“Thằng ngốc kia đang làm cái gì, sao còn chưa tới?” Lương Chi Tri, mười
tuổi, trên mặt đầy vẻ chán ghét cùng không kiên nhẫn, nhìn trừng trừng
gã hầu, “Ngươi có thật đã đến thông báo với thằng ngốc đó?”
“Dạ, tiểu thiếu gia, Đại thiếu gia nói chờ ngài ấy một chút sẽ tới.”
“Chờ một chút? Hắn dám bảo bổn thiếu gia chờ? Thằng ngốc này, gan to rồi phải không?”
“Được rồi, tiểu đệ, vậy chúng ta chờ một lát, đến lúc đó sẽ chơi đùa thật vui phải không?” Lương Chi Nguyện mười hai tuổi, học theo dáng vẻ thanh tao lịch sự của mẹ nó.
“Đúng há, bổn thiếu gia hôm nay thề đùa chết thằng ngốc này!” Lương Chi Tri hoàn toàn không hề có chút thơ ngây,
trên mặt tràn đầy vẻ ác độc, không có chút tinh khiết trong sáng của một đứa bé.
“Tiểu Tứ tử, chuyện ta sai ngươi làm hôm qua đã sắp xếp xong cả rồi?”
“Dạ, tiểu thiếu gia, nhưng… có hơi quá đáng hay không… Nếu thật sự xảy ra chuyện, bên Đại lão gia…”
“Đi!” Lương Chi Tri phất tay, “Có mẹ ta ở đây, bổn thiếu gia còn sợ người
nào? Ai bảo tân nương hung dữ của thằng ngốc đó dám trả treo với thiếu
gia ta…”
“Thiếu gia, tiểu thư, Đại thiếu gia tới, nhưng…”
Tỷ đệ hai người thần sắc vui mừng, “Tới là tốt rồi, nhưng nhị cái gì, mọi người chuẩn bị sẵn sàng!”
Chi Tâm đã từ ngoài cửa viện chạy vào, “Chi Tri, Chi Nguyện, Chi Tâm tới, Chi Tâm…”
Lương Chi Nguyện cau mày khẽ kêu, “Tới thì tới, mau leo lên cầu thang, lấy diều và ngựa gỗ của chúng tao xuống!”
“Lương tiểu thư, hay là nô tỳ lấy xuống giúp các người nhé? Xin hỏi đồ ở nơi nào?”
Tỷ đệ hai người kinh ngạc quan sát nha hoàn này. Không, là chủ nhân của
nha hoàn, quay đầu lại trừng về Hướng Chi Tâm, “Ngốc Chi Tâm, sao nàng
ta đến đây?”
Lông mày đen huyền của La Chẩn hơi cau lại. “Chi
Tri, Chi Nguyện, không ai dạy các em lễ phép à? Thấy trưởng tẩu không
biết làm lễ ra mắt sao?”
“Ta… Ngươi….” Hai người nhìn nhau, rồi
lại nhìn nhau dò xét, muốn nổi giận mắng chửi ai đó, thế nhưng dư âm cơn sợ hãi hôm trước vẫn còn, mà mẫu thân lại không có ở đây, nên thật sự
không dám. Nhưng gọi vợ của một thằng ngốc là đại tẩu, vậy quá mức ô
nhục cho trí khôn hơn người của bọn họ rồi….
“Thôi. Nếu thúc
thúc thẩm thẩm không dạy các em biết kễ phép với người lớn, cũng không
cần phải miễn cưỡng.” La Chẩn một tay kéo tướng công nhà mình, hai tròng mắt vững vàng nhìn chăm chú vào một đôi tỷ đệ này, “Đồ đạc của các
ngươi để ở nơi nào? Để cho đại tẩu lấy giúp các ngươi.”
“Phía trên kia, trên nóc nhà.” Hừ, ả đàn bà hung dữ này muốn lấy cũng tốt, ngã chết ả đi!
“Đó là ngựa gỗ cùng con diều mà chúng ta thích nhất, phải cẩn thận!”
“Hoàn Tố, giúp tiểu thiếu gia cùng tiểu thư lấy đồ xuống, phải ‘cẩn thận’.”
“Nô tỳ hiểu.” Hoàn Tố đề khí tung người, phi thân về hướng nóc nhà.
Chi Tâm há hốc đôi môi đỏ mọng, “Đó, Hoàn Hoàn cùng Phạm Phạm, Phong ca ca thật giống nhau nha, biết bay nha.”
Hoàn Hoàn? Khó trách nha đầu Hoàn Tố này mấy ngày nay luôn cầu xin mình,
“Tiểu thư, ngài bảo Cô gia gọi tên đầy đủ của nô tỳ được không?” Thì ra
là từ “Hoàn hoàn” này rất giống từ “tròn tròn”, đúng là không dễ nghe
nhỉ, tướng công nhà mình, quả nhiên quá dễ thương mà….
Lương Chi Tri, Lương Chi Nguyện càng thêm ngoài ý muốn, lần này không cần thang,
bước đầu tiên tính toán thất bại. Cũng may, còn có phía sau….
“Tiểu thư, đã lấy được rồi.”
“Kiểm tra giùm hai tiểu chủ tử xem có bị hư hại gì không.”
“Vâng.” Hoàn Tố một tay một vật, cẩn thận tìm tòi nghiên cứu. Ngay lập tức rút
ra hai cây trâm dài nhọn từ trên thân diều, đỉnh đầu ngựa gỗ rút ra một
bọc vôi phấn.
Vôi phấn này, cần điều khiển nằm ở bên tai của con ngựa gỗ, nếu chạm vào tai ngựa vôi phấn sẽ lập tức tự động phun ra
ngoài. Về phần châm dài, đương nhiên không cần phải nói.
Hai đứa bé này ác độc thật!
Khi Đoạn nhi còn bé mặc dù cũng rất nghịch ngợm, cũng thường hay cố ý trêu
cợt người khác, nhưng tuyệt đối hiểu được cái gì gọi là biết chừng mực,
sẽ không thực sự làm người khác bị thương.
Mà hai đứa bé Lương
gia này, đã bị mẹ chúng nó ảnh hưởng quá sâu, dám dùng cách thức ác độc
này tính toán với tướng công của nàng. La Chẩn càng giận, thì cười càng
ngọt, “Các em nói, hai món đồ này là các em thích nhất?”
“Đúng
vậy, đương nhiên, trả cho chúng tôi!” Tỷ đệ hai người thấy mọi âm mưu
đều đồng loạt thất bại, đã cảm giác không ổn, vươn tay muốn giật lại hai món đồ chơi mình yêu thích.
Làm sao có khả năng? Hoàn Tố đem
hai món đó giơ qua đỉnh đầu, mặc cho bọn họ vây quanh nàng, nhảy rồi lại nhảy luôn có biện pháp khiến cho bọn họ ngay cả chạm cũng không thể
chạm được.
Tỷ đệ hai người sức lực không bằng người kia, nên hung hăng nguýt Chi Tâm, “Ngươi…. Mau bảo nữ tỳ này trả đồ cho chúng tao!”
“Các em rất muốn lấy lại?” La Chẩn khom người, nhìn thằng vào mắt hai đứa trẻ. “Mấy thứ này hai em rất thích sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy, trả cho chúng tôi!”
La Chẩn phất bàn tay trắng nõn về phía sau, “Hoàn Tố, đưa con diều cho ta.”
Tiểu thư muốn phát uy. Hoàn Tố y lệnh làm việc, vô cùng hả hê đứng ngắm: Hai đứa bé ác độc còn nhỏ tuổi, nhưng lòng dạ vô cùng thâm sâu hiểm ác như
vậy, không cho bọn chúng một bài học, sau này lớn lên sẽ ra sao?
“Các em rất muốn lấy lại nó, phải không?” Ngón tay nhỏ nhắn của La Chẩn vuốt ve hoa văn tinh xảo trên thân diều, ừm, đúng là không tệ, hoạ sĩ không
kém, khó trách làm người ta thích như vậy.
“Đưa cho ta.” Lương
Chi Nguyện nhìn chằm chằm vào con diều, muốn giật lại, rồi lại sợ kéo hư vật yêu rồi mến nên không dám đưa tay cướp đoạt.
La Chẩn cười một tiếng, “Ta dĩ nhiên sẽ trả lại cho em….”
Xoạt….
Đây là…. Lương Chi Nguyện hoảng hốt nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay đó, “Đừng!”
Xoạt….
La Chẩn lui về phía sau một bước, động tác trên tay, tiếp tục chậm rãi xé.
Hoàn Tố dùng một cánh tay, chặn lại Lương gia tiểu thư gần như liều mạng ra sức dập tắt lửa.
“Đừng xé nó, đừng xé…”
Lương gia tiểu thư, rốt cuộc không kiềm nổi nữa kêu gào thành tiếng, “Đừng xé, đó là Chi Hành ca ca làm cho ta, đừng xé mà!”
Xoẹt…..
“Chi Hành ca ca làm cho em, cũng không phải để em cầm nó để mưu đồ ám hại đại ca mà đệ ấy thích nhất.”
“Trân nhi…” Chi Tâm tựa sát vào nương tử, “Không muốn nữa…”
“Vậy Chi Tâm giúp Trân nhi xé, Chi Tâm sẽ xé thành vừa nhanh vừa gọn, không để cho Trân nhi đau lòng nha.”
La Chẩn mỉm cười, “Đã xé xong rồi, tướng công.”
Tựa vào cánh tay tướng công mình vừa đưa đến, đem đống giấy và tre rách nát ném xuống chân Lương gia tiểu thư, “Hoàn Tố.”
Hoàn Tố ‘Dạ’ một tiếng, mang ngựa gỗ đến.
“Ngựa gỗ của ta!” Lương Chi Tri vội tiến đến muốn cứu lại, nhưng đã thấy một đống gỗ vụn nằm rời rạc dưới chân mình.
“Ngươi làm hư ngựa gỗ của ta, ngươi…” Muốn mắng, muốn gọi, nhưng chạm vào đôi
mắt lãnh đạm kia, lại đột nhiên không thể thốt thành lời.
La Chẩn cúi người, hướng về phía bốn ánh mắt hoảng sợ, ôn nhu cười nói:
“Nếu có lần sau nữa, ta sẽ làm biến mất những thứ mà các em yêu thích nhất
từng món một. Các em thích nhất cái gì, ta liền hủy diệt cái đó, hủy
sạch sẽ, hủy không còn gì cả.”
“Ngươi…. Ngươi….” Vẻ hoảng sợ
trong bốn ánh mắt đó càng sâu hơn, bao nhiêu năm nay, bọn chúng đã quát
tháo làm mưa gió ở đây, chưa từng thấy qua một người nào như vậy? Hai
người bất chợt nhìn thấy người vừa bước vào cửa, sợ hãi hóa thành khóc
lóc kể lể, “Chi Hành ca ca, Chi Hành ca ca, cứu chúng em với!”
La Chẩn nhướng mày, xoay người lại mỉm cười, “Nhị đệ, trị bệnh xong rồi?”
Lương Chi Hành gật đầu, “Chào Đại ca, Đại tẩu.”
Nghe gia nhân báo lại Chi Tâm lại bị đệ muội gọi leo lên nóc nhà lấy đồ, mặc dù nghĩ đến có La Chẩn ở đây, Chi Tâm sẽ không bị thiệt hại gì, nhưng
vẫn chạy đến.
Chi Tâm thấy hắn, trên mặt nổi lên nụ cười thật tươi, “Chi Hành, Chi Hành, đệ về rồi, Chi Tâm rất nhớ đệ đó!”
Lương Chi Hành thầm than trong lòng: Nếu là trước kia, mình đi khám bệnh ở
xa, vắng nhà một thời gian dài thế này, đại ca không phải chỉ nói ngoài
miệng như vậy, còn có thể nhào đến ôm chặt lấy mình. Hôm nay, có thê tử
nên quên đệ đệ mất rồi?
Mà Chi Tâm không chạy đến ôm hắn, đã có người xông đến, “Chi Hành ca ca, giúp chúng em, cứu chúng em đi!”
Lương Chi Hành cúi đầu nhìn đệ, muội đang ôm chặt lấy eo mình, khóc đến mặt không còn chút máu. “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Nàng, nàng… Nàng làm hư ngựa gỗ cùng con diều mà Chi Hành ca ca làm cho chúng em!”
Xảy ra chuyện gì? Lương Chi Hành dùng mắt hỏi.
La Chẩn cười nói: “Không có gì. Chẳng qua là hai vị tiểu chủ tử Lương gia
đem châm dài, vôi bột đặt ở bên trong ngựa gỗ, con diều mà nhị đệ làm
cho bọn họ, lại đem ngựa gỗ cùng diều đặt trên nóc nhà, để cho Chi Tâm
đi lấy xuống…”
Sắc mặt Lương Chi Hành biến đổi.
“Còn có, cái thang đó, bởi vì chưa sử dụng, nên cũng không biết có ẩn dấu huyền
cơ gì bên trong không, Nhị đệ không ngại đến xem thử một chút.” La Chẩn
dắt tay Chi Tâm, “Tướng công, đi.”
“Trân nhi, nàng khuyên Chi
Hành đừng tức giận đi. Cái thang hôm nay không thể làm Chi Tâm té đâu,
Chi Tâm có thể gọi Phong gia gia đỡ Chi Tâm mà.”
“Tướng công, trẻ con làm sai phải nhận phạt. Chi Hành đang dạy bọn họ làm người thế nào, tướng công đừng quản nhiều…”
“Trẻ con làm sai phải chịu phạt? Vậy, nếu Chi Tâm làm sai, Trân nhi sẽ phạt sao?”
La Chẩn tóm lấy lỗ tai của hắn, “Dĩ nhiên sẽ phạt.”
“Hu hu… Chi Tâm không muốn Trân nhi phạt nha. Trân nhi đừng phạt Chi Tâm mà.”
“Chàng không làm sai, ta đương nhiên sẽ không phạt chàng…”
“Trân nhi, nàng bóp lỗ tai Chi Tâm nữa rồi …”
Sau lưng, Lương Chi Hành đẩy đệ muội ra sải bước đến vung chân đá vào
thang, cái thang lập tức rời rạc ngã xuống đất. Bụi đất bay lên tung
tóe, cái thang gãy làm đôi.
Đoạn bị gãy ấy vừa nhìn qua đã biết có người đùng đao chặt đứt gần như
lìa ra chỉ còn lại một chút nối lại, chỉ cần dùng sức nhẹ một chút sẽ bị gãy nát.
Sắc mặt Lương Chi Hành nhất thời lạnh như băng.
“Lúc trước các ngươi thấy đại ca té từ trên cao xuống vẫn bình yên vô sự, e
sợ rằng kế này không có hiệu quả, nên đã động tay động chân trên ngựa gỗ và diều?” Lương Chi Hành lạnh lẽo nhìn cặp tỷ muội còn nhỏ tuổi mà đã
ác độc đến thế, “Ai dạy các ngươi những thứ này? Người nào?”
La Chẩn nhướng mày, hai tên tiểu quỷ này, vốn đã có ác tâm sẵn. Bọn họ cho là ở trong nhà này bọn họ có thể muốn làm gì thì làm.
Tuy lần trước Chi Hành cũng đã trừng phạt bọn họ, nhưng có lẽ là vì đó là
hai em của mình, nên không đành lòng nghiêm trị thẳng tay, nên mới sinh
ra cá tính kiêu căng bạo ngược như hiện nay.
Cho nên nàng lần
này thay Chi Hành day dỗ bọn họ một chút, nếu nàng thực sự có ác tâm
nhất định sẽ phá tan cá tính ác độc đó của bọn họ, nhưng dù sao cũng
nghĩ đó là đệ muội của Chi Hành nên nàng đã nương tay…
Hai tiểu quỷ, Hy vọng các ngươi khỏe mạnh trưởng thành…
***
La Chẩn gả vào Lương gia đã hơn một tháng.
Hàng Hạ quốc mặc dù nằm về hướng Đông Bắc của Ngọc Hạ quốc, nhưng vị trí địa lý vẫn nằm ở phía Nam, mùa hè tới cũng sớm. Y phục mùa xuân của tân
nương đổi thành y phục mùa hè, thân hình càng thêm mảnh mai, hơn nữa lại thanh nhã như đóa hoa cúc, càng làm cho một đám nha hoàn càng thêm hâm
mộ.
“Nương tử, nàng đang làm gì vậy?”
“Kiểm tra sổ sách.”
Ngốc tử này, mỗi khi trở về đều hỏi như thế, sau đó giận dỗi muốn quấn quýt
lấy mình. Nàng gần đây, đang muốn tìm việc gì đó cho hắn làm. “Tướng
công, chàng biết viết chữ không?”
“Biết, biết, biết, Chi Tâm biết viết.”
“A?” Nàng ngược lại có chút bất ngờ, “Tướng công có học qua sao?”
“Cha có mời tiên sinh đến dạy cho Chi Tâm, hơn nữa tiên sinh khen Chi Tâm viết chữ rất đẹp.”
“Viết cho ta xem.” Chi Tâm hào hứng nhấc bút lên chấm vào nghiên mực, sau vừa định đặt bút xuống sổ sách. La Chẩn cũng không khách khí, dẹp đống sổ
sách sang một bên, sau đó đánh vào mu bàn tay của ngốc tử nhà mình.
“Đau, đau, Trân nhi, sao nàng lại đánh Chi Tâm…”
Đôi má lúm đồng tiền của La Chẩn ẩn chứa sự quở trách:
“Sổ sách này là tâm huyết của cha mẹ còn có của cả ta, sao chàng có thể đặt bút muốn viết thì viết chứ? Chàng có biết, nếu thực sự chàng viết vào
đó, sẽ mang đến bao nhiêu phiền toái cho cha mẹ không?”
Gương
mặt xinh đẹp của Chi Tâm ủ rũ, “Chi Tâm không làm nữa, Chi Tâm không
muốn phiền toái. Chi Tâm không muốn cha mẹ phiền phức, không muốn Trân
nhi phiền phức…”
“Tướng công…” La Chẩn nghịch nghịch tóc hắn,
“Cho tới bây giờ, chàng chưa bao giờ là phiền toái, chàng là con trai
của cha mẹ, cũng là tướng công của ta, là người mà chúng ta yêu thích
nhất.”
Đôi mắt đen như ngọc của Chi Tâm lóe lên những tia sáng lấp lánh. “Có thật không?”
“Thật.” La Chẩn mỉm cười, “Nhưng mặc dù chàng đối với chúng ta không có vật gì
có thể quan trọng hơn so với chàng, nhưng sổ sách cũng không thể nói hủy liền hủy. Chàng có biết…”
Đón nhận đôi mắt to tinh khiết với
hàng lông mi thật đài chớp chớp, La Chẩn quyết định dùng lời nói để giải thích cho tướng công ngốc của mình nghe dễ hiểu nhất.
“Giống
như cuốn sổ này, Trân nhi phải tốn ba ngày mới có thể hoàn thành, đồng
nghĩa với ba ngày Trân Nhi không thể chơi với Chi Tâm được, nếu chàng
phá hủy nó, Trân nhi chẳng phải rất đáng thương sao? Nếu vừa rồi chàng
thực sự hạ bút xuống, Trân nhi phải mất ba ngày hoặc lâu hơn để sửa sang lại, nếu thế thì ba ngày hoặc hơn ba ngày này không thể ở bên cạnh Chi
Tâm, chẳng phải Chi Tâm cũng rất đáng thương sao?”
“Không muốn,
không muốn!” Ba ngày đó, Trân nhi một mình nhốt ở trong thư phòng, Chi
Tâm chỉ có thể ở ngoài cửa sổ nhìn Trân nhi thật đẹp thật là đẹp, Chi
Tâm không muốn! “Chi Tâm sẽ không hủy sổ sách, Chi Tâm sẽ giúp Trân
nhi!”
Sóng mắt La Chẩn lại mềm mại ba phần, tướng công ngốc của
mình, càng ngày càng đáng yêu. “Vậy, chàng lấy giấy Tuyên Thành bên đó,
viết chữ cho ta xem. Nếu chàng viết đẹp, về sau Chi Tâm có thể ngày ngày cùng Trân nhi đến thư phòng nha.”
“Ừ!”
Chi Tâm lấy giấy Tuyên Thành, vung bút, nghiêm túc vẽ từng nét, viết một chữ “Trân” thật to, sau đó tựa như hiến vật quý, “Trân nhi nhìn này! Trân nhi…”
“Nói một lần là được rồi nha.”
La Chẩn nín cười, ánh mắt rơi vào chữ trên giấy, bất chợt rung động:
Ngốc tử này, vẽ chữ thật đẹp. Chẳng qua là, nét bút ở giữa, có chút rối,
giống như bản tính trẻ con của hắn. Nhưng cũng ngay chữ giữa có chút
cứng cáp của người lớn, nên cứng cáp, ngay thẳng, mạnh mẽ có lực.
“Tướng công, viết một ít chữ cho ta xem.”
“Được!”
Chi Tâm thật cao hứng, Chi Tâm thật cao hứng nha, trước kia cha mẹ vừa thấy Chi Tâm cầm bút, đã sợ Chi Tâm vấy bẩn sổ sách, liền không cho phép Chi Tâm viết nữa. Nhưng Trân nhi thật tốt, Trân nhi muốn Chi Tâm viết….
“Trân nhi, viết xong rồi..”
La Chẩn cầm tra ngay giấy tràn ngập chữ viết, bật cười thành tiếng, ngốc
tử này, lại viết cả một tờ giấy chỉ toàn chữ: “Trân nhi cùng Chi Tâm,
Chi Tâm cùng Trân nhi” mà thôi.
“Tướng công, bắt đầu từ ngày mai, chàng có thể cùng ta đến thư phòng….”
“Thật sao? Thật sao? Thật sao?”
“Thả ta xuống.”
La Chẩn hờn dỗi mắng, mỗi khi hắn cao hứng, sẽ ôm lấy mình xoay vòng vòng, khiến nàng mất thăng bằng, lại nhớ đến lúc hai con A Hoàng cùng A Hắc
thích chạy chung quanh mình đùa nghịch.
“Nhưng Chi Tâm đang rất vui nha….” Người nào đó không muốn buông tay.
“Vui cũng không có thể luôn ôm ta vừa xoay vừa nhảy thế….”
“Nhưng Chi Tâm ôm Trân nhi rất thoải mái, vô cùng thoải mái nha.”
Phụt!!~~ Đang thêu thùa bên ngoài phòng, Hoàn Tố buồn cười.
Gò má lúm đồng tiền của La Chẩn đỏ ửng, uy hiếp ở bên tai ngốc tử, “Thả ta xuống, nếu không tối nay Trân nhi sẽ đến ngủ cùng Hoàn Tố.”
“Không chịu đâu, Trân nhi là nương tử của Chi Tâm, Trân nhi chỉ có thể ngủ
cùng Chi Tâm, Chi Tâm chỉ có thể ôm Trân nhi ngủ, Chi Tâm muốn ôm Trân
nhi nữa….”
Ngốc tử này dám lớn tiếng thế, sợ nha đầu nghịch ngợm Hoàn Tố nghe không rõ sao? La Chẩn nghiêm mặt, “Buông không?”
“Ưm…” Người nào đó không tình nguyện phồng má lên, buông thân thể mềm mại
thơm ngát của nương tử ra. “Trân nhi đã nói là muốn dẫn Chi Tâm đến thư
phòng nha.”
“Chàng thật sự muốn theo ta đến thư phòng?”
“Ừ ừ.” Như vậy, có thể lúc nào cũng cùng Trân nhi ở chung một chỗ, ngửi
Trân nhi thơm mát nè, hôn Trân nhi thơm thơm nè… A, Chi Tâm hôm nay vẫn
chưa hôn Trân nhi nha…. Nguyệt Nguyệt gia gia nói, mỗi ngày phải hôn
Trân nhi, hôn dài thật dài, sẽ… Nguyệt Nguyệt gia còn nói cái gì?…
“Ui da…. Trân nhi, nàng lại đánh Chi Tâm!”
“Vừa rồi ta gọi chàng mấy tiếng, chàng chỉ cười, sao không lên tiếng? Đang
suy nghĩ gì?” Ngốc tử này đang ở trước mắt nàng, đầu óc bay đi đâu rồi,
muốn nàng thi hành gia pháp phải không?
Chi Tâm xoa vầng trán trơn bóng, tủi thân mếu máo, “Chi Tâm đang nghĩ đến Trân nhi nha.”
Khụ, khụ… La Chẩn nghe thật êm tai nên tha cho hắn, “Nếu chàng muốn đến thư
phòng, phải nghe lời ta. Cho dù chàng ngồi lâu, không chịu nổi, cũng
không cho đi ra ngoài, hiểu chưa?”
“Được, được, Chi Tâm nghe Trân nhi!”
Nàng biết hắn sẽ nghe lời nàng, nhưng vẫn không thể chắc chắn, với bản tính
trẻ con đó của hắn, sao có thể ngồi được lâu? Nếu không chịu được, mà
nếu hắn vì nàng mà cố gắng nín nhịn ngồi lại, nàng thà nhìn hắn vui vẻ
chạy chơi ngoài hoa viên đuổi hoa bắt bướm….
“Nhưng…. Phải qua kiểm tra, thông qua kiểm tra, mới có thể cùng Trân nhi đến thư phòng.”
“Kiểm tra? Nhưng vừa rồi Trân nhi đâu có nói…”
Ngốc tử, sao lúc này lại thông minh như thế nhỉ? “Thê tử nói tướng công có nghe hay không đây?”
“Nghe! Nghe! Nghe!”
Thế này mới ngoan. La Chẩn tóm lấy vành tai hắn, lấy một quyển sổ sách,
“Chàng dựa vào đây, chép y như thế này vào giấy, nếu có thể viết đủ một
canh giờ, Trân nhi sẽ mang Chi Tâm cùng đến thư phòng.”
“Được.”
Chi Tâm ngồi nghiêm chỉnh, gương mặt tuấn mỹ vô cùng nghiêm nghị, đôi môi mỏng mím lại thành một đường, cầm bút viết.
La Chẩn nhìn hắn bộ dạng khả ái này đến mức thần tiên cũng phải ghen tị,
thật muốn in một nụ hôn lên đôi má mỹ ngọc của hắn. Nhưng nàng hiểu rất
rõ hậu quả sau khi hôn hắn, nên cố đè nén rung động, cũng ngồi vào bàn,
nghiêm túc kiểm tra sổ sách.
……
“Ngươi là ai? Dám tự tiện xông vào Song Uyên cư? Biết đây là đâu không?”
“Này, sao ngươi không lên tiếng?”
……
“Này, nếu ngươi không lên tiếng, ta đánh ngươi… Xem chiêu!”
La Chẩn nghe tiếng Hoàn Tố cùng người đánh nhau trong viện, ném bút đứng
dậy, rồi lại kinh ngạc quay mặt lại nhìn: Tướng công thích náo nhiệt vui vẻ nhất, lúc này dường như không nghe thấy, vẫn cầm bút viết thật
nghiêm túc.
“Tướng công?”
“Vẫn chưa đến một canh giờ, đừng gọi Chi Tâm mà.”
Ha ha. La Chẩn bây giờ không nhịn được, cúi người hôn trên trán hắn một cái.
“Ê, tên ngang tàng vừa đen vừa thô lỗ từ đâu tới, còn chưa cút ra ngoài!”
“Hoàn Tố.” La Chẩn mở cửa phòng, nhìn thấy hai cánh tay nha đầu nhà mình đang dang thật to, đưa lưng về phía mình, tư thế như muốn bảo vệ. Mà giằng
co cùng nha đầu nhà mình, là một nam tử áo đen vẻ mặt còn đen hơn áo.
“Xảy ra chuyện gì?”
Hoàn Tố quay đầu, nhưng vẫn tràn đầy cảnh giác với người đang muốn xông vào
bên trong, “Nô tỳ hoài nghi là bọn đạo chích, có cần báo quan hay
không?”
La Chẩn quan sát dáng vẻ của người mới tới, “Ngươi là Phạm Phạm?”
Phạm Phạm? Đôi mắt của nam tử mặt đen xếch lên, khóe mắt kéo dãn ra hết cỡ., “Ngươi chính là nương tử mới cưới của ân nhân?”
Trong thiên hạ, cũng chỉ một người gọi mình là “Phạm Phạm”! Giống như tên của thú cưng nuôi trong nhà, vậy mà dùng trên một người có tư chất thiên
phú như hắn, đơn giản là…
“Ân nhân? Ngươi gọi tướng công nhà ta là ân nhân?”
“Ngươi gọi ngài ấy là tướng công?”
La Chẩn bật cười, “Tướng công nhà ta, ta không gọi tướng công thì gọi bằng gì?”
“Ngươi không ngại sao?”
Gương mặt La Chẩn bất chợt lạnh lẽo, đôi mắt đẹp băng giá, “Tướng công nhà ta có chỗ nào có thể khiến người ta ghét bỏ chứ?”
“Phạm Phạm” hơi giật mình, cẩn thận nhìn cô nương thanh tú nhã nhặn này.
Hoàn Tố thấy hắn như thế, quyền tay lại vung lên, “Ê, ngươi đang nhìn…”
La Chẩn khoát tay, ngăn lại tiểu nha đầu đang nổi đóa. Nam tử này tựa hồ
không biết lễ tiết, ít biết nhân tình, nhưng trong đôi mắt hắn, không hề có chút dâm tà, ngược lại cực kỳ giống một chú chó to xác trung thực.
Dáng vẻ của người mới đến này như đang đầy vẻ bảo vệ một báu vật của mình,
sợ bị người khác tổn hại. Báu vật này, là tướng công của mình?
“Ta tên là Phạm Trình.”
Hắn vẫn chưa tu luyện được đến mức có thể nhìn thấu được lòng người, nhưng
dựa vào trực giác, hắn nguyện ý tin tưởng lời nói của cô nương này. Hơn
nữa, ở trên người nàng, bao gồm tiểu nha đầu đang há mồm nhe răng với
mình, cũng không hể tản mát ra hơi thở làm mình sinh chán ghét, không
giống như người đàn bà trong nhà kia, luôn khiến cho mình có cảm giác
muốn cắt nát cổ của bà ta.
“Ta tên là Phạm Trình, xin gọi ta là
Phạm Trình.” Hắn đem hai chữ “Phạm Trình” cố ý nhấn mạnh tiếng, sợ người nghe chẳng phân biệt được rõ ràng.
Chẳng lẽ cái tên đáng yêu mà tướng công mình thân mật đặt cho “Phạm Phạm” làm cho người ta không
thích sao? “Dường như, ngươi cũng không thích cái tên ‘Phạm Phạm’ này
lắm nhỉ?”
Khóe mắt xếch Phạm Trình lên lại rung động mấy cái, “Xin gọi ta Phạm Trình.”
Ôi, cái tên đáng yêu mà tướng công nhà mình có lòng tốt đặt cho sao không
ai biết nhận thức hết vậy nhỉ? “Phạm Trình, ngươi mạnh mẽ xông vào đây,
là sợ ta khi dễ ân nhân của ngươi?”
Phạm Trình gật đầu. Hắn vừa
mới vào La gia, lập tức nghe đến chuyện ân nhân lấy vợ, chỉ sợ đây cũng
là cạm bẫy mà người đàn bà kia rắp tâm hãm hại, mới vội vã chạy đến đây
để tra xét cho rõ. Không nghĩ tới, nương tử của ân nhân thì rất tốt,
nhưng nha đầu lại không ổn như vậy, hừ…
“Nếu ngươi đến gặp tướng công của ta, thì đi vào thôi.”
“Tiểu thư, sao ngài lại có thể để tên ngang tàng này vào phòng?” Dù biết rõ
người này đối với tiểu thư và Cô gia vô hại, nhưng Hoàn Tố vẫn không thể nhìn vừa mắt hắn ta được, ngang tàng, hừ!
La Chẩn vỗ vỗ khuôn
mặt nhỏ nhắn của nha đầu, mỉm cười nói: “Cùng một cội sinh ra cả mà, mau mời vào trong phòng ngồi, dâng trà.”
Tiểu nha đầu mặt mày mờ mịt, “Ai cùng một cội với hắn? Tiểu thư ngài đang nói cái gì?”
“Không phải sao?”
La Chẩn khẽ nhướng mày, “Ngươi là ‘bánh bánh’, hắn là ‘gạo gạo’, cũng đồng thời có hiệu lực làm người ta no bụng, nên khi gặp nhau thế này nên
cùng vui vẻ mới đúng, không nên cãi nhau.”
“Tiểu thư!” Hoàn Tố
giẫm chân giận dỗi, “Cô gia rất nghe lời của tiểu thư mà, bảo Cô gia
đừng gọi người ta như vậy nữa, rất khó nghe nha.”
“Cái này cũng
lạ, mọi chuyện tướng công đều nghe ta, duy chỉ riêng chuyện gọi tên như
thế này lại vô cùng cố chấp, có lẽ, cái tên ‘bánh bánh’ cùng ‘gạo gạo’,
này cũng không tệ.”
Phạm Trình đang có ý định thu lại hảo cảm
ban đầu của mình với cô nương trước mắt này, nhất định cũng giảo hoạt
giống như tỷ tỷ bất lương của nhà mình, hắn cần đề phòng.
“Trân nhi, Trân nhi, nàng ở đâu? Trân nhi…”
“Tướng công, sao vậy?”
“Chi Tâm nhớ Trân nhi.”
La Chẩn trừng mắt liếc nhìn nha đầu đang cố nén cười, nói: “Hai vị đến bên trong viện đánh tiếp, hay muốn ngồi tâm sự với nhau, cứ tự nhiên muốn
làm gì cũng được, một lát sau gặp lại.”
Nàng chân trước vừa mới
đi, Phạm Trình hung ác nhìn chằm chằm Hoàn Tố nói, “Thân thể của ta mạnh mẽ cường tráng, sao ngươi lại mắng ta vừa thô lỗ vừa ngang tàng, lời
nói của ngươi, mau xin lỗi!”
Hoàn Tố bĩu môi, “Bổn cô nương mắng ngươi lỗ mãng chẳng lẽ mắng sai sao? Không biết tốt xấu xông vào tân
phòng của người ta, là ‘thô lỗ’, có người lên tiếng hỏi, nghe mà không
đáp, là ‘ngang tàng’. Người lỗ mãng, mắng là đáng!”
“Ngươi mới là nha đầu ương ngạnh!”
“Ngươi là tên hắc dã nhân, có gan nói lại lần nữa!”
“Nói mười lần cũng dám, nha đầu ngang tàng, nha đầu ngang tàng, nha đầu ngang tàng…”
“Ta đánh chết ngươi!”
“Ai sợ ai?”
Bên trong phòng, Chi Tâm chỉ vào vết mực to sau ót, ngẩng mặt lên hỏi. “Nương tử, bên ngoài đang làm gì?”
“Gây gổ cùng đánh nhau, muốn đi xem không?”
“Một canh giờ vẫn chưa đến mà, Chi Tâm không đi.”
La Chẩn hôn lên trán hắn dĩ nhiên, tránh vết mực, “Chờ tướng công kiên trì một canh giờ, Trân nhi sẽ cùng tướng công đến Bách Thảo Viên tìm Chi
Hành có được không?”
“Một canh giờ vẫn chưa đến, Trân nhi đã hôn Chi Tâm, Trân Nhi hư quá!”
A? Ngốc tử này, đang nói gì thế?
Chi Tâm mím đôi môi mỏng, làm như giận dỗi, cũng không hề dừng tay lại.
Không thèm quan tâm đến ngươi nữa. La Chẩn không phải là con giun trong bụng
tướng công, nên không thể đoán được trong lòng tên ngốc tử này đang nghĩ cái gì, chỉ chuyên tâm vào xem phần sổ sách mà nàng bảo hắn sao chép.
Nhưng khi vừa đưa mắt liếc nhìn, lại càng kinh ngạc, làm sao có thể? Làm sao có thể như thế được??
Bản thân nàng đã có kinh nghiệm nhiều năm trong việc kiểm tra sổ sách,
ngoài ra còn có Khởi nhi đối với chữ số vô cùng nhạy bén, nhưng mỗi khi
kiểm tra và đối chiếu thỉnh thoảng cũng sẽ có phát sinh đôi chỗ sai
lệch, không phải hoàn hảo hoàn toàn, vì vậy việc kiểm tra sổ sách rất
được những người kinh doanh kiểm tra rất kĩ càng mới giao lại cho khách
hàng… Nhưng tướng công ngốc của mình….
Hi hi, có thể hôn được rồi, Chi Tâm hôm nay vẫn chưa có hôn qua Trân nhi nha, phải hôn thật sâu thật dài mới được nha….
“Tướng công, ta có chuyện muốn nói…”
“Chi Tâm muốn hôn, Trân nhi không cần nói nữa…” Người nào đó cảm thấy mình
vừa học được tuyệt chiêu mới lạ nhưng không được ai đó khen ngợi cảm
thấy ủy khuất, khẽ nỉ non than oán, nghĩ tới Nguyệt Nguyệt gia gia để
cho Chi Tâm xem qua sói ca ca cùng sói tỷ tỷ…
“Tướng công!”
La Chẩn nắm lấy tay ngốc tử này, “Chàng… Chàng học ở đâu được những thứ này?”
“Trân nhi, hôn thêm chút nữa…”
La Chẩn mặc cho hắn hôn một lúc thật lâu, lại đẩy tay hắn ra, “Không được!”
“Trân nhi…. hu hu… Nương tử…”
Này…. La Chẩn mặt phấn đỏ bừng, “Không được!”
Dù nàng chưa từng trải qua những chuyện thế này, nhưng cũng biết ngốc tử
này muốn làm gì, bên ngoài ánh mặt trời vẫn cao như vậy, vẫn không được
nha! Còn nữa, ai dạy hắn những thứ này?
“Trân nhi, Chi Tâm…”
“Sau khi từ Bách Thảo Viên trở về, buổi tối hãy nói.” Tối nay, nàng nhất
định phải hỏi cho ra, rốt cuộc là người nào vô sỉ như vậy.
“Tối
nay nha…” Chi Tâm vẫn còn ôm thân thể nhỏ xinh của nương tử mè nheo,
“Trân nhi thật mềm thật mềm, Chi Tâm thích…. Ngày mai hãy đến Bách Thảo
Viên?”
“Không được!”
Nàng đến Bách Thảo Viên, là vì muốn hiểu rõ việc sinh trưởng của dược liệu năm nay, càng muốn tìm hiểu thử
xem, bên phần dược liệu mà Ngụy Thiền đầu tư một số tiền lớn đến nhưng
lãi suất lại không hề cao chút nào…
Đôi môi đỏ mọng ủy khuất cong lên, tố cáo, “Trân nhi khi dễ Chi Tâm!”
La Chẩn nghiêng nghêng mái đầu đẹp, nhướng mày, “Đúng vậy, ta khi dễ chàng đó, chàng sẽ làm gì nào?”
Người nào đó biết mình không thể làm gì, chỉ đành phải đung đưa, “Trân nhi, đừng đến Bách Thảo Viên nữa…”
‘Đừng mơ tưởng!”
“Chi Hành, mẹ nói chuyện với con, rốt cuộc con có nghe hay không?”
Ngụy Thiền nhăn mày, nhìn chằm chằm vào đứa con trai từ nhỏ đến lớn đều lạnh nhạt của mình. “Sao ta nói nửa ngày, con một chữ cũng không đáp lại?”
Hai mắt Lương Chi Hành vẫn nhìn chăm chú vào mớ dược thảo trên tay, không hề đáp trả.
Ngụy Thiền hít một hơi, đè xuống trái tim đang nổi lửa. Bà hiểu con trai của bà giọng bà càng lớn, nó càng không lên tiếng.
“Đứa con gái của La gia mới vào cửa một tháng mà thôi, mà bá mẫu con đã đem
sổ sách giao cho nàng ta xử lý. Nhiều năm như vậy, bá phụ con nhiều bệnh bá mẫu ăn nói vụng về, luôn vẫn do mẹ chống đỡ cái nhà này, con đối với thằng ngốc đó còn tốt hơn so với em ruột của con. Nếu có một ngày, toàn bộ gia sản của Lương gia đều vào tay thằng ngốc đó, con cam tâm sao?”
“Cam tâm.”
“Con nói cái gì?”
“Năm đó, vốn là bá phụ nhờ cậy bạn bè khắp nơi trợ giúp vốn, mở cửa hiệu
kinh doanh dược liệu, Lương gia mới có hôm nay. Tất cả gia sản vốn chính là của đại ca…”
“Ngươi….” Tên khốn kiếp luôn chỉ biết bênh vực
cho người ngoài này không nói thì thôi, vừa nói liền muốn bà tức chết
sao? “Sao con không nhìn một chút, những gia sản mà con nói thuộc về đại ca con sao, hay là rơi vào tay con tiểu tiện nhân đó…”
Thấy đôi mắt con trai mình híp lại cảnh cáo, Ngụy Thiền ngay lúc này cũng không
muốn cãi vã với con. “Còn không phải để cho con gái La gia ngồi không
hưởng lợi tất cả. Như vậy, con cũng cam tâm?”
“Con cũng từng
nghe cha nói, năm đó bá phụ vay vốn của bạn bè để kinh doanh, trong đó
có hơn phân nửa vốn là của La gia. La gia nhân nghĩa, năm đó chỉ lấy
tiền vốn. Nếu chiếu theo như quy định của kinh doanh, thì sản nghiệp
hiện nay của La gia có phân nửa là của đại tẩu như vậy thuộc về tẩu ấy,
có gì không được?”
“Con…” Ngụy Thiền lần nữa hoài nghi, người
trước mắt này có thật là con trai của mình không? “Lương gia có thể có
hôm nay, tất cả đều là nhờ công lao của mẹ đó! Là ta nghĩ kế cho cha
con, bắt được mối làm ăn của phú thương Phạm gia ở Tương Tây, một cuộc
mua bán đem về ba triệu lượng. Là ta nhìn trúng mảnh đất phì nhiêu bên
cạnh sông, để mở ruộng thuốc, hàng năm đều có thu hoạch to lớn…”
Lương Chi Hành đối với câu chuyện cổ mà mẹ lôi ra tụng kinh niên, hàng ngày
hàng bữa này, khẽ cau mày, “Mẹ, lập đi lập lại những chuyện thế này, mẹ
không chán sao? Nếu con nói với mẹ, những chuyện đó đa phần đều không hề có liên quan gì đến mẹ, mẹ sẽ nghĩ như thế nào?”
“Cái gì?”
“Phạm gia ở Tương Tây có thể hợp tác với Lương gia, không liên quan gì đến
cha và mẹ, ruộng thuốc hàng năm thu hoạch ở phía bên cạnh sông đó cũng
không có liên quan gì đến mẹ, còn có…”
“Mày, thằng khốn kiếp
này, không liên quan đến mẹ, có thể liên quan đến ai hả? Mày nói cho mẹ, là bá phụ hay bá mẫu của mày? Hay là thằng ngốc kia?”
Lương Chi Hành mấp máy môi, cố gắng đè nén xuống, ngồi xổm người, lấy cuốc nhỏ bới đất lên, chuẩn bị trồng dược thảo.
“Mày nói đi, liên quan đến ai? Thằng bất hiếu, thường ngày mày chỉ lo bênh
vực cho người ngoài không thèm để ý đến mẹ thì thôi, lại còn dám nói
những lời khốn kiếp như thế sao? Nếu mẹ không vì anh em chúng mày, mẹ
cần gì phải vội vã như vậy chứ?”
“Chi Hành có từng nhờ mẹ, muốn mẹ vất vả như thế sao?”
Làm con thì phải cứu, Lương Chi Hành thấy thế, vội vã ném cuốc, mở ra hộp
châm luôn mang theo bên mình, “Đừng lo, con sẽ châm cứu giúp mẹ…”
“Thằng bất hiếu, mày cố ý sao!” Ngụy Thiền lui một bước, tránh xa khỏi cây
ngân trâm sáng bóng, “Sao mẹ lại có một đứa con trai như vậy.”
“Chi Hành cũng không hiểu, mẹ biết rõ mỗi lần tới đây nói chuyện, tất nhiên
là tan rã trong không vui, vì sao vẫn cứ đến không biết mệt?”
Vô tình bước đến, đã đem hết những lời nói vừa rồi của bọn họ thu hết vào tai, chủ tớ hai người, tiến lui cũng khó.
Hoàn Tố cúi xuống ở bên tai chủ tử, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, nghe lén tựa hồ rất không có phong độ nha.”
La Chẩn an ủi, “Lui ra ngoài sẽ làm cho người ta cảm thấy lén lút hơn. Dù
sao đã không có phong độ, còn không bằng thoải mái đi nghe lén, Hoàn
Hoàn.”
“Tiểu thư…” Nha hoàn xinh đẹp cong môi phản đối.
La Chẩn muốn nhạo báng nha đầu của mình mấy câu nữa, đã nghe bên kia có người quát, “Ai đang ở đó?”
Bị người phát hiện. Hai chủ tớ đưa mắt nhìn nhau, La Chẩn chậm rãi vuốt mái tóc dài, thản nhiên bước ra từ phía sau khóm hoa.
“Cháu dâu bái kiến thẩm thẩm.”
“La gia thật khéo dạy dỗ, hành vi nghe lén thế này cũng được xem là cách giáo dục của đại hoàng thương La gia?”
La Chẩn bình thản, “Thẩm thẩm chê cười rồi, gia phụ từng nói với cháu, nếu cháu muốn nói xấu sau lưng người khác, thì cũng phải chuẩn bị để biết
rằng người khác sẽ nghe. Mình không nói sau lưng người, thì đương nhiên
người sẽ không nghe thấy, đúng không ạ?”
Ngụy Thiền nhướng máy cười một tiếng, “Cháu dâu, miệng mồm lanh lợi sắc bén cũng không thể khiến cho ngươi…”
“Nhị phu nhân!” có nha hoàn vội vã chạy tới, “Vương lão gia tới, nói dược
liệu của chúng ta không đúng phẩm chất, đang làm ầm ĩ ngoài cửa hàng ạ…”
***
Uống rượu, ngâm thơ, cuộc sống có được bao nhiêu người như Phùng Mạnh Thường cùng một đám bạn hữu đang ở tửu lâu kẻ họa người đáp, chí khí ngút
trời, vô cùng đắc ý, nâng cao bầu rượu, ánh mắt vô tình lướt qua cửa sổ, bắt gặp một bóng dáng.
Lương Chi Tâm? Thằng ngốc kia?
Người này, hay nên nói là thằng ngốc này, vốn là thứ để người khác trêu đùa
tiêu khiển, lại mang trên mình một vóc dáng vô cùng tuấn tú, có gia thế
vô cùng hiển hách, thật là làm người ta khó chịu.
Thích thú quay đầu, hướng về phía một đám người trong bàn, “Các vị, rượu thức ăn ngon, ngâm thơ cũng đầy nhã hứng, có muốn tìm thêm chút tiêu khiển khác hay
không?”
“Trò tiêu khiển gì thế?”
Mọi người nhìn theo
ngón tay tên đó, thấy Lương Chi Tâm đang đi dạo trên đường, tất cả ồn ào lên, “Phùng huynh, ý huynh trò tiêu khiển đó là trêu công tử ngốc của
Lương gia sao?”
“Chẳng lẽ các vị không muốn?”
“Này…” có người không khỏi sinh lòng áy náy, “Có thể hay không…”
Chương Tử Hiền, gia thế bình thường, vẫn luôn luôn trung thành nhắm mắt theo
đuôi Phùng Mạnh Thường. Hắn múa quạt lắc tay, ra dáng công tử ngang
ngạnh nói: “Trời cao sinh chúng ta có học thức sâu rộng, lại sinh ra một thằng ngốc nghếch như Lương Chi Tâm, đương nhiên là muốn hắn trở thành
trò giải trí của chúng ta đúng không?”
“Đúng vậy, đúng vậy, ha ha…”
“Phạm Phạm, ngươi xem thử, mua cái này cho Trân nhi có được không?”
Chi Tâm giơ lên một cái trâm bằng gỗ. Vừa rồi, có một người mua thứ này cho nương tử, nương tử hắn rất vui nha. Chi Tâm mua cho Trân nhi, Trân nhi
có thể rất vui không?
Phạm Trình cau mày thật chặt, “Ân nhân, ngài có thể gọi ta là Phạm Trình.”
“Trân nhi nhất định sẽ thích có đúng không, Phạm Phạm?”
“Xin gọi ta là Phạm Trình, ân nhân.”
“Cái này cũng rất đẹp nè, Phạm Phạm?”
“Ân nhân, xin….” Đột nhiên, một trực giác nguy hiểm khiến cho sống lưngPhạm Trình cứng đờ, quắc mắc nhìn thẳng vào nơi xuất phát mùi nguy hiểm.
Phùng Mạnh Thường luôn tự xưng là tuyệt thế tài tử, khẽ phất phơ chiếc quạt,
bước đi thong thả, khéo léo vây quanh Chi Tâm. “Lương huynh, đã lâu
không gặp.”
“Mấy ngày gần đây, sao không thấy Lương huynh mời chúng tôi đến tửu lâu ăn cơm uống rượu vậy?”
“Đúng vậy, không biết Lương huynh gần đây đang bận gì thế?”
Thấy nhiều người xông tới thế này, Chi Tâm cười hì hì, “Trân nhi”
Phùng Mạnh Thường nghe thấy vô cùng quen tai. “Trân nhi là bạn mới của ngươi?”
“Là nương tử của Chi Tâm.”
“Nương tử a…” Ánh mắt mọi người giao nhau, ngầm hiểu ý, “Xin hỏi Lương huynh, nương tử nhà ngươi có đẹp hay không?”
Chi Tâm vội vàng gật đầu, “Đẹp, nương tử của Chi Tâm là đẹp nhất!”
“Đẹp như thế nào?” –có một tràng cười bỉ ổi vang lên. “Động phòng hoa chúc
của Lương huynh tất nhiên rất đặc sắc rồi, đúng không?”
Trên
thân những người này, tập hợp phẩm chất bẩn thỉu nhất của loài người:
Hèn nhát tự ti nhất, ghen tỵ, giả nhân giả nghĩa nhất, tò mò ti tiện
nhất, khoe khoang nông cạn nhất…
Phạm Trình lần đầu tiên hi vọng chiếc lưỡi độc địa của tỷ tỷ nhà mình, vừa mở miệng sẽ đem đống ô uế,
tạp chất bẩn thỉu này dọn đẹp không còn một mống. Dĩ nhiên, hắn cũng có
thể động động ngón tay, khiến cho những tên bẩn thỉu này biến mất như
những con chó xấu xí. Nhưng, hắn không còn là tiểu tử ngu ngốc vừa mới
xuống núi nữa, hắn đã biết cân lượng của mình, có một vài chuyện không
nên làm công khai trực tiếp.
Động võ là biện pháp nhanh nhất,
nhưng, ân nhân tất nhiên sẽ không đồng ý… Aizz—, nếu hắn có thể làm chủ, phương pháp báo ân tốt nhất là trực tiếp đổi lại đầu óc cho ân nhân,
lại thêm một trái tim sói, xem ai còn dám khi dễ… Dĩ nhiên, chủ ý này
chắc chắn sẽ bị những câu chửi mắng của tỷ tỷ chua ngoa của hắn, còn bị
cha đánh cho một trận nữa
“Động phòng hoa chúc của Lương huynh tất nhiên rất đặc sắc rồi, đúng không?”
Những tên cặn bã này! — Phạm Trình nắm chặt thành quyền, muốn ra chiêu cho những tên xấu xa này một trận nhớ đời…
“Này, Lương Chi Tâm, ngươi không lên tiếng, nhìn ta như thế làm chi?”
“Đúng vậy, Lương huynh, sao ngươi không trả lời?”
“Thằng ngu Lương huynh, ngươi như vậy…”
“Ngươi…”
Bị đám xấu xa đó ngăn cản ở bên ngoài, Phạm Trình không thấy ân nhân lên
tiếng, lại nghe một đống câu hỏi dồn dập của bọn họ, hơn nữa, giọng nói
càng lúc càng có vẻ không đúng… Phạm Trình đẩy ra đám cặn bã đang đứng
che trước mặt mình, đi vào trong. Người này là ai?….
Giống như
đã từng quen biết, giống như đã từng quen biết… Ân nhân? Không, gương
mặt không hề có chút buồn, vui, giận hờn này, không phải là ân nhân,
ngược lại, cực kỳ giống Quan Thế Âm mà gia tộc của bọn họ quỳ bái! Lấy
tư thế Quan Thế Âm như nhìn thấu mọi dục vọng trong lòng của chúng sinh
nhìn xuống….
“Ê, ngươi không muốn nói thì thôi, trừng ta như thế làm gì…”
“Ngươi bị bệnh à…”
“Coi như quên đi, không so đo với ngươi nữa, đi đi…”
“Đi, đi…”
Đám người Phùng Mạnh Thường, Chương Tử Hiền trong miệng vẫn còn mắng không
dứt, nhưng khí thế đã yếu đi rất nhiều, dưới chân vội vã giống như chạy
nạn. Phút chốc biến mất không còn một bóng.
Phạm Trình nhìn chăm chú vào ân nhân của hắn, không đám tiến lên, “Ừm…” Biết rõ ân nhân mình không thể nào là QuanThế Âm, nhưng bộ dáng này của ân nhân, hắn vẫn sợ
hãi…
Chi Tâm lại thực sự muốn khóc nha. Mệt quá à, Trân nhi nói, nếu có người hỏi đêm động phòng của Chi Tâm, thì Chi Tâm không cười
không nói lời nào, chỉ cần gắt gao nhìn chằm chằm… Nhưng, mệt quá đó…
Không cười thật mệt a… Mắt không chớp thật mệt a… Hu hu, Trân nhi, Chi
Tâm mệt quá rồi…
“Ân nhân….” Phạm Trình vô cùng lo sợ, bước tới nhỏ giọng hỏi: “Ngài… Ngài vẫn còn muốn mua trâm gỗ cho nương tử của ngài chứ?”
Nương tử, trâm gỗ, trâm gỗ sẽ làm cho nương tử cười thật vui nha. “Mua, Chi
Tâm muốn mua! Phạm Phạm, Chi Tâm muốn mua, không thể để cho người khác
mua đi đó!”
Phạm Trình chớp đôi mắt đen, nhìn ân nhân nói không
ngừng giống như A Hoàng sau hậu viện hay đuổi theo hắn, ngửa đầu nhìn
trời cao im lặng tạ tội: Xin tha thứ cho đệ tử, đệ tử vừa rồi không nên
đem người nào đó nhìn thành ngài….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT