Sáng hôm sau, nó khẽ cựa mình tỉnh dậy. Điều đầu tiên khiến nó hoảng hốt là trên người nó hiện giờ..... không một mảnh vải che thân =.=".

AAAAAAAAAAAAAA..........................

- Anh xin lỗi, chỉ là anh nhờ mấy chị người làm giặt hộ quần áo cho em thôi mà. Anh thề đấy, anh chưa động gì đến em cả (chẹp chẹp, nói dối là không được =.=") - Mạnh chắp hai tay trước mặt nó xin lỗi.

Vì cái lí do "giặt hộ quần áo" mà bây giờ nó phải mặc cái áo sơ mi rộng thùng thình của anh. Vì đây là nhà riêng của anh nên nó cũng không sợ mấy. Mặt nó đỏ lựng, nước mặt ngắn nước mắt dài nhìn anh, ánh mắt hậm hực.

- Thôi mà, anh xin lỗi rồi mà.

- Nhưng mà anh nhìn thấy gì chưa? - nó quệt nước mắt hỏi anh.

- Chưa, anh chưa nhìn thấy gì cả - anh cười nhìn nó.

Nó thở nhẹ nhõm, nếu là lúc trước thì nó sẽ để anh muốn làm gì thì làm nhưng..... bây giờ nó không còn yêu anh nữa.

- Mà hôm qua em về bằng cách nào? - nó lảng sang chuyện khác.

- Hôm qua anh đến bar tìm Khánh thì thấy em nên anh đưa em về.

Nhắc đến Khánh, tim nó lại đau nhói. Nếu như lúc đầu nó không nhận lời yêu Khánh, nếu như từ đầu nó không có tình cảm với Khánh thì có lẽ bây giờ nó sẽ không phải đau như thế này.

- Em sao vậy? - anh chợt lên tiếng.

- Hả? - nó phát hiện ra khóe mắt có nước, đưa tay lên lau nó lắc đầu nói - không, em không sao, chắc là do có bụi ý mà.

Anh ngồi nhìn nó một lúc lâu rồi ôm nó vào lòng.

- Đừng có nói dối, em không biết nói dối đâu. Cứ khóc đi, khóc sẽ thấy nhẹ lòng hơn - anh vỗ về nó.

Nghe anh nói vậy, nó ôm lấy anh, gục mặt vào vai anh khóc nức nở. - Ăn xong đi, anh em mình đi chơi - anh mỉm cười ngồi nhìn nó ăn.

- ...Ưn...g.... à... uần.... á..... e.... âu.... (Nhưng mà quần áo em đâu ^^) - vì nó đang vừa ăn vừa nói nên nói không nên lời và kết quả là nó bị nghẹn .

- Ăn xong đi rồi nói - anh gắt nhẹ nó rồi đưa cho nó cốc nước.

- Thế quần áo em đâu - thoát khỏi "cơn nghẹn" nó hỏi luôn.

- Quần áo của em quản gia tí nữa sẽ mang ra, em cứ ăn xong đi đã.

Nó gật đầu rồi tiếp tục giải quyết nốt bữa ăn.

Xong xuôi nó thay quần áo và đi theo anh. Nó không biết anh sẽ đưa nó đi đâu nhưng được ra ngoài để thay đổi không khí cũng tốt rồi. Nó ngồi trong xe, mắt cứ nhìn ra ngoài đường. Đi qua một cửa hàng nhẫn, nó bảo anh dừng lại. Anh và nó vào trong. Mấy hôm trước nó có xem qua một số mẫu nhẫn mới trong này. Trong đó, nó ưng ý nhất một bộ nhẫn đôi. Nó đang ngắm nghía (chỉ có thể ngắm thôi, không đủ tiền mua) thì anh bất chợt lên tiếng.

- Em thích bộ nhẫn đó hả?

- À, ừm, nhưng em không đủ tiền mua nên đành chịu - nó cười gượng.

Chưa kịp để nó phản ứng gì, anh đã quay ra nở một nụ cười sát gái với cô nhân viên bán hàng.

- Cho chúng tôi bộ nhẫn này.

- À vâng, vì anh đẹp trai nên tôi sẽ giảm cho anh một nửa - cô nhân viên cười và lấy ra bộ nhẫn đó.

Nó há hốc mồm ra nhìn anh. Nó không thể ngờ anh lại có thể cưa gái một cách nhanh chóng như vậy. Anh nâng tay nó lên và đeo một chiếc nhẫn vào. Chiếc nhẫn kia anh đeo vào tay anh.

- Cảm ơn anh. Số tiền này em sẽ hoàn lại cho anh - nó mỉm cười mân mê chiếc nhẫn.

- Không cần, anh tặng em luôn đấy, coi như là quà kỉ niệm ngày chúng mình quay lại - anh nói rồi nháy mắt nhìn nó.

- Dạ? - nó ngạc nhiên ngẩng lên nhìn anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play