“Trân nhi, Trân nhi!” Chi Tâm ôm mền, lăn xuống giường.
Hoàn Tố ở phòng ngoài nghe tiếng, rót đầy nước sạch vào thau rửa mặt rồi bưng
vào, “Cô gia, tiểu thư đến thư phòng rồi, ngài tới rửa mặt đi.”
“Trân nhi đã về rồi sao Hoàn Hoàn?” Chi Tâm lao ra ngoài phòng.
“Đã về tối qua, ngài rửa mặt trước rồi hãy đi tìm tiểu thư.”
“Nha nha, Hoàn Hoàn, Chi Tâm đã nói với ngươi khi Trân nhi về, phải gọi Chi Tâm dậy nhưng ngươi không có gọi Chi Tâm!”
“Cô gia tốt à, là tiểu thư dặn dò không để cho nô tỳ quấy nhiễu ngài.”
“Hừm.” Chi Tâm bĩu môi ra với Hoàn Tố, nhanh chân bỏ chạy, “Chi Tâm đi tìm Trân nhi!”
Hoàn Tố cầm khăn lau đuổi theo sau, bỗng nghe giọng: “Chi Tâm ca ca!”
Ở ngoài cửa, một tiếng kêu giòn vang, một thân ảnh từ trong bụi cây chạy ra, “Chi Tâm ca ca chơi cùng Y Y nha?”
“Y Y không được đâu, Chi Tâm muốn đi tìm Trân nhi!” Chi Tâm khoát tay, người đã lao ra thật xa.
Lá rụng dần dần dưới bóng cây, Diêu Y Y xóa sạch nụ cười: vị La đại tiểu
thư kia, đã chạm vào kiêu ngạo của nàng rồi sao? Chi Tâm rồi đây sẽ
hiểu, ai mới là người chân chính thích hợp với hắn.” …Chi Tâm ca ca,
ngươi chờ Y Y một chút, Y Y cũng đi.”
“Tỷ tỷ, chào buổi sáng!”
La Chẩn dừng bước mỉm cười, “Ngọc công tử, chào buổi sáng.”
“Xin hỏi tỷ tỷ có nhìn thấy Khởi nhi ở đâu không?”
Dưới ánh bình minh, La Chẩn đem người trước mắt nhìn cẩn thận, quả nhiên là
ngọc thụ lâm phong, phong thái tuấn tú phi phàm, so cùng Ngọc Thiên Diệp chỉ có hơn chứ không kém. “Ngọc công tử, đến bên kia trong đình ngồi
một lát nhé?”
Ngọc Vô Thụ cười nhẹ, “Tỷ tỷ đã dạy, tiểu đệ không thể chối từ.”
Nụ cười này, khiến cho La Chẩn tựa như nghe được thanh âm Phinh nhi bên
cạnh đang nuốt nước miếng. Aizz, đây cũng là người “Họa thủy” a.
“Ngọc công tử, công tử đối với Khởi nhi nhà ta là vì hứng nhất thời hay là
thật tâm muốn cùng muội ấy làm bạn?” Khi ngồi xuống, La Chẩn liền hỏi.
Ngọc Vô Thụ bình thản trả lời: “Không dối gạt tỷ tỷ, Vô Thụ yêu thích thực
sự. Từ khi mười tuổi đã thường giả trang tên khất cái đi lại dân gian.
Nhưng đối với Khởi nhi, Vô Thụ chưa bao giờ đối đãi giả dối.”
“La gia tuy là hoàng thương, nhưng vẫn là bình dân áo vải, Vương phi của Ngọc công tử đây có thể là bình dân sao?”
Ngọc Vô Thụ ngẩn ra.
Thấy vậy, mắt La Chẩn thêm chìm trong toan tính, “Hay là, công tử đã bao giờ nghĩ tới sẽ cho Khởi nhi một danh phận chánh phi chưa?”
“Vô Thụ mười hai tuổi vốn đã có hôn ước….”
La Chẩn mỉm cười, “Như thế, cũng chỉ có thể trách thiên ý trêu người, ngươi cùng Khởi nhi vô duyên.”
“Cái này…..”
“Đừng bảo là ngươi sẽ đối đãi Khởi nhi cùng chánh phi không quá mức khác biệt chứ, thúc thúc ngài là Ngọc Thiên Diệp đã từng nói với ta như thế.”
Khuôn mặt Ngọc Vô Thụ chuyển lạnh, “Bổn vương sẽ không buông tha cho Khởi nhi!”
Quả nhiên là người Vương giả, rất tuyệt. “La gia tuy là thường dân, nhưng
không có nghĩa là ngay cả năng lực bảo vệ một nữ nhi cũng không có. Có
lẽ theo ý của Nhị hoàng tử, không có bất kỳ lực lượng có thể chống đỡ
được hoàng quyền, nhưng Khởi nhi cũng là thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành. Điểm này, Hoàng tử có hiểu không?”
La Chẩn thờ ơ không
nhìn thấy sắc mặt không vui của đối phương, nói tiếp: “Khởi nhi lúc tám
tuổi từng có người bắt cóc, bọn cướp đòi mười vạn lượng bạc mới giao
người. Ta đưa bạc đi thì xe ngựa đột nhiên hư trục xe, vì thế mà trì
hoãn chút thời gian. Bọn cướp cho rằng La gia không chịu bỏ tiền chuộc
người, tức giận, liền muốn xâm phạm Khởi nhi…”
La Chẩn liếc mắt
về đối phương đột nhiên nắm chặt tay, “Tiểu Khởi nhi vì bảo vệ trong
sạch, tung người nhảy vào trong nước chảy xiết. Thật may là nhảy xuống
thì đột nhiên có mảnh đá cắt đứt dây thừng trên người con bé, nó lại
biết bơi nên mới giữ được một mạng.”
“Những tên cướp kia hôm nay còn sống không?”
“Chết rồi!” Nhìn toan tính trong mắt vị hoàng tử này, nàng biết những tên
cướp kia tất nhiên may mắn mình đã chết sớm một bước, “La gia đã kinh
doanh nhiều năm, hàng thông tứ phương, nếu không có một chút bạn bè trên giang hồ, làm sao giữ được bình an? Nhưng điều La gia quan tâm nhất,
cho tới bây giờ đều không phải là gia sản bạc vạn, không phải là gia thế địa vị, mà là người nhà.”
“Nói như vậy, vì người nhà, Khởi nhi sẽ gả cho Bổn vương rồi?” Ngọc Vô Thụ nhíu mày kiếm nói.
“Có thể. Nhưng có thể hơn chính là cha ta vì không muốn ủy khuất con gái
của mình mà thà lưới rách cá chết. Ban đầu hoàng thúc ngươi đối với La
gia đã tính toán như thế.”
Ngọc Vô Thụ chớp đôi mắt phượng lạnh
lùng, nhìn khuôn mặt vị thiếu phụ tiểu kiều xinh đẹp tuyệt trần này lâu
chừng một khắc đồng hồ, chợt cất tiếng cười chói lọi, “Vô Thụ cuối cùng
đã hiểu vì sao Tấn Vương thúc đối với La đại tiểu thư lưu luyến. Thật sự mà nói, người thật sự có thể dễ dàng khiến nam nhân muốn chinh phục.”
“Vậy cho nên?”
“Xin yên têm, Vô Thụ năm nay hai mươi tuổi rồi, nếu muốn hôn ước kia sẽ
không cô độc đến hôm nay. Ta thật sự chỉ là tò mò, tò mò Tấn Vương thúc
kia sao lại muốn có tỷ bằng được. Ha ha, tỷ tỷ, tỷ không hổ là tỷ tỷ của Khởi nhi.”
La Chẩn không sợ hãi không phiền hà mà cười nói:
“Ta sớm nghe Đoạn nhi nói, công tử là người hai mặt. Nhưng không biết, công tử mới vừa tự nhiên chuyển đổi hai diện mạo, vậy đâu mới là con người
thật của ngài?”
“Bất kể như thế nào, nếu không phải là Khởi nhi, Vô Thụ chắc chắn sẽ không rước ai vào cửa. Trên ta có Thái tử ca ca,
không cần tam cung lục viện. Hôn ước kia Vô Thụ sớm đã từ chối. Đến lúc
đó phụ hoàng nếu thật muốn đùa bỡn uy phong Quốc quân, Vô Thụ chỉ đành
phải chạy trối chết, tiêu dao bốn bể.”
“Ừ, cứ như vậy xem ra ngược lại ngươi xứng với Khởi nhi nhà ta.”
“Muội phu tương lại tạ tỷ tỷ khen ngợi.”
“Tốt, trái tim Khởi nhi nhà ta ngươi tận tình ngắt lấy đi.”
“Tạ tỷ tỷ….”
“Nương tử!”
Chi Tâm bước vào đình đang lúc nương tử cười đến thật là đẹp, nhưng,
nàng là đang cười với một người khác, một người khác không phải là Chi
Tâm a… Tâm của Chi Tâm thật là lạ, buồn buồn, đau đau… Trong cổ họng Chi Tâm cũng khó chịu, ê ẩm, đắng đắng… Tại sao ChiTâm có chút… Không, là
rất ghét người ngồi đối diện nương tử vậy?! Người kia, rất đáng ghét!
Chi Tâm không muốn nương tử hướng về phía người khác cười như vậy, không
muốn nương tử ngắm người khác như vậy, nương tử chính là nương tử của
Chi Tâm!
“Nương tử!”
Đôi mi thanh tú của La Chẩn nhẹ nhàng nhướng lên, “Ngọc công tử, ngươi biết điểm huyệt không?”
Ngọc Vô Thụ gật đâu, “Ta biết.”
“Người đang hướng bên này chạy tới là tướng công nhà ta, ngươi đợi đến khi hắn vào liền điểm huyệt hắn…. Nhưng xuất thủ không được quá nặng, không để
cho hắn cử động là được rồi.”
“…… Vâng.” Ngọc Vô Thụ không hiểu
nguyên nhân, nhưng nghĩ tới hạnh phúc tương lai liền hướng bước vào một
bước. Ở đó đợi nhân huynh chạy tới gần thì giơ chỉ điểm bên hông.
“Nương tử, Trân nhi.”
Người phàm nhìn bằng mắt thường không thấy có những vị thần tiên hoặc là yêu
quái canh giữ ở bên cạnh tướng công nhà mình, La Chẩn không biết có nên
cảm thấy may mắn ngốc tử này cũng không hiểu được khống chế dị năng của
mình hay không?
Tướng công chớp chớp đôi mắt to, tràn đầy khát
vọng, nàng cười thản nhiên, “Tướng công, ngoan ngoãn chờ đi, chờ một
chút, Y Y muội muội sẽ tìm đến chơi cùng chàng nha. HoànTố, chăm sóc Cô
gia.”
“Vâng!” Hoàn Tố gương mặt đồng tình, tiểu thư nghiễm nhiên tức giận nha.
“Nương tử….”
La Chẩn xoay người, cười lúm đồng tiền nở như hoa, “Ngọc công tử, ta dẫn ngươi vào trong vườn này đi dạo được không?”
Hai người đa lễ chân thành, ngay lập tức sóng vai.
“Trân nhi, nương tử… Không muốn nương tử không để ý Chi Tâm nữa, nương tử, Chi Tâm nhớ nàng mà……”
Hoàn Tố ngồi ở trên ghế trong đình, phồng má thở dài, “Cô gia, tiểu thư đang tức giận đó. Nếu tiểu thư chưa hết giận thì sẽ không để ý đến ngài
đâu.”
“Nương tử tức giận? Chi Tâm khiến nương tử tức giận sao? Tại sao nương tử lại tức giận?”
“Cô gia, ngài không biết sao?”
“Chi Tâm nghe lời nương tử nói…..”
“Ngài có thật là nghe sao?”
“Chi Tâm không có kéo tay Y Y, không có gắp thức ăn cho Y Y, không có….”
“Nhưng, ngài len lén đi chơi cùng nàng ấy.”
“… Y Y rất đáng thương, Chi Tâm đau còn có nương tử thương, Y Y đau không có ai thương, Y Y rất đáng thương……”
“Cho nên, ngài phải đi thương nàng sao?”
“Không phải, không phải mà….” Người nào đó muốn khoa tay múa chân, bất đắc dĩ
tay chân không theo tâm, “Hoàn Hoàn, tại sao Chi Tâm không thể cử động
vậy?”
“Bị điểm huyệt đạo, dĩ nhiên không thể động.”
“Chi Tâm tại sao phải bị điểm huyệt đạo?”
“Bởi vì tiểu thư không muốn để cho ngài đuổi theo nàng.”
“Tại sao nương tử không để cho Chi Tâm đuổi theo nàng?”
“Tiểu thư còn phải bồi Ngọc công tử a.”
“Chi Tâm không thích nương tử bồi người khác, Chi Tâm ghét người kia, rất ghét!”
“Không phải Cô gia cũng đi bồi Diêu tiểu thư sao?”
“YY là bằng hữu của Chi Tâm a.”
“Vị Ngọc công tử kia cũng là bằng hữu của tiểu thư đó.”
“Chi Tâm không muốn nương tử cùng người kia làm bằng hữu!”
“Ngài có thể cùng người khác làm bằng hữu, tại sao tiểu thư lại không thể?”
“…..” Đôi mắt to sáng lên, “Chi Tâm không cùng Y Y làm bằng hữu, nương tử cũng không cùng người kia làm bằng hữu sao?”
“Cô gia có thể không cần Diêu tiểu thư làm bằng hữu sao?”
“Chi Tâm muốn nương tử, Chi Tâm không muốn nương tử cười với người khác!”
“Nhưng, Diêu tiểu thư rất đáng thương nha….”
“Chi Tâm không có nương tử mới là đáng thương nhất!”
Thì ra, Cô gia cũng không phải là vô tư như vậy a. “Như vậy, ngài muốn làm
sao đây?” Hoàn Tố nói, ngón tay đã động đậy muốn thả tự do cho Cô gia,
cũng đang lúc này, kình phong hướng sống lưng nàng đánh tới.
“Xú nha đầu, tiểu gia mới rời đi không mấy ngày, ngươi lại cũng thành nô tài dám lấn chủ, xem ta đánh ngươi nhừ tử!”
“… Hắc dã nhân?” Hoàn Tố một chưởng vung ra, nhìn người tới, giận không kềm được, “Ngươi có tật xấu sao? Dám đánh bổn cô nương!”
“Đánh chính là xú nha đầu ngươi dám lấn ân nhân ta!”
“Hắc dã nhân, cặp mắt đào hoa của ngươi mù rồi có phải không, đi tìm chết đi!”
Hai người này ở xung quanh đình vừa đánh vừa chửi, rất là náo nhiệt, Chi
Tâm lại khổ não: “Hu hu… tại sao Chi Tâm không thể động, Chi Tâm còn
muốn đuổi theo nương tử nữa.”
“Chi Tâm tiểu đệ.”
Phong ca ca?
“Sao ngươi khóc?”
Phong ca ca, tại sao Chi Tâm nhìn thấy nương tử đốivới người khác cười, sẽ rất khó chịu, rất khó chịu?
“…Những chuyện này, sao ta hiểu được?” Thế gian của người phàm, phiền toái nhất chính là tình tình ái ái, si ngốc oán oán, hắn là thần tiên cũng không
ăn khói lửa nhân gian… Mặc dù là tiểu tiên. Nhưng hắn làm sao hiểu chứ?
“Phong ca ca giúp cho Chi Tâm cử động đi, Chi Tâm muốn đuổi theo nương tử”!
“Chờ chính là một câu này.” Đúng thôi, có mệnh lệnh là tốt rồi, không có mệnh lệnh hắn làm sao làm việc?
“Tỷ tỷ, tới nhìn muội thêu đóa cúc a…” La Khởi mở của ra, nở nụ cười lúm đồng tiền, lại thấy đi cùng tỷ tỷ là một thân ảnh ngọc thụ lâm phong
thì má phấn xinh đẹp phồng ra.
“Tỷ tỷ, hắn tới làm chi?”
“Khởi nhi, có lời gì không bằng trực tiếp hỏi ta.”
Ngọc Vô Thụ mới lên trước một bước, La Khởi đã tránh tới sau lưng tỷ tỷ, “Bổn cô nương cùng ngươi không có lời nào để nói nữa!”
Vị Ngọc Vô Thụ này, so với tên ngốc không hiểu phong tình đó hắn hiểu được việc nắm chặt thời cơ, mình hoàn toàn không phải làm trách nhiệm của
người mai mối. La Chẩn vui vẻ để cho hai người này tự liếc mắt đưa tình
lẫn nhau, ngồi vào khung Khởi nhi đang thêu dở, vung châm thêm một đóa
cúc.
Ngọc Vô Thụ nghiêng đầu tới líu lo than thở: “Nghệ thuật
thêu của La gia đúng là danh bất hư truyền, nếu đem so cùng các tú
nương, tú phường trong cung tất cả đều thẹn vài phần.”
La Chẩn mỉm cười lắc đầu, “Ngươi lại khiến Khởi nhi tức khí mà chạy?”
“Tiểu nha đầu, không tức là chưa trưởng thành chứ sao.”
La Chẩn nhíu đôi mi thanh tú. Thật là mỗi người đều có nhân duyên riêng của mình, hai người này, thật đúng là một đôi dở hơi.
“Vô Thụ nghe nói, tỷ tỷ giỏi nhất là thêu lụa?”
“Không tệ.”
“Dạy Vô Thụ được không?”
“Ách?” La Chẩn nghiêng mái đầu đẹp, cong môi buồn cười, “Ngươi muốn học thêu lụa? Chẳng lẽ cũng là vì Khởi nhi nhà ta?”
“… Có thể nói như vậy. Vô Thụ vốn định học thêu, thế nhưng châm quá mức
tinh xảo, Vô Thụ cầm không được. Thêu lụa thì dùng con thoi so với kim
thêu thì dễ hơn. Chờ học xong thêu lụa, ta đây mang danh nghĩa tử của La gia cũng không uổng công danh tiếng của La gia ‘Người người đều có thể
thêu, nhà nhà đều có gấm thêu’ phải không?”
“… Đó không phải là
mỹ danh của La gia, mà là tổ huấn, ngươi mà ngay cả cái này cũng biết?”
Ngọc Vô Thụ này, phải nói hắn không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào sao?
“Xem ra, ngươi vì Khởi nhi, quả nhiên là mất công phu cùng thời gian rất nhiều.”
“Ha ha.” Ngọc Vô Thụ ôm tay vái chào, “Mong tỷ tỷ thành toàn.”
“La gia bất kể là lụa hay thêu, cũng có bí quyết bất truyền của mình. Nhưng không cần bí quyết đó, kĩ thuật thêu lụa hay tú công của La gia cũng có thể siêu quần bạt tụy. Nếu ngươi thật sự thành con rể La gia, Khởi nhi
tự nhiên sẽ truyền thụ cho ngươi. Nhưng nhớ tới thành ý này, kĩ thuật
dệt hoa trên lụa ta cũng có thể dạy ngươi. Bất quá, một đại nam nhân học dệt lụa hoa…. Ngươi thật muốn làm sao?”
Suy nghĩ một chút, một
thân ngọc thụ lâm phong chân dài, vai rộng nam tử dáng dấp tuấn vĩ, ngồi trước khung dệt, chít chít phục chít chít…. Cảnh tượng đó… Bảo Bảo, con cũng cảm thấy thật là buồn cười có đúng không? Nếu không con đá mẹ làm
chi?
Nàng cười thầm, nam tử tuấn vĩ hồn nhiên không biết, vẫn
còn đang vui không kiềm chế được, trong tay áo lấy một hộp gấm dâng lên. “Đa tạ tỷ tỷ, đây là lễ bái sư, mong tỷ tỷ vui lòng nhận cho!”
“Đây là….”
“Nghe nói tỷ tỷ có thai, đây là Dưỡng thai hoàn tiểu đệ nhờ Cửu Vương gia lấy từ trong cung, một ngày dùng một viên là tốt rồi.”
Không thể không nói, vị muội phu tương lai này làm cho nàng rất thích đây.
“Được, hôm nay sau khi ăn trưa, ta sẽ dạy ngươi. Thừa dịp thời gian
rảnh, ngươi đi phố mua chút chỉ tơ.” Nàng cũng nhân cơ hội này tìm hiểu
về chỉ tơ tằm của Hàng Hạ quốc có gì khác với La gia, vì không lâu sau
La gia chuẩn bị mở cửa hàng, đúng là nhất cử lưỡng tiện.
“Được, tiểu đệ sẽ nói Cửu Vương gia đưa thuốc tới đây thường xuyên!”
“…..” Thật là con rể La gia không sai. Am hiểu không vốn nâng lợi, chiếm hết tiện nghi như thế, thật giống người La gia…..
“Nương tử!” Người nào đó gấp gáp chạy từ xa đến gần.
Hừ, còn có một con rể La gia đang bị người khác chiếm hết tiện nghi! La
Chẩn khẽ nghiến răng, cúi đầu trên bức tranh thêu thêm vào một bông cúc.
“Cái này….” Mắt Ngọc Vô Thụ nhìn vào người mới tới, ngay lập tức, hắn có cảm giác giống như thần tiên đang cưỡi gió mà đến.
Nhưng người tới, hiển nhiên đối với hắn cũng không có hảo cảm, đôi mắt to nhìn về hướng hắn vừa trợn lại trừng.
“Nương tử, Chi Tâm rất nhớ nàng!”
“Không thể ôm ta.” La Chẩn liếc về phía gương mặt xinh đẹp làm nàng tức giận không thôi, “Ta đang bận.”
“Trân nhi….”
La Chẩn không để ý tới ngốc tử ra vẻ đáng thương, thu mắt lại, chuyên tâm
thêu lụa. Kì thực bức thêu lụa này chuẩn bị là vì nửa tháng sau là sinh
nhật bà bà, bà bà thích nhất là hoa cúc, nhất định rất thích. Đối đãi
với người tốt với mình, nàng cũng không keo kiệt tâm ý.
“Trân nhi, Chi Tâm nhớ nàng lắm.”
“Chàng đi chơi cùng Y Y đi.”
“Nương tử, Chi Tâm sai lầm rồi “
“A, chàng sai ở đâu a?”
“Chi Tâm không có nghe lời nương tử nói, đi tìm Y Y.”
“Y Y rất đáng thương phải không?”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
“Vậy bắt đầu từ hôm nay, chàng không cần len lén đi tìm nàng ấy, ta để chàng đi chơi cùng nàng ấy đó.”
“Nương tử…..”
“Mấy ngày tới, ta muốn dạy Ngọc công tử học thêu lụa, không có thời gian để ý đến chàng, chàng cứ việc chơi đùa cùng Y Y đi….”
“Không muốn không muốn!”
Chi Tâm giơ chân, không để ý nương tử vừa nãy ngăn trở liền tiến lên ôm lấy nương tử, nguýt nhìn người khiến cho hắn đáng ghét, nói:
“Nương tử là của Chi Tâm, ngươi đi đi!”
Ngọc Vô Thụ ngón trỏ cong cong điểm điểm lên mặt, nghĩ tới vị tỷ tỷ này
đã giúp đỡ mình rất nhiều, thì mình cũng nên bánh ít đi, bánh quy lại
mới đúng, “Tỷ tỷ, tỷ nhất định phải dạy Vô Thụ, Vô Thụ sẽ ngoan ngoãn
học mà…”
“.…..” Đoạn Nhi nói sai rồi, Nhị hoàng tử không phải là chỉ có hai mặt đâu.
“Chi Tâm ca ca!” Diêu Y Y ngây thơ ngọt ngào, đến truy tìm, “Chi Tâm ca ca,
chơi cùng Y Y đi, Y Y nhìn thấy ca ca rồi! Ca ca lại đang cùng Y Y chơi
trốn tìm có phải không?”
Chơi trốn tìm? Thật đúng là đa dạng
phong phú quá nhỉ. La Chẩn đẩy đẩy cánh tay trên vai mình, cánh tay kia
cũng không chịu, “Nương tử, bồi Chi Tâm, không bồi ngươi chán ghét!”
“Y Y của chàng không có người chơi cùng, thực đáng thương a.”
“Chi Tâm không có nương tử bên cạnh mới là đáng thương nhất!”
“Vậy có phải có nương tử bồi lại còn có Y Y bồi là tốt nhất không?”
“… Không tốt!”
Đôi mi thanh tú của La Chẩn khẽ động, “Vì sao?”
“Nương tử còn tức giận…”
“Nếu ta không tức giận thì sao?” Mặt La Chẩn hơi trầm xuống, “Nếu ta giúp
chàng nạp nàng làm nương tử, chàng ngày ngày đều có thể bồi nàng ấy, thì hay nhất đúng không?”
“… Nương tử, nương tử của Chi Tâm chỉ có mình Trân Nhi… Y Y đó là bằng hữu mà thôi, là…”
“Chi Tâm ca ca, thì ra ca ca ở trong này! Cùng Y Y chơi đi!” váy màu xanh
nhạt rũ xuống thân ảnh mềm mại, khiến Y Y tựa như một đóa thược dược mềm mại, bồng bềnh đang đón sương mai.
Chi Tâm còn ôm nương tử không buông, “Y Y, Chi Tâm muốn bồi nương tử, không thể chơi cùng ngươi….”
“… Chi Tâm ca ca…” Cái miệng nhỏ nhắn của Diêu mỹ nhân kêu lên, mắt hạnh
nháy mắt, rồi đột nhiên nước mắt giàn giụa, “Oa…. Chi Tâm ca ca không
chơi cùng Y Y…. Y Y không có bằng hữu, không ai thương, oa… Chi Tâm ca
ca cũng chê Y Y…”
“Y Y… Chi Tâm không có …..” Chi Tâm nhất thời
chân tay luống cuống, năm tháng tịch mịch không có bằng hữu hắn rất rõ,
khiến hắn muốn tiến lên bởi Y Y cũng giống như mình, đều khát vọng có
bằng hữu……
La Chẩn dời cánh tay, phân phó: “Phinh Nhi, cầm khung thêu. Ngọc công tử, đi thôi, ta trước sẽ dạy ngươi nhận thức thảm thêu
một chút.”
“Tỷ tỷ, xin mời.”
La Chẩn bình thản đứng dậy, thoáng nhìn mỹ nhân phía trước, nhận được ánh mắt đối phương ngầm đắc ý khiêu khích, cười thản nhiên, nàng trải qua chuyện này nhiều rồi,
“Ngươi thật không nhìn lại bản thân sao? Nhìn xem đủ ti tiện rồi đấy.”
Có người mệnh tiện, nhưng tính chất cao quý; có người mệnh sang trọng,
nhưng phẩm cách lại thấp kém. Vì miếng ăn mà khom lưng cũng không đáng
xấu hổ, đáng xấu hổ là, khi cướp lấy miếng ăn của người khác, còn nói
tại người khác không biết giám sát chặt chẽ. Hừ, vừa ăn cướp vừa la
làng, việc này càng thấp hèn hơn!
Diêu Y Y nắm chặt tay, đầu
ngón tay đâm vào da thịt, chăm chú nhìn bóng hình xinh đẹp kia. Nếu đem
móng tay sắc nhọn này đâm vào da thịt kia, ta xem nàng còn có thể giữ
được vẻ cao quý bao nhiêu lâu? Nàng hưởng qua cảm giác một ngày ba bữa
bị người khác tính kế sẽ ra sao? Nàng trải qua dày vò lãnh khốc sẽ thấy
sao? Chẳng qua là trời xanh bất công, cho nàng gia thế tốt mà thôi, dám
chửi nàng “Ti tiện”? Thật là bình thường giống như các tỷ tỷ của mình
thôi, La Chẩn bất quá cũng chỉ là khoác vẻ ngoài hoa lệ, nội tâm lại là
điêu phụ chân chính!
“Nương tử, nương tử, đợi Chi Tâm với!”
Y ôm lấy Chi Tâm làm nũng, “…..Chi Tâm ca ca…. Ca ca chê Y Y xấu…. Ca ca không thích Y Y… Hu hu hu…”
“Y Y, Chi Tâm không có… Nhưng, Chi Tâm không thể không có nương tử…”
“Hu hu… Y Y thật đáng thương… Y Y thật đáng thương… Không ai thích…”
Chi Tâm dậm chân, “Không phải không phải, ngươi buông Chi Tâm ra, Chi Tâm muốn đi tìm nương tử, ngươi buông Chi Tâm ra!”
Hắn muốn nàng buông ra? Diêu Y Y ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mơ mơ màng màng, “Chi Tâm ca ca, ca ca không thích Y Y… Ca ca chán ghét Y Y? Hu hu… Ca
ca chỉ cần nương tử không cần Y Y… Ca ca giống các tỷ tỷ, đều chán ghét Y Y…”
“Chi Tâm không có, ngươi trách oan Chi Tâm! Phong ca.…” Chi Tâm đưa mắt nhìn hai người trước sau mà đến, “Phạm Phạm, Hoàn Hoàn, các ngươi chơi cùng Y Y đi, Chi Tâm đi tìm nương tử!”
Phạm Trình liếc mắt nhìn nữ tử kia, “Ân nhân, bên này cứ giao cho ta.…”
“Không cần… Thật đáng sợ… Chi Tâm ca ca, người này thật đáng sợ, Y Y sợ.…”
Khóe mắt cao gầy cùng con ngươi đen của Phạm Trình hơi hơi nheo lại.
“Y Y, Phạm Phạm là bằng hữu của Chi Tâm, hắn không đáng sợ, hắn thực đáng
yêu! Không cho phép ngươi nói Phạm Phạm như vậy!” Người nào đó hét lớn,
nhấc chân, nổi giận đùng đùng rời đi.
Đáng yêu? Phạm Trình trên trán nhíu mấy cái, hiển nhiên, đối với ca ngợi này cũng không hề cảm kích.
Hoàn Tố tựa tiếu phi tiếu: Bởi vì cô gia hồn nhiên, nhưng không vui khi bất
luận kẻ nào nói xấu “Bằng hữu” của mình. Diêu mỹ nhân thông minh suốt
đời nhưng lại hồ đồ nhất thời, biến khéo thành vụng .
“Nương tử, Chi Tâm tới rồi!” Ở trong viện tìm đi tìm lại mà không thấy,
cuối cùng vẫn là A Hoàng A Hắc nói cho hắn biết, nương tử vừa mới sửa
sang lại khuê phòng.
La Chẩn liếc mắt nhìn sau lưng hắn một cái, không có xà mỹ nữ như bóng với hình kia.
Người nào đó không tốt nhìn chằm chằm một người khác, “Nương tử, đừng ở cùng hắn, cùng với Chi Tâm đi!”
“Ta dạy Ngọc công tử học thêu lụa, không rảnh chơi cùng chàng.”
“Vậy Chi Tâm bồi nương tử!”
“Chàng bồi làm chi, chàng cũng muốn học thêu lụa sao?”
“… Đúng vậy, Chi Tâm cũng muốn học!”
Ách? La Chẩn ngước mắt, cười như sóng gợn, “Được, chàng muốn học, ta sẽ dạy.” Xem ngốc tử này học như thế nào ?
“Cái gọi là thêu lụa, lấy tơ tằm làm chủ đạo, lấy màu sắc làm nền, khác với
dệt đó là, thêu lụa hoa là muốn hoa văn hòa cùng với vải dệt. Mà hoa văn phải được làm mẫu trước. Mới có tên là ‘Hoa lụa’” – La Chẩn liếc về
phía ngốc tử mặt đầy vẻ nghiêm túc, vừa giận vừa yêu, “Ta sẽ thêu một
lần, Ngọc công tử xem nhé.”
Người nào đó không cam lòng bị xem nhẹ. “Nương tử, còn có Chi Tâm…”
La Chẩn liếc mắt một cái, ngồi trên khung thêu lụa, trên đó đã có một bức
mẫu hình bướm đang vờn hoa, cầm bút đã được chuẩn bị sẵn bên cạnh lên,
nàng đem mẫu tỉ mỉ vẽ lên sợi tơ, tỉ mỉ cẩn thận, sau đó mắc khung củi,
vừa thêu vừa nói:
“Khác với thêu tay đó chính là, trên cùng sợi
ngang không cần thêu hết lên bề mặt, chỉ cần căn cứ hình dáng hoặc hình
ảnh sắc thái biến hóa của hoa văn mà di chuyển con thoi. Đây là một bức
họa nhỏ, chỉ có năm sáu loại sắc thái, nên không cần di chuyển con thoi
nhiều lắm. Nhưng nếu muốn thêu vật thể rườm rà hơn như bình phong, cống
phẩm trong cung, có khi di chuyển con thoi cả vạn lần cũng không chừng,
mà đó chính là kĩ thuật thêu độc môn của La gia, càng ngày càng tinh tế
hơn. Cho nên, Đoạn Nhi sợ phiền toái cùng Khởi Nhi không đủ kiên nhẫn,
chỉ học được tám phần.”
Trời ạ! Ngọc Vô Thụ vỗ trán tự hỏi: ngươi xác định ngươi thật sự muốn học cách thêu trên lụa sao?
“Thêu lụa, phải chú ý màu sắc vốn có của nó, màu sắc rực rỡ quá sẽ trở nên
thô kệch, lấy màu nền của lụa làm trung tâm, màu hoa làm tăng thêm phẩm
chất. Bởi vì màu thêu sẽ bao trùm đầy đủ cho hàng dệt, làm sao cho đến
khi thêu xong hình ảnh trên lụa không bị co rút lại, so sánh với thêu
tay, thêu bằng lụa có thể giữ lại vĩnh cửu. Cho nên, đây là hàng cao cấp dành cho giới sang trọng. Hàng thêu phẩm chất cao nhất.”
Con
thoi dưới bàn tay linh hoạt trắng nõn của La Chẩn bay lên, không đồng
nhất, chỉ lát sau hình ảnh một chú bướm đang bay lượn dần dần hiện ra.
Chi Tâm mở to mắt, há hốc miệng, nhìn nương tử khéo léo như tiên tử hạ
phàm, hình ảnh say mê làm mất hồn người như thế này, đã chạm vào chỗ sâu nhất trong lòng, thành một tấm lưới chặt chẽ bao quanh trái tim.
“Nhìn rõ chưa?” La Chẩn đỡ thắt lưng đứng lên, “Ngọc công tử, ngươi tới thử xem?”
“Cái này…” Lần đầu tiên trong cuộc đời của Ngọc Vô Thụ, hiểu được cái gì gọi là bó tay.
La Chẩn mỉm cười, không biết hắn đã hiểu được bao nhiêu phần, “Mặc kệ
ngươi có học hay không, phí bái sư dù sao cũng đã đưa, sợi tơ trong
cung, ta nhất định thu rồi.”
“Đó là tự nhiên, đó là tự nhiên,
hơn nữa tiểu đệ không phải không dám, chỉ là tiểu đệ cho rằng, lấy tư
chất của tiểu đệ, còn phải thỉnh tỷ tỷ nhiều….”
Phì—, Che miệng bật cười, là La Khởi không biết khi nào đã đến bên quan sát thật lâu.
Trước mặt người trong lòng, há có thể yếu thế? Hoàng tử điện hạ lúc này khí
phách hiên ngang, “Thử thì thử, tại hạ chỉ là người mới, không thêu được cũng đâu có gì lạ…”
“Chi Tâm đến thử trước!” người nào đó đã ngồi vào trước, tay cầm con thoi*.
La Chẩn ngồi vào ghế, nhấm nháp một ngụm trà sâm: Thối ngốc tử, xem ngươi thử như thế nào?
Mà nửa canh giờ sau, La đại tiểu thư cùng những người bên cạnh đều ngơ ngác giật mình.
“Tỷ tỷ, có phải cố ý làm cho tiểu đệ xấu hổ?”
La đại tiểu thư ngây ngốc vuốt cằm, lại chậm rãi khoát tay, nhìn chằm chằm đóa hoa mẫu đơn của tướng công, lại nhìn ngón tay thon dài của hắn quấn đầy những ty tuyến. Quả thật, tốc độ của hắn không bằng mình, nhưng lại nắm được kỹ thuật rất nhanh… Nàng nhớ rõ, lúc trước khi mình học thêu
lụa, phải dùng thời gian nửa ngày mới bước đầu lĩnh hội, mới được cha
cùng nương khen ngợi…
Ngọc Vô Thụ vẫn còn không cam tâm, “Tỷ tỷ, có thật là tỷ không hề dạy tỷ phu trước không?”
“Tỷ tỷ ta làm sao nhàm chán như vậy!” La Khởi tâm đặt trên người đứng ngoài sân, quay đầu lại nói, “Tỷ tỷ, tỷ chắc chắn chưa từng có truyền thụ qua cho tỷ phu chứ?”
“Khung dệt lụa hoa cỡ này là mặt hàng mới mang về, ngày hôm nay là lần đầu tiên dùng, ngươi nói ta có dạy hắn hay không đây?”
“… Em muốn chết!” La Khởi ‘Tâm như bụi chết’, vọt tới góc tường, nhấc chân liền đá trúng gốc cây, đau đến ôm chân tại chỗ nhảy vòng vòng.
Ngọc Vô Thụ tâm thương yêu không dứt, chạy tới, sờ sờ cái đầu nhỏ của nàng,
thổi tay nhỏ bé một chút, “Khởi nhi, không phải sợ, không phải sợ nha.”
“Ai nói ta đang sợ!”
“A, vậy đừng ghen tỵ đừng ghen tỵ nha…”
“Ta cũng không có ghen tỵ!”
“Nhưng, ta đang ghen tỵ.” Ngọc Vô Thụ ủy ủy khuất khuất mím môi, “Khởi nhì, ta thật sự ghen tỵ đó, ”
“Ngươi…” Bộ dáng ủy khuất này hắn học của ai vậy? Sao nhìn lại thấyquen mắt? “… Ngươi không ngừng đập xoa đầu của ta làm chi?”
“Cho Khởi nhi giảm đau mà.”
“Ta là đau chân….”
“Vậy ta xoa chân cho Khởi nhi!”
“….. Ngươi, ngươi sắc lang!”
Mặc cho hai ngưởi kia ‘tình đầu ý hợp’, La Chẩn không rảnh để ý tới. Nàng
cùng Hoàn Tố cũng chạy tới trước mặt Chi Tâm, “Tướng công?”
“Chi Tâm vẫn còn đang thử chưa xong mà, nương tử đừng đuổi Chi Tâm!” Đưa mu
bàn tay chùi chùi gương mặt tuấn tú, mím chặt đôi môi mỏng, trong tay
chỉ dệt không ngừng.
“….. Cô gia, ngài đã thử rất khá…” Hoàn Tố
không phải là không ghen tỵ. Nàng cũng đã dệt lụa hoa, nhưng ban đầu
không ngủ không nghỉ tốn mấy ngày đêm, cũng chỉ là chút da lông. Nhưng
ai tới nói cho nàng biết, Cô gia thêu mấy con Hồ Điệp mắt thấy như muốn
bay kia là xảy ra chuyện gì? Đóa hoa Mẫu Đơn kiều diễm ướt át này là
sao?
Hơn nữa, Cô gia cùng lụa tơ, càng xem càng đẹp mắt…. Hài
hòa như thế, cũng giống như nét tuấn mỹ tựa thiên tiên của Cô gia động
tác trên khung dệt, dệt ra động vật vô cùng có sức sống…. Này này này…
Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
“Cô gia, ngài không phải là tốt, mà là thật sự quátốt….”
“Chi Tâm còn chưa có thử xong, Chi Tâm vẫn chưa dệt hết chỗ nương tử vẽ!”
La Chẩn ôn nhu nói: “Được rồi, chàng mới học qua. Nếu muốn dệt hết bức họa này sợ là phải mất mấy ngày đêm, chàng đã làm rất khá.”
“Không, Chi Tâm muốn làm, Chi Tâm còn có thể làm, Chi Tâm muốn nương tử chỉ nhìn Chi Tâm!”
“…. Ta giận chàng không phải là bởi vì chàng không thể làm, ta gả cho chàng thì chàng cũng đã rất khá.”
Chi Tâm ngừng dệt lụa, đứng lên, mắt to si ngốc đưa lên nhìn nương tử,
“Trân nhi là tức giận Chi Tâm len lén chạy đi tìm Y Y có đúng hay
không?”
“Đúng.”
“Chi Tâm sẽ không, Chi Tâm không muốn nương tử không muốn Chi Tâm, Chi Tâm không nhìn thấy nương tử, sẽ đau lắm đó.”
“Đau? Nơi nào đau?”
“Khắp nơi đều thật đau, thật đau, lúc trước bị những ngườ xấu đánh cho chảy
thật là nhiều máu, Chi Tâm rất đau. Nương tử bị cha cùng nương mang đi,
Chi Tâm cũng rất đau. Nương tử không để ý tới Chi Tâm, Chi Tâm lại càng
đau….”
“Nếu không nhìn thấy Y Y, cũng sẽ đau phải không?”
“Sẽ không, không nhìn thấy Y Y, tựa như không nhìn thấy Phạm Phạm cùng Hoàn Hoàn, sẽ không có đau!”
Phạm Trình, Hoàn Tố kịch liệt ho khan: Ừ… Lời này, nói cũng thật đủ trực tiếp.
“Nếu Y Y bị thương, chàng sẽ làm sao?”
“Gọi Chi Hành trị thương cho nàng!”
“Nếu sau khi nàng bị thương lại muốn chàng bồi nàng thì sao?”
“Để cho Chi Hành kê đơn thuốc cho nàng, uống vào no bụng sẽ ngủ thôi!”
Thật đúng là si biện pháp của si tướng công. “Tướng công, nếu không có gặp
Trân nhi, nếu trước kia gặp Y Y trước Trân nhi, Y Y sẽ trở thành nương
tử của tướng công đúng không?”
“Không muốn, không muốn!” Chi Tâm dậm chân, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ngầu, đôi mắt đẹp như muốn khóc, “Chi
Tâm chỉ cần Trân nhi, Chi Tâm không muốn người khác, không muốn Y Y!”
“Chẳng phải Y Y cũng rất tốt đó sao?”
“Nhưng mà Y Y không phải là Trân nhi!”
Nụ cười trên môi La Chẩn sâu hơn, “Nàng đối với chàng rất tốt không phải sao?”
“Phạm Phạm cũng rất tốt với Chi Tâm!”
… Phạm Trình lại bị kêu tên, đang ở trước cửa khuê phòng chuẩn bị leo lên một gốc cây dâu tằm đánh giấc ngủ, nghe vậy giật mình thiếu chút nữa
ngã sấp xuống mà hỏi thăm Thổ địa gia.
“Hoàn Hoàn cũng rất tốt với Chi Tâm!”
Hoàn Tố đang nhìn xem thành phẩm của Cô gia, nghe thấy ngữ điệu kinh người
của Cô gia, con ngươi liền muốn lọt ra khỏi vành mắt cùng một ít đóa Mẫu Đơn, hai ba con Hồ Điệp hội hợp đi.
“Chi Hành cũng rất tốt với Chi Tâm!”
…… May quá, vị này không ở hiện trường.
“Liên Hương đối với Chi Tâm cũng rất tốt!”
……. Cũng tốt, người này cũng không có ở đây.
“Phinh nhi….”
Phinh nhi vội vàng tiếp lời nói, “Thiếu gia thiếu gia, nô tỳ đối với ngài
chưa đủ tốt, ngài bỏ qua nô tỳ là được rồi, van xin ngài!”
Một
đôi mắt to vẫn còn đang suy nghĩ, La Khởi và Ngọc Vô Thụ cùng có chung
cảm nghĩ giơ khăn / tay lên che chính mình, thầm cầu mong an toàn: “Ta
không có ở đây!”
Aizzz, ngốc tử này a. La Chẩn nâng lên ngón tay nhỏ nhắn đặt lên gò má hắn, “Tướng công, trên đời này có rất nhiều
người đáng thương, chúng ta có năng lực đương nhiên phải trợ giúp bọn
họ. Nhưng, nếu vì trợ giúp người khác đả thương thân nhân của mình, đó
chính là lẫn lộn đầu đuôi. Nếu ta đối xử tốt với người khác hơn tướng
công, tướng công cũng sẽ mất hứng thôi?”
“Ừ ừ!” Chi Tâm nghĩ tới một cái người khác, “Chi Tâm ghét hắn, nương tử đừng đối tốt với hắn!”
“Hả?” Ngọc Vô Thụ đầu tiên là kinh ngạc, chợt thân thể hơi cứng ngắc, “Tỷ phu, người ta rất tốt, đừng ghét người ta.”
Người này…. Thật là vô sỉ! La Khởi thẹn thùng sinh giận dỗi, nhấc mũi chân đá tới.
La Chẩn cười yếu ớt, “Cái người chàng thấy đáng ghét này, là tướng công tương lai của Khởi nhi.”
“Có thật không?”
“Nhưng, nếu chàng lần sau tái phạm, ta liền tìm một người khác làm tướng công của ta đó.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT