- Nói đi chứ bố!_bố cậu không nói khiến cậu càng sốt ruột,
mỗi giây đợi chờ là lòng cậu lại như có hàng ngàn ngọn lửa
xâm chiếm.
- Kết quả... Không phải.....
- Cái gì cơ bố? _ Han đang không tin vào tai mình.
- Cô bé... không phải là con ta... tút...tút...tút...tút....
Bố Han lại thẫn thờ tắt máy. Hết rồi. Tia hi vọng mà ông nhen nhúm cuối cùng cũng đã tắt lịm. Ông sợ cảm giác này, hi
vọng thật nhiều để rồi thất vọngthật nhiều. Giá như Han
khôngcho ông hi vọng thì ông đâu phải thế nào, ông sẽ sống tiếp
những tháng ngày bình lặng của mình... nhưng giờ, tâm trí ông
lại luôn hiện hữu hình ảnh đứa con gái 4 tuổicủa mình. Ông đau lòng quá.... s
Còn Han, cậu còn kinh ngạc hơn cả bố cậu. Cô bé giống mẹ
cậu là thế, lại còn cả vết sẹo nữa. Không lẽ, đó chỉ là sự trùng hợp???
- À...ờ... hôm qua anh về nhà..._ Han cúi đầu nói, hai bàn tay đan vào nhau, ánh mắt mệt mỏi:
- Mẹ anh bị ốm.
- Mẹ anh bị ốm?_ Bu ngơ ngác hỏi "thảo nào mà anh ấy buồn
thế" Bu không biết hỏi gì nữa. Nhỏ chỉ im lặng ngồi thôi. Không lẽ lại đứng lên cầm cây lau đi lau sàn rồi để anh Han ngồi một mình thế này sao? Khi buồn người ta luôn muốn có người khác
bên cạnh mà. Còn Han thì tâm trạng rất rối bời, một phần là
lo cho mẹ cậu khi bà nhất quyết không đi bệnh viện, phần khác
vì cậu đang buồn vì Bu không phải là con ruột của bố mẹ cậu,
đồng nghĩa với việc tin tức về cô bé vẫn bặt vô âm tín.
- Cho anh nè!_ nhỏ chìa ra một cái kẹo mút.
Han mỉm cười rồi cũng nhận lấy. Han nhìn Bu, trong lòng lại
dấy lên nỗi buồn khó tả. Trống rỗng, hụt hẫng.chắc chắn sẽ
vui lắm, có thể bà sẽ thay đổi suy nghĩ và
. Cô bé không phải người cậu tìm... buồn quá... cậu vô dụng
quá... mẹ cậu nếu tìm được cô con gái thì chắc chắn sẽ vui
lắm, có thể bà sẽ thay đổi suy nghĩ và sẽ đi chữa bệnh...
"Bu... tại sao... tại sao lại thế..." cầm cái kẹo trong tay mà
Han không tài nào ăn nổi...
Trong giây lát cậu quay qua, choàng tay qua vai Bu và ôm lấy nhỏ.
Bu sững người, nhỏ giật mình, người run run và miệng thì lắp bắp:
- Anh... anh...
- Ngồi yên thế này một lát thôi, được không?
Han nói, ít ra thì như thế này cậu cũng cảm thấy khá hơn, có một người ở bên cạnh và chia sẻ.
Ực... Bu nuốt nước bọt, nhỏ cũng chỉ biết ngồi im, trong đầu
tưởng tượng đến nhữngbộ phim tình cảm mà nhỏ hay xem. Phải
rồi, khi buồn thì người ta muốn được ai đó quan tâm mà, nhỏ
liền nhắm mắt đưa tay lên vỗ vỗ vào vai Han (sao giống chị an
ủi em vậy).
Sasa đang ở ngoài cửa sân tập bóng rổ, và tất nhiên Buvà Han không biết điều đó. Sa định ra sân bóng gây sự
với Bu, không ngờ những gì nhỏ trông thấy còn "tuyệt vời" hơn.
Mỉm cười nham hiểm, nhỏ lôi chiếc điện thoại cảm ứng ra và đưa lên chụp.
Một giọng nói vang lên khiến nhỏ giật mình.
- Anh Ken.
- Đưa đây!_ Ken ra lệnh cho Sa bằng khuôn mặt lạnh tanh.
Sa vốn không phải loại vừa, nhỏ cố giấu chặt chiếc điện thoại đằng sau lưng, rồi vênh mặt lên nói:
- Tại sao em phải đưa cho anh?
- Anh nói em đưa đây!_ giọng Ken đã gằn xuống hơn.
- Em không đưa, anh đến đây làm gì, không phải là đến xem con
nhỏ đó chứ_ giọng Sa đầy mỉa mai, nhỏ đắc chí vuốt vuốt lọn
tóc xoăn.
Điều đó làm cho Ken nổi điên lên, không nói không
rằng, hắn nắm chặt tay Sa lôira chỗ khác, tránh không để Bu và
Han nghe thấy. Bên trong, cả hai vẫn đang ôm nhau "đầy tình cảm",
nếu ai không hiểu thì nhìn vào đúng là một cặp trai gái yêu
nhau, nhưng thật ra, đó chỉ là cái ôm của những người bạn.
- Em đã nói rồi, điện thoại của em, anh chẳng có quyềngì mà
đòi lấy_nhỏ nói một tràng với âm lượng đủ để Ken phải bịt
tai lại.
Thấy không thể thuyết phục được cô em bướng bỉnh, hắn đành phải dùng đến biện pháp mạnh.
Hắn quay người ghì chặt lưng nhỏ Sa xuống khiến nhỏ kêu "Á"
lên và khuỵu người xuống, tay nhỏ bị Ken giữ chặt, hắn giật
lấy chiếc điện thoại rồi mới thả tay nhỏ Sa ra. Nhỏ tức tím
mặt, khói bốc nghi ngút trên đầu, bao nhiêu công sức mới chụp
được tấm ảnh "ngon" như vậy, thế mà ông anh lại giật mất. Biết không đấu lại được Ken, nhỏ bèn giở giọng xu nịnh:
-Anh
trai yêu quý, có phải anh lấy tấm ảnh đó để đi mách Hiệu
trưởng không? Anh cũng ghét con nhỏ đó lắm mà, em nó đúng
không?_nhỏ nở nụ cười thương mại đầy giả tạo, giọng nói đã
chua nay lại càng chua hơn.
- Em thôi đi, em tưởng anh không
biết chuyện sáng nay là do em bày ra sao? Đến anh mình mà em
còn không nể nang gì, em thừa biết trong tấm ảnh đó có cả anh
mà.Con người ích kỷ như em, anh không còn gì để nói.
Nói xong, Ken lạnh lùng quay bước đi. Phải nói là trình độ
chém gió của hắn cũng lên level rồi cho nên mới nói được một
câu hoàn hảo đếnvậy.
- Anh tưởng anh là ai, anh là ai mà em không dám làm nhưvậy hả?
Ken coi như không nghe thấy gì, hắn cứ tiếp tục bước đi,mồm
còn huýt sáo để trêu tức Sa. Sa bặm môi, rồi nhỏ chợt nở nụ
cười nửa miệng:
- À... em hiểu rồi... là anh thích con nhỏ đó... cho nên mới năm lần bảy lượt bảo vệ nó... em nói có
đúng không....?
Nghe xong câu nói của Sa, Ken mới chột dạ,
phải, tại sao hắn lại không muốn nhỏ gặp nguy hiểm, trong khi
chính hắn cũng rất muốn"trả thù" nhỏ cơ mà. Tuy bàn chân vẫn
bước, nhưng đôi chân hắn đã bắt đầu run run.
Biết mình nói trúng tim đen,Sa lại tiếp:
- Haizz ... anh trai khờ của em, anh quên quy tắc của họcviện
rồi sao? Hơn nữa, con nhỏ đó đâu có để ý đến anh, nó với một
tên nào đó đang ôm nhau trong phòng kia kìa... khổ thân anh trai
tôi... hahaha....
Lời nói của Sa như mũi dao sắc nhọn cứa
vào tim Ken, hắn đau, hắn đau lắm, nhưng trước mặt Sa hắn không
thể tỏ ra yếu đuối được, hắn chỉ ném lại một câu:
- Tùy em.
Sa sa sầm nét mặt "Được lắm, rồi anh cũng sẽ biết tay em"
_ _ _
Hôm nay phòng 666 chỉ có mỗi Kin đang ngồi xem báo, mặc kệ,
dọn xong sớm cho nhanh, Mi và Na lại bắt đầu công việc ôsin của
mình. Mi nét mặt thản nhiên vô cùng, bây giờ nhỏ xem Kin chẳng
khác nào hạt bụi, đi lướt qua Kin mà nhỏ cũng chẳng ý kiến
gì. Kin chẳng bận tâm vì điều đó, hắn vẫn xem báo mà không
nói một câu nào.
- Có ai ở trong không?_thấy cửa phòng tắm đóng nên Na hỏi để còn biết đường vào dọn.
Không ai trả lời, cửa nhà tắm lại không khóa trong, chắc không
có ai, nhỏ thản nhiên xoay tay nắm cửa rồi bước vào.
- Á...á...á...á...
Na hét ầm lên, cảnh tượng trước mắt. Vừa mở cửa ra, đập vào
mắt nhỏ là body... cực chuẩn của Kun, hắn đang tắm, thân trên
không mảnh vải nhưng may mà hắn vẫn đang mặc quần đùi.Trời ơi,
hắn đang tắm.
Na vội đưa tay che mặt, thật là mất mặt, ai
đời nhỏ lại phải chiêm ngưởng thân thể của một tên biến thái
cơ chứ, ôi tâm hồn trong sáng của nhỏ cuối cùng cũng đã xuất
hiện một vết nhơ:
- Đồ bệnh hoạn, đồ đáng ghét, tại sao
anh hết lần này đến lần khác hại tôi vậy hả? Lần trước anh
cướp đi nụ hôn đầu của tôi tôi đã không thèm tính sổ (sặc, Kun
bị Mi với Bu đấm cho một trận còn gì, bà này rõ điêu), lần
này anh lại còn khoa bodỳ trước mặt tôi, đồ xấu xa.
.
Kun bị bất ngờ vội lấy tay ôm người, tự dưng bị ăn
chửi hắn cũng tức lắm chứ, ngoài hai thằng bạn vớibố mẹ ông
bà hắn ra thì đã có ai được chiêm ngưỡng thân thể hắn đâu,
nhất là một đứa con gái.
- Cô tưởng tôi muốn cho cô xem lắm à. Có mà cô cố tình xông vào thì có, biết tôi đang tắm nên
muốn xem thì cứ nói thẳng ra, lại còngiả bộ _ hắn cũng gân
cổ lên cãi.
Na vừa che mắt vừa nói:
- Cái gì? Anh nói thế mà nghe được à? Tôi đập cửa mấy lần, gọi khản cả cổ
ramà anh không trả lời (gọi có một câu à), tôi tưởng không có
ai nên mới vào chứ.
- Cô bị điên à? Tôi đeo tai nghe thì làm sao nghe thấy cônói gì.
Na vội mở mắt ra nhìn, quả nhiên hắn đang đeo headphone,nhỏ lại vội bịt mắt lại:
Nhỏ Mi ôm bụng cười sằng sặc nãy giờ, Na đỏ mặt rồi nhỏ làm ngơ, quay ra phơi quần áo.
Mi đang cười sung sướng thì chợt Kin cất tiếng:
- Chúng ta nói chuyện.
Mi nhìn quanh, Kun đang trong phòng tắm, nhỏ Na đang ở bên ngoài phơi quần áo, vậy thì đích thịlà anh ta đang nói với mình.
Hừ, nhỏ quyết định "bơ", không hiểu sao nhỏ thấy tức tức.
Kin bước xuống giường, khoác thêm một chiếc áo ghilê rồi bước
ra khỏi cửa. Thấy Mi cứ vênh mặt lè lưỡi đứng trơ ra mà không
chịu đi, Kin liền nói:
- Sợi dây chuyền!
Chỉ một từ này thôi cũng khiến Mi thay đổi 180 độ, nhỏ vội vàng chạy theo.
Tại canteen.
Hai người ngồi ở một góc khuất. Thấy Kin cứ im lặng, Mi sốt ruột quá liền nói:
- Sợi dây chuyền nào? Anh nói mau đi, không phải anh gọi tôi ra đây vì chuyện đó sao.
Kin không nói mà lặng lẽ lấy từ trong túi quần ra một sợi dây chuyền có mặt đá hình giọt nước trong veo:
- Ờ... sao? Mẹ Bu bảo là ngày xưa Bu bị bỏng đó.
- Trời sao giống Na vậy nè!
- Đâu??
Cả ba cùng ngạc nhiên vì hai vết sẹo trên người Na và Bu rất
giống nhau, cùng nằm ở một vị trí. Thích quá, hai nhỏ cứ
cười tít mắt. Đúng là tri kỉ, nhiều điểm chung đến bất ngờ.
^____^
_ _ _
Bữa ăn tối kết thúc tương đối êm đẹp, không có sự phá đám của mấy tên Teo, Dark và Chen nên ba đứa ăn ngon
miệng hơn hẳn. Tuy vẫngằm ghè Bu và Han nhưng bây giờ Han đã
"biết ý" hơn,gắp thức ăn đều cho cả ba nên "xung đột" cũng ít
xảy ra. Duy chỉ có ba tên phòng 666 ngồi từ xa nhìn là khó
chịu mà thôi.
Hôm nay cả ba lai phải tham gia CLB nên vui vẻ chia tay nhau khi đồng hồ đã chỉ 8h.
_ _ _
Hiệu trưởng Lisa đang ở trong phòng Giám hiệu, với tư thế ung
dung, bà với tay cầm tách trà nóng uống một ngụm, tay lật lật đống sổ sách, bà chăm chú nhìn, thỉnh thoảng lại lấy bút
đánh dấu cái gì đó. Căn phòng đang yên tĩnh đột nhiên vang lên
một tiếng gõ cửa.
- Vào đi! _ bà không ngẩng đầu lên và nói.
Sa đẩy cửa bước vào, khuôn mặt ánh lên những nét hốt hoảng,
nhưng thật ra trong đấu nhỏ lại có những suy nghĩ khác.
Điều đó làm Sa mất kiềm chế, đáng ra bà phải sững sờ khi
nghe tin này chứ, sau đó bà sẽ đuổi học hai người đó chứ,
nhưng thái độ này là sao? Không lẽ bà không tin nhỏ, không tin
cả đứa con gái của mình? Mất bình tĩnh, nhỏ sốt sắng nói:
- Đó là sự thật, con biết rõ điều đó, là con nhỏ Hội
trưởng, anh Ken rất thích nó, đêm hôm qua thật sự là anh Ken, con nhỏ đó và cả lũ kia đi hẹn hò với nhau. Mẹ, mẹ phải tin con, tại sao anh Ken không rủ ai khác màlại rủ con nhỏ đó đi đốt
pháo bông vào lúc đó, từ trước đến nay anh đâu đối xử với cô
gái nào như vậy?Vì con nhỏ đó mà ảnh dám đánh cả con (điêu!), mẹ, mẹ phải xử lí chuyện này, quy định vẫn là quy định, mẹ
phải làm gì đi chứ!
nhỏ vừa múa may vừa tuôn một tràng dài mà chả quan tâm xem người nghe có nghe được chữ nào hay không nữa.
Đợi Sa nói hết câu, bà Lisa mới dừng việc đang làm lại,gấp
quyển sổ và ngước lên. Bà nhìn thẳng vào mắt Sa, bằng đôi mắt nghiêm khắc và lạnh lẽo.
Đang huyên thuyên một hồi, Sa bỗng chạm phải đôi mắt đó, nhỏ giật mình rồi run bắn người. Nhỏ lắp bắp:
- Mẹ... con.. nói thật... đó là sự thật... con không có bịa
chuyện... con cũng chỉ muốn bảo vệ kỷ luật của học viện...
không có ý gì khác...
Bà Lisa đập bàn một cái, Sa sợ hãi run bần bật. Bà nghiêm giọng nói:
- Xử lí? Trèo tường ra khỏi học viện, tội đó cô muốn tôi xử lí thế nào đây?
Sa như không tin vào tai mình,vậy là mẹ nhỏ đã biết mọi
chuyện, chắc lại là do ba con nhỏ kia "méc". Hừ, đã hứa là
dọn nhà kho thì sẽ không nói với Hiệu trưởng cơ mà.