Chiều hôm đó, 3 tiết học còn lại vẫn diễn ra bình thường như mọi ngày.
Lũ học sinh háo hức chờ đợi hết giờ. 5 phút…3 phút…1 phút… và…
Reng… reng… reng…
Tiếng nói ồn ào vang lên, tất cả mọi người lo thu dọn cặp vở ra về. Vĩ Thanh quay xuống nói với Ngọc Minh:
-Mệt quá bà ơi! Tối nay còn phải làm 1 đống bài tập nữa chứ. Thật là ngán. Ê hay bà làm đi rồi cho tui mượn ha?
Ngọc Minh mỉm cười nói:
-Còn lâu nhé! Bà định bốc lột sức lao động của tui à?
-Làm gì ghê vậy chỉ đơn giản là copy thôi mà.-Vĩ Thanh nhăn nhó nói cùng Ngọc Minh ra khỏi lớp.
-Cấp 3 rồi mà bà vẫn còn cái tư tưởng copy à? Bà có muốn đậu Đại học không vậy?
Vĩ Thanh lơ đãng nói:
-Tui cũng không biết nữa tui chưa suy nghĩ nhiều tới chuyện đó.
Ngọc Minh trợn mắt hỏi:
-Vậy làm sao bà thi được vô trường này?
-Ờ điểm của tui đâu đến nỗi thấp đâu mà không vô được.
-Vậy mà lại copy bài của tui. Bó tay với bà luôn.
Ngọc Minh quay vẫy tay với Triệu Nghi gọi lớn:
-Triệu Nghi!
Vô tình cô lại đụng trúng 1 người đang đi ngược lại với mình.
-Xin lỗi!-Ngọc Minh vội nói rồi bỏ đi.
Vừa tới chỗ Triệu Nghi thì 1 bàn tay nắm lấy vai của Ngọc Minh cô quay lại nói:
-Ai mà…
3 cô gái tròn mắt ngó người đứng trước mặt mình. Trang Ngọc Minh khó chịu hỏi:
-Cái gì nữa đây?
Lâm Phong ngó cô gái trước mặt, lạnh nhạt nói:
-Cô!
-Sao?-Ngọc Minh đanh đá hỏi lại.
-Xin lỗi tôi ngay lập tức.
Ngọc Minh bật cười hỏi lại:
-Xin lỗi cái gì cơ chớ?
-Cô đụng trúng tôi. Đồ đạc của tôi rơi lung tung kìa. Nhặt lại cho tôi mau lên.
-Được thôi nhưng tôi đã xin lỗi rồi tại cậu không nghe đấy thôi. Do đó tôi không xin lỗi lại đâu.
Trang Ngọc Minh bình tĩnh nhặt hết những thứ linh tinh ở dưới đất lên rồi đem trả lại tên đáng ghét. 1 cánh tay khoác lên vai cô, người đó hỏi:
-Sao mấy đứa không về?
Lâm Phong cau mày nhìn Tae Min. Ngọc Minh mỉa mai nói:
-Dạ em phải nhặt lại đồ cho thiếu gia Hàn Chết Tiệt ạ.
Tae Min bật cười hỏi:
-Hàn gì?
Triệu Nghi trả lời:
-Hàn Chết Tiệt anh.
Ngọc Minh cười nhạt đưa đồ cho cậu con trai trước mặt mình rồi nói với mọi người:
-Đi thôi mọi người. Không thì người ta lại nổi điên lên thì mệt.
4 người bỏ đi để lại 1 mình Lâm Phong đứng tức giận. Dược Nguyệt Ân choàng tay lên vai bạn hỏi:
-Lâm Phong sao cậu lại đứng đây? Mọi người đang đợi cậu kìa.
Lâm Phong hỏi:
-Nguyệt Ân bạn gái cũ của cậu tên gì?
Nguyệt Ân hơi bất ngờ nhưng cũng trả lời:
-Lạc Vĩ Thanh chi vậy? Đừng nói là cậu chọn con nhỏ đó là bạn gái nha?
-Không! Cậu có biết 2 con bé đi chung với nó không?
-Sơ sơ 1 cô tên Trang Ngọc Minh là bạn thân nhất của Vĩ Thanh còn cô kia hình như tên Mạc Triệu Nghi. Mà cậu hỏi chi vậy?
-Cậu không cần biết. Đi thôi!
…..
Tae Min nhìn Ngọc Minh hỏi:
-Này em với Hàn Lâm Phong là thế nào?
Ngọc Minh không trả lời mà Vĩ Thanh trả lời:
-Dạ cậu ấy ghét tính cách của Lâm Phong.
Tae Min nói với Ngọc Minh:
-Anh không biết em có quan hệ như thế nào với cậu ta nhưng chắc chắn là cậu
ta sẽ không để em yên đâu. Do đó đừng có chọc giận cậu ta. Anh thật lòng khuyên em đấy.
Cả 3 cô gái chưa kịp hỏi gì thêm thì Shin Tae Min đã đạp xe đi mất tiêu. Đạp xe 1 mình về nhà, Ngọc Minh cảm thấy thái độ của ông anh Tae Min thật là kỳ lạ. Bỗng nhiên, Ngọc Minh kịp nhận ra
điều gì. 1 chiếc xe gắn máy đang chạy với 1 tốc độ kinh khủng xém tí là
tông thẳng vào cô. Thắng két lại kịp thời, cô vừa thở dốc vừa thầm rủa
tên lái xe quá tốc độ kia. Tự hỏi rằng cảnh sát như anh cô đang ở đâu
sao không bắt những tên như vậy trả giá chứ. Nếu không may 1 người tội
nghiệp nào đó vô tình trở thành nạn nhân của lũ bất lương đó thì sao
chứ? Vừa đạp xe về nhà, Ngọc Minh không ngớt lời chê trách tên lái xe
chết tiệt kia. Cô chợt nhớ rằng tốt nhất không nên để cho papa yêu dấu
và ông anh đáng ghét kia của cô biết được chuyện này. Hồi cấp 2 khi bắt
đầu biết đi xe đạp cô đã gặp phải không biết bao nhiêu vụ tai nạn mà đến giờ, mỗi khi nhắc lại cô vẫn bị cho là người có lỗi. Vừa về đến ngõ thì 1 bóng người nhìn rất quen cũng quẹo ra. Ngọc Minh bóp thắng, nhường
cho người đó đi trước. Và không ngờ nhất người đó lại chính là…
-Cậu làm gì ở đây?-Ngọc Minh ngạc nhiên hỏi.
Lý Chính Đức ngạc nhiên không kém hỏi:
-Tớ dọn nhà đến khu này. Cậu ở khu này à?
-Ừ! Cậu dọn đến khi nào mà sao tớ không biết vậy?
Chính Đức mỉm cười:
-Hôm qua.
-Ồ thì ra là vậy. Hôm qua tớ không có ở nhà. Mà thôi tớ về đây. Tạm biệt!
Ngọc Minh quẹo xe vô nhà. Dắt cái xe đạp vừa được đổi mới vào nhà, Ngọc Minh ngạc nhiên hỏi:
-Ủa hôm nay mẹ không tăng ca à?
Mẹ Ngọc Minh, 1 phụ nữ thấp, tròn trịa nhưng phúc hậu, mệt mỏi nói:
-Không! Hôm nay con về trễ thế?
-À dạ con gặp người quen ở đầu ngõ nên dừng lại nói chuyện 1 chút.
Mẹ Ngọc Minh lo lắng hỏi con:
-Con gặp ai? Mẹ đã dặn nhiều lần là không được nói chuyện với người lạ rồi mà.
Ngọc Minh nhìn mẹ, chán trường nói:
-Lạ đầu mà lạ mẹ cứ suốt ngày lo cái gì đâu không à. Tên đó ở chung xóm với nhà mình và là bạn học cũ của con. Mẹ khỏi lo.
-Con trai à?-Bà Lệ Nguyệt nhìn con gái ngạc nhiên hỏi.
-Vâng!-Ngọc Minh quẳng cặp xuống đất rồi chợt ra 1 điều cô quay sang hỏi mẹ-Mẹ có biết ai mới chuyển đến khu này không?
-Ờ tên thì không biết chỉ biết là ở nhà đối diện với nhà mình thôi. Mà con hỏi chi vậy?
Ngọc Minh rên rỉ:
-Trời không phải vậy chứ? Ở trong lớp chưa đủ sao mà giờ về nhà cũng gặp.
Bà Lệ Nguyệt nhìn con gái hỏi:
-Có chuyện gì à?
Ngọc Minh bực bội nói:
-Không có gì quan trọng lắm. Con đi tắm đây. Tối con kể cho mẹ nghe.
……
-Tiểu Minh con học bài chưa hả?-Bà Lệ Nguyệt hỏi cô con gái đang ngồi ôm cái máy laptop.
Vừa dán mắt vào màn hình, Ngọc Minh vừa vẫy tay với mẹ nói:
-Con làm bài hết rồi mẹ khỏi lo. Hôm nay không có bài để học.
Bà Nguyệt lắc đầu nói với con:
-Sao mẹ thấy hối hận khi mua cho con máy tính quá. Lo mà học hành cho đàng hoàng đi nếu muốn thi vào trường Y.
-Con biết rồi mà. Khổ quá nói mãi.
-Ừ nói mãi mà còn chưa thủng lỗ tai của mày được đấy.
-Ba đi làm chưa mẹ?
-Đi từ nãy giờ rồi. Ổng đang bực mày vì cái việc cứ ngồi máy tính đấy. Khôn hồn thì lo mà sử dụng cho đàng hoàng đi.
-Con biết rồi. Mà mai anh hai có về không mẹ?
-Chắc có. Ai biết đâu được nó. Tắt máy đi nghe chưa?
-Biết rồi mà. Mẹ xuống giặt đồ hay làm gì đó đi.
Sau khi bà mẹ đi xuống nhà, Ngọc Minh tiếp tục nói chuyện với cô bạn.
……
Janie: Lúc nãy nói tới đâu rồi bà?
Mice: Đang nói đến chuyện của con Nguyên Thảo. Dạo này không biết nó sao rồi ha. Bà có liên lạc với nó không?
Janie: Trời liên lạc được với nó cũng khó y như việc tui có thể đi lên Mặt Trăng vậy. Còn bà có liên lạc được với Yến Vy không?
Mice: Không bà ơi. Từ sau khi tụi mình vô cấp 3 là tui đã không còn nói chuyện với nó rồi. Chả nghe được tin tức gì của nó cả.
Janie: Uhm thiệt tình mấy đứa này. Vậy mà khi chia tay thì nói hay lắm nào là
“vô cấp 3 rồi nhớ giữ liên lạc nha” rồi nào là “đừng quên tui nha”.
Thiệt là… Toàn lũ vô tâm xạo xự.
Mice: Thôi bà ơi hơi đâu mà
trách tụi nó. Tui với bà vẫn còn liên lạc thân thiết như vầy là cũng hay lắm rồi. Mà bà làm bài hết chưa?
Janie: Rồi! Tui không có bài để học. Mà thôi tui phải out đây mắc công lát mẹ tui lại la nữa. Thôi pp nha. Mai gặp.
Mice: Ừ pp. Mai là thứ 7 rồi đó.
Janie: Nhớ rồi. Thôi out nhé!
…….
Ngọc Minh vừa thoát khỏi Yahoo thì có điện thoại. Số lạ hoắc.
-Alo! Ai thế?
Đầu dây bên kia 1 giọng nam nhẹ nhàng cất lên nói:
-Mình Chính Đức đây. Cậu có ở nhà không?
-Có! Mà sao cậu biết số điện thoại của tớ?
-Ờ Hạ Trang cho. Nhà cậu là căn nào? Tớ muốn qua hỏi bài.
-Đối diện nhà cậu đấy.
Chính Đức cúp máy và ngay lập tức dưới nhà có tiếng gọi cửa. Và tiếng của mẹ vọng đến tai Ngọc Minh:
-TIỂU MINH CÓ BẠN ĐẾN TÌM CON NÈ!
Ngọc Minh lững thững bước xuống cầu thang. Cô đưa tay ngoắc Chính Đức theo mình lên gác. Ngọc Minh hỏi:
-Sao cậu không làm được bài nào?
-Bài này.-Lý Chính Đức đưa quyển tập ra cho Ngọc Minh.
Cả 2 người cùng ngồi làm bài tập. Khoảng 2 tiếng sau hay cỡ đó, Chính Đức
ra khỏi nhà Ngọc Minh đúng lúc 1 chàng trai trẻ với làn ra rám nắng kinh khủng thắng xe trước cửa nhà hỏi cậu:
-Ủa em là ai sao lại đứng trước cửa nhà anh?
Chính Đức chưa kịp trả lời thì 1 giọng nói gần như không cảm xúc nhừa nhựa cất lên đằng sau cậu:
-Đây là bạn em. Sao anh lại về giờ này? Em tưởng mai anh mới về.
Cô quay lại nói với Chính Đức đang đứng bối rối khi người con trai kia chỉ im lặng dựng xe vô 1 góc:
-Đây là anh trai tớ. Cậu nên về đi. Mai gặp.
Chính Đức chào anh Ngọc Minh xong rồi bước vô nhà.
Bà Nguyệt ngó con trai hỏi:
-Ủa chẳng phải giờ này con đang ở ngoài đường sao?
Anh Ngọc Minh trả lời mẹ:
-Con tranh thủ ghé về nhà 1 tí để lấy đồ. Mai con vẫn đi trực mẹ nói lại với ba giùm con.
Rồi anh lên gác lấy cái gì đó xong lại dắt xe đi. Ngọc Minh đóng cửa nói với mẹ bằng giọng bực tức:
-Anh ấy đi làm được 2 năm mấy rồi mà sao con thấy ảnh chẳng thay đổi được gì cả.
-Kệ nó đi.
……
“Don’t give up!Everything will be find.”
“The time that we had I’ll keep like a photograph.”
“And hold you in my heart forever.”
“I’ll always remember you!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT