Chấn Vũ ngồi im lặng ngắm nhìn Thiên Di đùa nghịch cùng San San trên sân trường. Mấy tháng qua ngày nào hắn cũng ngồi ngắm Thiên di như vậy vào
giờ ra chơi. Thiên di chẳng hay biết gì hết. Cứ nghĩ Chấn Vũ đã quên nó
rồi. Nhưng nó đâu biết. Vì muốn Thiên di hạnh phúc Chấn Vũ mới phải cố
gắng cười chúc Thiên Di hạnh phúc. Chứ chẳng bao giờ Chấn Vũ muốn quên
đi Thiên Di. Nhưng người Thiên Di yêu là Hạo Nhiên. Vậy nên chỉ cần ngày nào cũng được ngắm Thiên Di thế này là Chấn Vũ vui rồi
- "Ngốc." Uyển Nhã khẽ mắng Chấn Vũ, rồi con bé ngồi xuống cạnh hắn.
Ngày nào Uyển Nhã cũng thấy Chấn Vũ như thế này. Phải công nhận. Bây giờ hiếm có ai chung tình như Hạo Nhiên và Chấn Vũ. À mà còn có cả
-
"San San" Minh Duy hét toáng lên. Uyển Nhã ngao ngán. Biết ngay mà. Cái
tên Minh Duy này chắc không biết hai chữ ngoại tình cũng như hai chứ có
duyên viết thế nào. Cứ hét ông ổng thế. Đến chịu. Thế mà San San thì lại chẳng nề hà gì. Còn cười toe nữa. Nhìn Minh Duy với San San mà Uyển Nhã cũng thầm ghen tị. Giá mà nó với Chấn Vũ cũng Nhưng mà Chấn vũ chỉ yêu
Thiên Di. Uyển Nhã khẽ thở dài
- "Em buồn chuyện gì hả?" Chấn Vũ quay sang Uyển Nhã khi nghe tiếng con bé thở dài.
- "Không có." Uyển Nhã khẽ lắc đầu. Nhưng đôi mắt vẫn đượm buồn. Bỗng nhiên, Chấn Vũ ghé sát mặt Uyển Nhã.
- "Thế này mà bảo không sao."
- "Ơ " Uyển Nhã đỏ bừng mặt. Nó lùi ra xa.
- "Em sao thế? ốm rồi àk? Mặt em đỏ bừng rồi kìa." Chấn Vũ tỏ ra sốt
sắng. Nhưng Uyển Nhã chỉ im lặng. Rồi nó đứng bật dậy, chẳng nói chẳng
rằng, bước thẳng.
- "Chị Di Di. Không ổn rồi." Một con bé vẻ mặt hoảng hốt chạy tới chỗ Thiên Di với San San.
- "Gì mà chạy ghê thế Lan Phương?" Thiên di nhíu mày
- "Bọn hôm qua gọi bọn Tuấn Gấu tới."
- "Tuấn gấu? To lắm hay sao mà gọi gấu?" Thiên di cười cười.
- "Trịnh Anh Tuấn. Đại ca trường Minh hải. Là một tay côn đồ từ năm lên 12. Vì hắn chẳng nể nả gì ai, hơn nữa còn ra tay rất độc nên được gọi
là Tuấn Gấu." San San đứng cạnh nó, tuôn luôn một lèo.
- "San San." Thiên Di nhìn con bé, ngạc nhiên. "Cậu tính theo Hạo nhiên nhà tớ học nghề đấy àk?"
- "Xì. Không thèm. Nghề tay trái thôi." San San bĩu môi.
Ở cổng trường.
- "Thiên Di là con nào? Sao dám động tới em gái tao." Tuấn gấu cùng một bầy lóc chóc đứng hét ầm ĩ giữa sân trường. Thầy cô đi qua chẳng có ai
dám đứng lại. Nhìn mặt thế mà động vào đúng là chỉ có thành thịt nướng.
Thế nên người nào người nấy đều cúi mặt đi nhanh cho chắc ăn.
-
"Tìm tớ hả?" Thiên di bước tới, cười tươi như gặp bạn. Tuấn Gấu khẽ sững người. Ai mà ngờ được con bé xinh thế. Nhưng rồi hắn lấy lại ngay vẻ
hung dữ.
- "Mày là Thiên Di?"
- "Ừk." Thiên di cười cười.
- "Cười gì? Sao mày đụng tới em gái tao?" Tên kia nạt nộ.
- "Em nào?"
- "Mày chối hả? Con bé hôm qua "
- "Àk .."
- "Àk cái gì?"
- "Tớ chỉ làm thế vì nó đụng tới trường tớ thôi." Thiên Di nhún vai.
- "Nhưng nó không đụng tới mày." Tên kia hằm hè.
- "Tớ đã cảnh cáo rồi."
- "Mày " Tên kia cứng họng, hắn quay sang nạt nộ bọn đàn em. "Bọn bay còn đứng đó làm gì chứ? Không mau bắt nó lại đây?"
Mấy tên kia đồng loạt xông vào chỗ Thiên Di đang đứng. Nhưng mấy tên
đàn em của nó, đúng hơn là của mấy tên anh chị sai đi theo nghe nó sai
bảo, ùa ra.
Cả bọn khựng lại, nhưng rồi lại tiếp tục chạy ào tới.
Suy cho cùng thì Bọn đàn em của Thiên Di cũng là con ông này ông nọ. Chỉ một lát sau, Thiên Di đã thấy tình hình không ổn. Nó ra lệnh cho cả bọn kia rút vào.
- "Đừng động tới bọn nó." Thiên Di đứng ra phía trước cả bọn.
- "Con này cũng được phết." Tuấn Gấu nghĩ thầm. Nhưng nó vẫn để im để bọn đàn em vây quanh Thiên Di.
Một bọn như sói đói vây quanh nó, chỉ chực nhào vào nó nhưng còn chần
chừ vì chưa biết năng lực của nó thế nào. Cuối cùng, một tên mất kiên
nhẫn lao vào. Nó nhanh nhẹn né sang một bên. Tên kia hụt hơi bị nó giáng xuống lưng một quả trời giáng. Cả bọn bắt đầu nhào vào. Thiên Di nhẹ
nhàng luồn lách tránh nhưng cú đấm của cả bọn. Nó đưa chân đá một tên
gần nhất một cái làm tên kia ngã ra sau, kéo theo vài tên sau hắn. Nhanh như cắt, Thiên Di nghiêng mình tránh cú đấm của một tên ở phía sau,
đồng thời đưa tay đánh hắn một cái ngay giữa mặt. chỉ một lát sau, cả
bầy đã bị Thiên Di đánh cho gục hết. Tuấn Gấu đứng dậy. Hắn cũng lường
trước được chuyện này bằng kinh nghiệm của hắn. Hắn lao tới Thiên di,
rất nhanh. Thiên di ngước lên nhìn hắn. Con bé không tránh.
Tuấn
gấu cố gắng áp sát Thiên Di. Nhưng Thiên Di chỉ tránh.Nó biết, Tuấn Gấu
không phải tay vừa. Trước khi tìm thấy điểm yếu của hắn, nó sẽ không thể thắng được. Rồi dần dần, nó để ý. Tuấn Gấu ít dùng tới bàn tay trái.
Thiên Di mỉm cười. Nó nhẹ nhàng tránh cú đá của Tuấn Gấu. Hắn ta nãy giờ đã điên lên vì Thiên Di chỉ có tránh và tránh. Thiên Di lách sang một
bên, đòng thời đưa tay bẻ cánh tay của Tuấn Gấu. Đúng như nó nghĩ. Sức
của cánh tay này không đáng gờm chút nào. Nó quá yếu. Tuấn Gấu kêu lên.
Hắn nghiến chặt răng.
- "Sao Sao mày biết?" Tuấn gấu lắp bắp. Nhưng Thiên Di chỉ cười. Nó thả cánh tay Tuấn Gấu ra.
- "Quan sát thôi. Tớ không phải là người gây sự trước. Nên các cậu đừng sang trường tớ gây chuyện nữa."
Tuấn Gấu im lặng. Rồi nó ra lệnh rút. Trước khi đi còn ném lại một câu
- "Tao phục mày rồi đấy."
.
- "Cái gì?" Ân Kiều hét lên. Con bé là đứa con gái đầu gấu gọi bọn Tuấn Gấu tới. "Anh không làm gì được nó hả?"
- "Mày hét gì ghê thế? Chuyện này không phải lỗi tại nó. Theo tao biết là do mày gây chuyện."
- "Em không có. Con bé đó tự nhiên gây sự với em đấy chứ."
- "Mày không phải cãi. Con bé đó được đấy. Nó không phải hạng người như thế."
Nói rồi Tuấn Gấu đứng lên như để kết thúc. Hắn bước ra ngoài để mặc Ân Kiều mặt đầy tức tối.
- "Được rồi. Không cần tới đứa vô dụng như anh nữa. Tự tôi có cách của tôi. Thù này không trả thì không phải Ân Kiều."
- "Thiên Di." Hạo Nhiên cười tươi rói.
- "Anh trúng tà àk? Cười ghê thế?" Thiên Di buông một câu làm Hạo Nhiên đông cứng cả nụ cười làm xiêu lòng người.
- "Không. Hjx. Em đúng là "
- "Có chuyện gì thế?" Thiên Di cười cười. Trêu Hạo Nhiên cũng hay lắm chứ.
- "Chiều nay đi chơi nhé. Lâu rồi mình không đi đâu."
- "Ở đâu thế?"
- "Xem phim nhé." Hạo Nhiên lại cười tươi với nó. Nó cũng mỉm cười.
Đúng là rất lâu rồi Thiên Di không đi chơi với Hạo Nhiên. Cậu chàng có
vẻ bận bịu lắm. Cứ xoay mù. Nhiều khi nhìn thấy Hạo Nhiên mệt mỏi trước
đống tài liệu, nó chỉ có thể mỉm cười thật tươi, vào động viên Hạo Nhiên mấy câu. Hạo Nhiên vất vả một phần cũng vì lo cho tương lai của 2 đứa.
Nên bây giờ nó chỉ có thể giúp Hạo Nhiên bằng cách lúc nào cũng làm hắn
vui.
Hạo Nhiên quay về phòng chuẩn bị. Lâu rồi không đi mà. Nhưng mà chỉ đi không thế này thì buồn quá.
- "Hay là đưa con bé tới chỗ mà tôi với San San mới tìm ra đi." Minh Duy gợi ý khi Hạo Nhiên gọi điện than thở với hắn.
- "Ở đâu?" Hạo Nhiên sốt sắng
- "Sau rạp chiếu Dream đấy. Chỗ cánh đồng. Chỉ có mỗi cỏ thôi. Nhưng ma đẹp lắm. Với lại cũng ít người ra đấy. Ông dẫn con bé tới đó cũng được. Rạp chiếu Dream ấy ổn lắm."
- "Ok. Hj. Cảm ơn bạn hiền nhé." Hạo
Nhiên tí tửng cúp máy. Sau đó bấm số gọi cho tên thư kí. Bảo hắn chuẩn
bị cho buổi pic nic của hăn với Thiên Di. Chắc con bé sẽ ngạc nhiên lắm
lắm.
Rút kinh nghiệm lần xem phim trước, Hạo Nhiên quyết định chọn
phim hài tình cảm. Cả hai đứa ngối trong rạp chiếu 3D, cười ngặt nghẽo.
Thỉnh thoảng còn quay sang trêu nhau nữa. Hôm đó là ngày rất vui với
Thiên Di. Không phải vì bộ phim, mà là vì nó đã thấy Hạo Nhiên cười rất
nhiều, Lâu lắm rồi no mới thấy Hạo Nhiên cười không một chút mệt mỏi như thế.
- "Mở mắt được chưa anh?" Thiên Di phấn khích hỏi khi Hạo
Nhiên dắt tay nó tới cánh đồng cỏ. Vừa ra khỏi rạp Hạo Nhiên đã vội cười toe, kéo nó chạy ra đây. Hạo Nhiên cứ một mực bắt nó nhắm mắt mới được. Hạo Nhiên mỉm cười.
- "Chưa được. Đứng đây chờ anh chút. Không
được mở mắt đấy. Không là giận đấy." Hạo Nhiên nói một lèo rồi chạy biến đi. Lúc đi vọi quá, quên mất hoa còn ở trong cốp xe. Thiên Di mỉm cưởi. Thôi thì chiều cậu chàng vậy. Nó cứ đứng im như thế.Chỉ một lát sau, Nó đã nghe Hạo Nhiên bước về phía nó. Nhưng sao bước chân lại có vẻ gấp
gáp đến thế? Nó lên tiếng, trong lòng có chút lo lắng.
- "Mở mắt được rồi chứ anh?"
Không ai trả lời nó. Thiên Di bắt đầu thở gấp. Nó mở mắt ra. Nhắm mắt
quá lâu nên cảnh vật trước mắt nó mờ nhạt đi. Nhưng ánh mắt nó chưa kịp
định rõ cánh đồng đẹp mê hồn thì một chiếc khăn từ phía sau bịt chặt lất mặt nó. Thiên Di vùng vẫy, nhưng cánh tay đó giữ chặt nó. Nó chỉ kịp ú ớ mấy tiếng rồi ngất lịm.
- "Kéo nó lên xe nhanh lên." Ân kiều ra lệnh cho tên tay sai.
- "Thiên di." Hạo Nhiên hồ hởi ôm bó hoa to oành chạy tới chỗ Thiên di. Nhưng vừa ra tới nơi đã không thấy con bé đâu nữa. Hạo Nhiên nhíu mày,
nhìn quanh. Đã bảo đứng im đây rồi mà. Hạo Nhiên rút máy ra, bấm số vợ
yêu. Nhưng số mấy không liên lạc được. trong một thoáng, Hạo Nhiên đứng
lặng người. Có khi nào
- "Uyển Nhã. Có Thiên Di ở đó không?" Hạo Nhiên hét vào điện thoại.
- "Di Di đi với anh mà." Uyển Nhã hỏi ngược. Hạo Nhiên bắt đầu lo lắng. Rút cuộc thì Thiên Di đi đâu mới được chứ?
- "Anh không biết. Anh bảo nó ở đây đợi anh mà. Bây giờ không thấy đâu nữa."
- "Được rồi. Anh đừng lo. Để em bảo San San tìm thử." Uyển Nhã nói rồi
cúp máy. San San, Minh Duy với Chấn Vũ đang ngồi cạnh nó lo lắng hỏi
- "Sao thế?"
- "Không thấy Thiên di đâu hết."
- "Cái gì?" 3 đứa kia đồng thanh.
- "Anh Hạo Nhiên vừa báo cho tớ."
- "Được rồi. Mọi người tới chỗ Hạo Nhiên trước đi. Tìm được tớ sẽ báo."
Hạo Nhiên lo lắng. Nó gọi hết tất cả các đầu mối làm ăn mà nó biết.
Công ti của nó không phải hạng xoàng. Nhưng để tìm thì cần một chút thời gian. Hạo Nhiên lo lắng.
Thiên di mở mắt ra. Một dáng người con gái đứng quay lưng nó. Nó lắc lắc đầu. Tay nó bị trói chặt. Chuyện này là gì đây?
Thấy động, Ân Kiều quay người lại phía Thiên Di, nở một nụ cười đểu cáng, trên tay nó là chiếc dao sắc nhọn.
- "Cô " Thiên Di khẽ lên tiếng. Nó biết chuyện gì sắp xảy ra với nó.
Trước đây, thay vào chỗ của Ân Kiều là Băng Băng. Thiên di khẽ nhíu mày.
- "Sao thế? Mày làm tao mất thể diện thì ít nhất cũng phải lường trước được chuyện này chứ."
Thiên Di thở gấp. Ân kiều bắt đầu đi đi lại lại. Nói cái gì đó mà nó
không để ý. Nó đang mải nghĩ xem làm thế nào để thoát khỏi nơi này. Hạo
Nhiên chắc đang lo lắng lắm. Bấy giờ nó mới để ý. Nó bị trói vào một cái cây khẳng khiu trong rừng. Quái. Sao nơi này cứ âm u thế nào ấy.
- "Tôi biết Thiên Di ở đâu rồi. Hạo Nhiên vội vàng cúp máy khi nhận được
địa chỉ. Đúng lúc đó thì San San cũng chạy vào. Con bé thở dốc.
- "Em sẽ dẫn đường."
Cả bọn chạy ào ra khỏi cánh đồng. Hạo Nhiên mở cửa xe. Thiên Di sao lại phải chịu nhiều thiệt thòi thế này chứ. Hạo Nhiên lo lắng nghĩ thầm
- "Con bé này. Không được phép có chuyện gì đâu đấy"
- "Mày không nghe tao nói gì hả con kia." Ân Kiều quát lớn làm Thiên Di khẽ nhăn mặt. Con bé này chẳng khác gì cái loa phóng thanh. Nó chỉ nhún vai. Chứ còn biết nói thể nào nữa. Ân Kiều giận tím mặt. Con bé kìm
nén, bước từng bước tới chỗ Thiên Di, gằn từng tiếng một.
- "Mày. Thiên Di. Tao cho mày biết. Hôm nay nếu tao không làm gì được mày thì tao không còn là Ân Kiều."
Ánh mắt Ân Kiều như phát ra tia lửa. Thiên Di khẽ rùng mình. Dám nó Con bé dám kết liễu đời nó ở đây lắm. Thiên Di nhắm tịt mắt. Hạo Nhiên đang ở đâu chứ? Nó bắt đầu hoảng sợ.
- "Dừng lại."
Ngày Tháng Năm
Tay Thanh Phong cứ bám lấy mình. Gì vậy chứ? Mình
là bạn gái của bạn thân hắn. Thế mà hắn cũng dám tán tỉnh mình. Vẻ ngoài lịch lãm mà ai dè lại như thế? Tay này sao có thể là bạn thân Hạo Nhiên chứ? Hạo Nhiên ngốc của mình thì vẫn vô tư chẳng biết gì.
Ngày Tháng Năm
Hôm nay là ngày valentine đấy. Hạo Nhiên làm ra vẻ chẳng biết gì. Lúc
tối gọi mình ra. Ngạc nhiên lắm luôn ý. Hạo Nhiên với 2 tên kia đứng
cười tươi rói trước cai hình trái tim to oành xếp bằng nến. Lung linh
lắm luôn. Hj. Iêu anh Hạo Nhiên của mình quá. Mà mình thấy tay Thanh
Phong cười cứ đểu đểu thế nào ý.
Ngày Tháng Năm
Mình vừa đi
khám định kì. Bác sĩ bảo mình có một khối u ác tính. Sao lại thế chứ?
Bác Sĩ bảo mình phẫu thuật. Nếu không có thể chết bất cứ lúc nào. Mình
Không thể phẫu thuật. Nhưng Mình phải làm thế nào đây?
Ngày Tháng Năm
Hạo Nhiên vẫn nhìn mình cười thật tươi. Nụ cười đó, mình nhất định sẽ giữ mãi mãi. Nụ cười đó sẽ luổn ở trong tim mình.
Thanh Phong tơi tìm mình. Hắn bảo chào để đi du học. Còn định giở trò
với mình. Sợ thật đấy. Cũng may mà mấy tên vệ sĩ luôn kè kè bên cạnh
mình.
Ngày Tháng Năm
Mình đang ngồi trên máy bay. Lúc nãy đã
gọi cho Hạo Nhiên rồi. Mình đã chọn đúng chiếc máy bay bay sang Nhật mà
Thanh Phong đi. Tất cả, mình đều sắp xếp để Hạo Nhiên thấy mình thay
đổi. Lúc nãy mình đã cố dập máy thật nhanh. Nếu không Hạo Nhiên sẽ nghe
thấy tiếng nấc của mình mất. Buồn quá. Sau này mình phải làm sao đây?
Hạo Nhiên. Tạm biệt anh nhé. Thà anh đau vì bị phản bội còn hơn là đau
vì đột nhiên mất người mình yêu vĩnh viễn.
Uyển Nhã gấp quyển nhật
kí lại. Nước mắt nó cứ rơi không ngừng. Nó đã phải vượt qua nỗi sợ để
phẫu thuật, đã phải cố gắng dành giật lại sự sống. Nhưng lúc này đây. Nó hiểu ra rằng, cuộc đời này nó thật sự mất Hạo Nhiên rồi.
Tối hôm
đó, Uyển Nhã đã khóc rất nhiều. Tưởng như có thể ngập cả phòng vậy. Cuối cùng, nó thiếp đi lúc nào không hay. Sang hôm sau, vừa bước chân xuống
bếp, nó đã nhìn thấy Hạo Nhiên lụi cụi.
- "Hạo Nhiên?" Nó ngạc
nhiên, dụi dụi mắt. Kiểu này chắc phải lên ngủ thêm thôi. Sang ra mà đã
bị ảo giác thế này. Uyển Nhã toan quay người bước lên thì Hạo Nhiên gọi
giật nó
- "Em dậy chuẩn bị rồi ăn sáng đi"
Nó quay lại. Nhìn
thấy Hạo Nhiên đang cười với nó. Quái thật. Ảo giác này còn biết cười cơ đấy. Nói được nữa. Nó lắc lắc cái đầu.
- "Em làm cái gì thế?" Hạo Nhiên xáp lại gần nó. Chạm tay vào má nó, mặt lộ vẻ lo lắng.
- "Em Em cứ tưởng tưởng là em chưa tỉnh hắn." Nó khẽ cúi đầu. Nhưng Hạo Nhiên lại nhìn nó cười.
- "Tỉnh được rồi đấy. Lên nhà chuẩn bị mà ăn sáng đi."
Uyển Nhã cười lại với Hạo Nhiên. Rồi nó quay người bước lên phòng tắm.
Nụ cười của Hạo Nhiên, sao mà gượng đến thế? Sao lại làm nó đau bằng
cách này. Nhưng dù sao đi nữa, tối qua nó cũng đã suy nghĩ kĩ rồi. Suy
nghĩ để tiến đến quyết định cuối. Cả đời này nó chỉ có thể làm Thế cho
Hạo Nhiên thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT