Sau khi xếp đặt
ngay ngắn những cuốn sổ sách, Gia Tú ngồi lặng bên bàn làm việc đếm từng nhịp thở đến tận bình minh. Đồng hồ điểm 7 giờ sáng, nàng đến cung Thái Hậu, ngỏ ý được chải tóc cho mẹ.
Vừa đan chiếc lược ngà vào mái tóc đen mềm của mẹ, Gia Tú vừa miên man
những suy đoán. Thi thoảng nàng ngước lên nhìn hình ảnh hai mẹ con trong gương, và lần nào nàng cũng bắt gặp ánh mắt đầy ẩn ý của mẹ đang hướng
về mình.
- Đêm qua, con đã tìm tòi được gì từ những ghi chép mật về hoàng gia? -
Thái Hậu điềm đạm nhìn vào gương vuốt ve búi tóc của mình.
- Gia Tĩnh tự tử vì tình. Duy Thức và Nhã Lan... - Gia Tú đứng phỗng như
tượng, giọng nói vô hồn đột ngột tăng âm - Tại sao mẹ muốn con cưới kẻ
giết anh mình?
Thái Hậu nhìn Gia Tú, chẳng nói một lời, rồi bước đến chiếc bàn uống trà
cạnh cửa sổ. Nhìn Thái Hậu duyên dáng khuấy đều chiếc thìa bạc vào tách
trà sứ, tự dưng lòng nàng lắc lư trong một nỗi sợ, y hệt ngày thơ bé...
Từ tuổi lên ba lên năm, nàng đã luôn đối với Thái Hậu bằng thái độ kính
trọng mà xa cách. Nàng luôn rõ ràng về sự hiện diện của bức tường vô
hình dày chắc, lạnh lẽo chắn ngang mình và mẹ. Nàng không thôi tự hỏi,
nhưng chẳng bao giờ có thể tự trả lời được chuyện vì sao tình thương bà
dành cho mình - cô con gái do chính bà sinh ra - lại ít ỏi đến vậy.
Những nụ cười, những quan tâm bà dành cho nàng luôn nằm trong khuôn khổ. Và những lần khiến mẹ phật ý, nàng luôn phải chịu một hình phạt nhẹ
nhàng nhất mà cũng đáng sợ nhất - hình phạt im lặng. Sự im lặng hà khắc
và băng giá, ánh mắt không quan tâm của mẹ khiến nàng thoi thóp, đẩy
nàng ngày một xa bà. Đến khi bước lên ngai vàng, nỗi sợ âm thầm trở
thành động lực buộc nàng phải biến chuyển. Nàng nhất quyết biến thành
một phiên bản giống mẹ, nhưng cao cấp hơn.
- Thần trí con dễ bị phân tán như vậy, làm sao ta tin tưởng để con độc
lập chấp chính? - Thái Hậu nhìn Gia Tú thất vọng - Tách cà phê con vừa
uống, ta đã sai người bỏ muối thay đường mà con không hay biết sao?
Gia Tú đặt tách cà phê xuống, ngước nhìn Thái Hậu bằng ánh mắt mệt mỏi bởi những tâm sự chằng chịt. Thái Hậu thở dài:
- Dù mệt lả vẫn phải cảnh giác. Rắc rối không bao giờ đến tuần tự, mà kéo thành từng chuỗi. Nhân lúc con đang bất ổn chẳng để ý, đám người xung
quanh sẽ nhiễu sự.
- Mẹ đã tốn bao công sức bồi dưỡng Gia Tĩnh, mẹ không thể tha cho Duy Thức và Nhã Lan. - Gia Tú vừa nóng nảy, vừa nghẹn ngào.
- Có thể trị họ tội gì?
Thái Hậu khoan thai đưa chiếc bánh quy lên miệng cắn một góc nhỏ. Dù không
nhìn, bà cũng thấy mắt Gia Tú đang trừng trừng, môi hé ra toan buông lời đáp trả, nhưng từ ngữ đã bị đốt trụi trong uất ức và tức giận. Nàng
nhắm mắt, cố nuốt xuống cơn dâng tràn cảm xúc, gắng tạo một vẻ bình
tĩnh. Chờ nàng ổn định lại, Thái Hậu nhã nhặn:
- Gia Tĩnh chết vì tình, không ai được phép biết. Một vị vua hoàn hảo về mọi mặt, chỉ tiếc là đã quá đề cao tình yêu.
- Tình yêu là một món quà. - Giọng Thái Hậu nhẹ và mượt - vẻ huy hoàng
của nó sưởi ấm nhưng lại chẳng thể làm tấm khiên chống đỡ cho con người
trong cung cấm. Để trụ vững, để ngồi cao mà trông xa, con cần có bên
mình một người giỏi và khôn ngoan.
- Duy Thức không phải là người duy nhất giỏi và khôn ngoan. - Gia Tú nhấn mạnh từng chữ.
- Đấy là người đã đẩy anh con đến cái chết. - Giọng Thái Hậu sắc và cứng
như băng - Anh ta phải trả giá cho những gì đã làm. Tài năng của anh ta
sẽ phải vắt kiệt để phục vụ cho quyền lực của con. Cuộc sống của anh ta
sẽ phải chịu đày đọa bởi hoàng cung và bởi con.
- Duy Thức đam mê quyền lực và cung đình.
- Chỉ khi anh ta còn trẻ. - Ánh mắt xa xăm và nụ cười nhẹ nhàng của Thái Hậu nhuộm đều một nỗi đằng đẵng.
Sau khi cúi chào Thái Hậu, trước khi quay lưng đi, Gia Tú từ tốn:
- Để cho mẹ lộ hết ruột gan, uống một tách cà phê pha với muối rất đáng.
Nếu con không vờ như đầu óc bị phân tán, mẹ đâu thể vì thất vọng mà dễ
dàng nói minh bạch hết tâm ý.
Nhìn Gia Tú tiến dần ra cửa, Thái Hậu mỉm cười tia thỏa mãn lướt nhanh qua ánh mắt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT