chân
thật trước mắt Duy Thức, trong lễ cưới của riêng nàng. Anh thoáng chạnh
lòng. Nàng là cô bé bị ép trưởng thành qua một đêm, nên chưa bao giờ
thanh thản với cuộc sống của một người lớn. Nàng gắng gượng, và đã làm
được một người lớn. Nhưng cái chất thơ bé trong nàng cứ dăm bửa nửa
tháng lại quấy phá tâm tính chủ nhân. Lễ cưới kỳ lạ là minh chứng sống
động và chuẩn xác nhất. Khung cảnh thùy mị, lãng mạn và cao sang của
ngôi dinh thự khiến dòng máu lạnh trong anh cũng được ấm lên đôi chút.
Nhưng thứ âm nhạc lệch pha đập ầm ầm vào không gian đã phát tán tất cả
cảm xúc tích cực vừa nhen nhóm.
"Lễ cưới của riêng nàng!" – Duy Thức cười thầm. Anh tội nghiệp cho Gia Tú:
nàng đâu nhận ra rằng chính cái suy nghĩ trẻ con, ích kỷ nàng càng khiến bản thân thêm đơn độc và bất hạnh. Càng dùng dằng trong xưa xưa nay
nay, nàng càng bải hoải giữa nhung nhớ và nuối tiếc triền miên. Để được
toàn tâm toàn ý là một người mới, nàng cần tàn nhẫn dứt bỏ bản thân cũ
kỹ.
- Anh không ngon miệng sao? – Giọng Gia Tú đầy quan tâm, hệt cô dâu trẻ
đang chăm sóc người chồng mới cưới, nhưng ánh mắt nàng rất lạ. Có nghi
ngờ và cay nghiệt. Có mỉa mai và trêu ngươi. Duy Thức cảm nhận được sự
không ổn.
- Nhìn nàng ăn khá thú vị! – Duy Thức bình tĩnh. Anh nâng rượu của mình lên ngang tầm mắt – Chúc mừng đám cưới của nàng!
- Anh là con người ăn để sống. Nhưng… - Gia Tú nâng ly rượu của mình lên
nhưng không động môi vào, chỉ chằm chằm nhìn Duy Thức – Thật chưa có lúc nào anh thèm một món gì ư?
- Hưmmmm… - Duy thức mím môi, nheo mắt nhìn Gia Tú đầy ước lượng. Anh
sảng khoái và hồ hởi như nhà thám hiểm đang sãi những bước đầu tiên vào
cuộc chinh phục mới. Gia Tú chắc chắn đang có suy tính, nhưng anh sẽ
không để nàng đắc ý – Mì gói và cà phê lon.
- Hở? – Gia Tú tròn mắt nhìn Duy Thức. Anh đọc trong mắt nàng sự ngạc nhiên và tò mò cực độ.
- Năm nhất đại học, lần đầu tiên thức đêm học thi. Trời khi ấy mùa đông,
rất lạnh và có tuyết. Tôi quyết định không dùng món ăn khuya được phục
vụ sẵn mà xuống phòng sinh hoạt chung của học xá, thử cuộc sống của một
sinh viên bình thường. Tôi đã nhìn miệng người khác. – Duy Thức vỗ tay
nhẹ vào đầu, ra chiều xấu hổ khi nhớ lại chuyện cũ.
- Mì gói và cà phê lon?! – Giọng Gia Tú đầy hứng thú.
- Một sinh viên đang lót dạ bằng món ấy. Tôi đã rất muốn thử. Và… - Duy
Thức khẽ lắc đầu, nét mặt có chút ngượng nghịu. Anh khẽ khàng đưa ly
rượu lên hớp vài ngụm.
- Sao nữa chứ? – Gia Tú nóng ruột. Thân người nàng đổ cả về phía trước,
như để nhìn rõ hơn từng cử động trên mặt Duy Thức. Chất cồn đã khiến
nàng ngà ngà, xé toạc cái mặt nạ từ tốn và cao ngạo nàng thường đeo keo ở trước mặt anh.
- Tôi tự úp một bát mì, mua lon cà phê, rồi đến ngồi ăn trong phòng sinh
hoạt chung. – Giọng Duy Thức đột ngột đanh lại – Dở tệ! Đấy không phải
là cuộc sống của tôi. Món mì và cà phê ấy vừa miệng anh bạn kia, nhưng
tôi chẳng thể cảm nhận được cái hay của nó. Khi đã ở trên cao thì không
thể nhìn xuống.
Gia Tú nhìn Duy Thức trừng trừng. Nội tâm nàng run lên: nàng vừa thua. Nàng hiểu Duy Thức ám chỉ điều gì qua câu chuyện xưa cũ tưởng chừng đơn giản ấy. Đám cưới Hoàng Gia kém xa hoa nhất lịch sử, theo phong cách rất
nàng – nàng của ngày xưa – vừa bị anh đạp đổ hết ý nghĩa. Chợt, tai nàng nhói đau bởi tiếng nhạc ầm ĩ nhiều năm trước nàng vẫn nhún nhảy theo
trong các vũ trường. Nàng chợt thấy khó chịu sự kệch cỡm của thứ âm nhạc ấy trong không gian mướt mịn, quý phái này. Tâm trạng nàng bị kéo tuột
vào một hố đen hun hút, không thấy đáy…
Những đêm ốm thiêm thiếp trên giường là đầu tiên nàng hoảng hốt trong bóng
tối. Đơn độc, chơi vơi và đuối sức. Lần đầu tiên nàng thấu hiểu các cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối của hoàng gia: nếu một mình, mấy ai đủ sức
mạnh và kiên trì đi hết con đường quyền lực đầy mưu toan, kế sách và bí
mật. Nếu một mình, mấy ai đủ khôn ngoan và tỉnh táo, để tự bảo vệ khỏi
các vết cứa, vết cắt, vết rạch gây ra từ hoàng cung tuyệt mỹ mà độc địa
khó lường. Vì thế, những thành viên hoàng tộc phải tìm và ở bên một
người giống mình. Và nàng đã được yên ổn biết bao khi Duy Thức luôn ở
bên giường nàng trong những đêm ốm.
Nội tâm Gia Tú lại run lên. Nàng không hiểu mình muốn gì. Nàng chỉ cần Duy
Thức bên cạnh để không phải bước đi một mình, nàng đâu trông mong gì
hơn. Nhưng sao lòng nàng lại rất tệ khi Duy Thức chẳng cảm nhận được cái thú vị nhất ở nàng – khí chất tự nhiên và sống động như một đóa hồng
rực rỡ và hiên ngang trong nắng mai. Khí chất mà nàng luôn tìm cách níu
kéo lại trong thân thể mình. Phải chăng khi đã ở trên cao thì không thể
nhìn xuống?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT