Lại nói tới hai người Đông Phương Bất Bại cũng Cao Tuấn, sau khi chạy ra khỏi thành Hành Sơn đi tới vùng ngoại ô thì đã có hai vị trưởng lão được lệnh chờ sẵn, Đông Phương Bất Bại nhảy từ xe ngựa xuống, ra lệnh:

- Hồ trưởng lão, ngươi cùng với Nhâm trưởng lão đưa mấy người này trở lại Hắc Mộc Nhai, nhất định phải chăm sóc cẩn thận.

- Tuân lệnh giáo chủ.

Hai người đồng thanh như một, sau đó liền nhảy lên xe ngựa bắt đầu đi tiếp, để lại Cao Tuấn cùng Đông Phương Bất Bại quay trở về. Lúc này Cao Tuấn nhìn bầu trời, thầm đoán lúc này hẳn là Khúc Dương đã đi cứu người rồi cũng nên.

- Tiểu bại hoại, bây giờ chúng ta đi đâu ?! Quay trở lại giết sạch phái Hành Sơn cùng đám đệ tử của Ngũ Nhạc kiếm phái à ?!

Đông Phương cô nương dịu dàng như nước nhưng lời nói lại cực kỳ lạnh lẽo mang đầy sát khí, Cao Tuấn lắc đầu.

- Không, chúng ta không cần quay trở lại bởi vì Khúc huynh chắc chắn đã cứu người rồi. Bây giờ … hay là đi săn một ít thú rừng làm cơm trưa thôi, Mập gia lại đói rồi.

- Nha, vậy theo ý của chàng đi. Cũng lâu rồi ta không được nếm thử mùi vị dân dã cũng có chút nhung nhớ rồi.

Đông Phương cô nương nhè nhẹ nói, Cao Tuấn liền nỡ lỗ mũi, vỗ ngực vênh váo:

- Tỷ tỷ cứ để cho Mập gia, tài nấu nướng của ta tuy rằng không phải là thiên hạ đệ nhất nhưng ta xưng đệ tam thì không ai dám xưng đệ nhị đâu. Khà khà, đi thôi.

Nói xong bèn nắm tay Đông Phương cô nương, hai người thi triển khinh công chạy vào trong rừng sâu.

**

Với khinh công trác tuyệt của Đông Phương tỷ tỷ cùng tài ám khí bách phát bách trúng của nàng thì thử hỏi thú rừng làm sao có khả năng chạy thoát chứ. Rất nhanh hai người đã giết chết một con heo rừng cùng bốn con gà rừng, Cao Tuấn dự tính làm món heo quay cùng món gà nướng lá chanh đãi mỹ nhân, nhưng lá chanh trong đây không có, cuối cùng đành làm món gỏi gà vậy.

Những nguyên vật liệu khác như tiêu, muối, đường, ớt, … cùng nồi niêu xoong chảo đều được Cao Tuấn mang theo trong nhẫn không gian, nên việc nấu nướng diễn ra suôn sẻ không gặp phải trở ngại nào.

Đông Phương Bất Bại là giáo chủ cao cao tại thượng nhưng nàng cũng là một người phụ nữ nha, vì vậy những việc nữ công gia chánh này cũng có học hỏi qua, tuy rằng không được khéo léo như Cao Tuấn nhưng nàng rất nỗ lực học tập, một bên vừa nghe Cao Tuấn giảng giải nêm nếm ra sao, ướt thịt thế nào hoặc cắt thịt để cho có mùi vị thơm ngon… một bên nàng vừa lấy thanh chủy thủ ra thực hành tại chỗ.

Bất quá động tác cắt thịt của nàng thì … Cao Tuấn cũng phải lắc đầu.

- Tỷ tỷ à, cái này gọi là xắt chứ không phải chém, tỷ phải cầm dao như vầy, như vầy nè. Đó, chính là như vậy chứ tỷ cầm cứ như cầm kiếm mà bổ xuống, thật … Mập gia sợ thớt còn nát chứ huống chi là thịt.

- Ta biết rồi, chàng lo làm việc của chàng đi.

Đông Phương cô nương thoáng đỏ mặt lên, nhưng nhanh chóng cúi đầu cặm cụi xắt từng miếng thịt nhỏ ra, ban đầu có chút trắc trở do chưa quen tay nhưng dù sao nàng cũng là võ lâm cấp bậc hóa cảnh nha, chỉ một thời gian liền vận dụng thuần thục rồi.

Hai người hợp tác nấu một bữa cơm, sau đó Cao Tuấn đem tấm vải rộng trải lên bãi cỏ, dọn ra một bữa tiệc thịnh soạn với các món chiên xào khác nhau. Nhìn dáng người to lớn tấp nập vì mình chuẩn bị một bữa ăn, trong lòng Đông Phương cô nương cảm giác rất ngọt ngào, nàng ăn nhiều hơn thường ngày tới một chén, cho tới khi cái bụng no căng không còn chứa nổi nữa mới thôi.

- No chết ta, cũng tại tiểu bại hoại ngươi hết đó, báo hại ta giờ đứng không nổi nữa rồi.

Đông Phương cô nương thở hồng hộc, nét mặt vui sướng và hạnh phúc nhưng vẫn cố làm ra vẻ giận dữ. Cao Tuấn cười hắc hắc, nói rằng:

- Không sao, không sao. Ăn no thì phải ngủ, hai ta ôm nhau ngủ một hồi là được chứ gì.

- Hừ, biết ngươi lúc nào cũng chỉ nghĩ tới việc ngủ.

Đông Phương Bất Bại lườm y một cái, nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh họ Cao, đầu gối lên đùi của hắn, từ từ nhắm mắt lại.

Một đêm khó ngủ cộng thêm buổi sáng lại phải đi cứu người, Cao Tuấn cũng cảm giác được tinh thần đã có chút không tốt, với lại bản thân còn đang bị phong bế nội lực nên không cách nào vận công để hóa giải sự mệt mỏi này. Còn nội lực do thuốc bổ sung thì chỉ sử dụng trong việc thi triển khinh công hoặc tuyệt học mà thôi, cũng không có cách nào để vận công được cả.

Vì lẽ đó mà Cao Tuấn cảm giác mệt mỏi khó tả, rất nhanh hắn liền nằm dài bên cạnh nàng, từ từ chìm vào trong mộng đẹp.

**

Hai người Lưu – Khúc cầm tiêu hợp tấu tạo ra bản nhạc bất hủ Tiếu Ngạo Giang Hồ, mỉm cười bỏ mặt lợi danh, bỏ qua những hiềm khích của chính tà hai đạo. Cho tới khi tiếng cầm tiếng tiêu dừng lại nhưng thanh âm vẫn còn vang vọng khắp núi rừng.

- Quả nhiên là khúc nhạc của tiên nhân, làm cho lòng người sảng khoái, mọi ân oán tự khắc tiêu tán.

Lệnh Hồ Xung đã tỉnh lại từ lâu, lúc này hắn lên tiếng ca thán. Thầm nghĩ trước kia vì sao mình cứ khư khư cố chấp xem người trong Ma giáo đều là hạng yêu nghiệt cần phải diệt trừ, có phải họ đều là những người đáng chết hay không?

- Lệnh Hồ sư điệt quá khen, Lưu mỗ cảm thấy hổ thẹn. Ha hả, thật ra khúc nhạc Tiếu Ngạo Giang Hồ này do ta cùng Khúc đại ca từ buổi lần đầu gặp mặt đã nảy sinh ra rồi, nhưng mãi vẫn không hoàn thiện được vì nó dường như thiếu một cái gì đó. Nhưng không ngờ hôm nay, được sự hào hiệp của ba vị làm cho hai chúng ta hoàn thành bản nhạc này, thõa lòng mong ước bấy lâu nay.

- Rất đúng, tiếu ngạo giang hồ khúc chính là đề cao sự hào hiệp của một người hiệp khách, không màn danh lợi không màn ân oán tình cừu. Lúc trước Khúc mỗ vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện lợi danh nên không nhận ra.

Khúc Dương cũng thu cầm đứng dậy, thấy Lệnh Hồ Xung tỉnh lại nhưng sắc mặt vẫn không tốt gì mấy bèn đi tới nắm lấy cổ tay của y, vận nội lực điều tra bên trong cơ thể hắn một hồi.

- Ối chà, Lệnh Hồ tiểu ca bị thương nặng như vậy, nội công tán loạn, khí huyết bị tắt nghẽn. Mau đem viên thuốc này uống vào, có thể giúp ngươi phục hồi phần nào.

Khúc Dương đổ ra một viên Kim Sang Dược đưa cho Lệnh Hồ Xung, hắn cũng không khách sáo gì cả mà đem viên thuốc nuốt vào trong bụng. Tức khắc một cảm giác ấm áp lan tỏa toàn thân, những vết thương do đao kiếm trên người đang từ từ khép miệng lại.

- Khúc tiền bối, đây là … Kim Sang Dược ?!

Dương Trung ở cạnh bên mở to hai mắt, không tin tưởng được chuyện đang xảy ra. Bởi lẽ lọ thuốc đó hắn rất quen, không phải Kim Sang Dược phục hồi HP bán đầy trong khách sạn Luân Hồi sao ?! Vì lẽ gì mà người ở thế giới này lại có và còn sử dụng được nữa ?!

- Đúng là nó, nhưng Kim Sang Dược này do chính tay giáo chủ tặng cho ta, người nói cho dù bị thương nặng tới cỡ nào chỉ cần còn một hơi thở thì có thể cứu sống. Quả nhiên không hổ là thần dược bất phàm.

Khúc Dương cũng không dấu giếm gì mà nói ra, tức thì Lưu Chính Phong gật đầu cảm thán không thôi, dù sao hắn cũng nhờ thuốc này cứu mạng, ở trong lòng hắn đã xem vị Đông Phương giáo chủ này như ân nhân của mình rồi. Điền Bá Quang thì khẽ trề môi một cái, thầm nhũ: “Đây chẳng phải là thứ mà Cao huynh đệ cho ta sao, mà hình như hắn hiện giờ là nhị giáo chủ của bổn giáo rồi. Khà khà, Điền mỗ thật vinh hạnh khi có người huynh đệ làm giáo chủ nha…”

- Cảm ơn Khúc tiền bối ban thuốc.

Lệnh Hồ Xung đứng dậy, hai tay chắp lại cúi đầu mà nói. Nhưng Khúc Dương khoát tay vài cái.

- Không cần khách sáo, bây giờ cần phải nhanh chóng rời khỏi đây. Ta xem Lưu hiền đệ không nên quay lại nơi này nữa, nếu ngươi không chê có thể cùng lão ca tới Hắc Mộc Nhai làm khách, dù sao ở trong địa bàn của ta thì chẳng ai dám làm tổn thương tính mạng của ngươi đâu.

- Khúc đại ca quá lời, Lưu mỗ hiện giờ là người cửa nát nhà tan, ngay cả vợ con của ta chỉ sợ cũng trúng độc thủ của phái Tung Sơn rồi. Bây giờ ta đi đâu cũng chẳng quan trọng nữa mà chỉ sợ làm phiền ngươi mà thôi. Bởi lẽ thân phận của ta …

- Dừng, hai người chúng ta tương giao mười mấy năm, ngươi còn không tin tưởng Khúc đại ca ngươi sao. Lại nói chính giáo chủ cũng có lệnh mời ngươi tới làm khách, bảo tất cả mọi người trên dưới Hắc Mộc Nhai không được gây sự với ngươi, nếu không sẽ bị luận tội.

- Đã thế thì … cứ theo ý của đại ca vậy. Chúng ta đi thôi.

Lưu Chính Phong gật gù đồng ý, Khúc Dương quay sang nhìn ba người thanh niên nọ, chỉ thấy sắc mặt Lệnh Hồ Xung có chút khó xử bèn hiểu, dù sao y cũng là đệ tử của phái Hoa Sơn, hôm nay ra mặt cứu người vì cảm thấy bất bình nhưng nếu như y đi tới Hắc Mộc Nhai làm khách thì chẳng khác nào phản bội lại sư môn sao.

- Lệnh Hồ huynh đệ trong người bị thương chưa khỏi nên không thể ở lại đây lâu được, lão phu có ý này không bằng ngươi theo chúng ta cùng nhau đi tới Khai Phong, ở đó ta có một người bằng hữu gọi là Giết Người Danh Y – Bình Nhất Chỉ, chỉ cần hắn ra tay thì bệnh tình của ngươi sẽ dễ dàng chữa trị, ngươi thấy sao.

- Cảm ơn tiền bối, nhưng ta … ta nghĩ nên quay lại gặp mặt sư phụ cùng sư nương, ân tình này của ngươi … ta nghi khắc trong lòng.

Lệnh Hồ Xung ôm quyền nói ra ý của mình, Khúc Dương nhìn hắn thật lâu mới khẽ gật đầu.

- Cũng được, nhưng ngươi phải cẩn thận. Nếu như có chuyện gì không giải quyết được thì cứ tới Hắc Mộc Nhai tìm lão phu, dù sao chúng ta cũng từng trải qua hoạn nạn sinh tử, ta chắc chắc sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Nói xong bèn lấy ra trong bọc lọ thuốc Kim Sang Dược dúi vào tay hắn

- Cái này cậu cứ cầm lấy, tuy rằng chỉ còn sót lại năm viên nhưng cũng giúp cho cậu phần nào.

- Hai vị tiền bối, Dương Trung có vài viêc riêng nên không thể theo hai người được nữa, xin được phép cáo từ tại đây.

- Dương thiếu hiệp thượng lộ bình an, hẹn ngày gặp lại.

Hai người Lưu Khúc cùng nói, Dương Trung mỉm cười gật đầu sau đó thi triển khinh công biến mất trong rừng già.

- Khà khà, Khúc tiền bối cứ đi thong thả, ta còn phải đưa y trở về, dù sao nơi này cũng là chốn núi rừng, nếu như bị lạc thì không hay chút nào.

Nói xong, họ Điền liền ngồi xuống đỡ lấy bả vai của Lệnh Hồ đại hiệp thi triển khinh công bỏ đi. Nhưng bất ngờ Khúc Dương lên tiếng.

- Ấy khoang đi đã, ta còn có vật này đưa cho Lệnh Hồ huynh đệ.

Xong hắn lấy ra một cuốn sách mỏng đưa tới.

- Đây chính là khúc phổ của bản Tiếu Ngạo Giang Hồ do hai chúng ta hợp sức viết nên. Nay tặng cho ngươi, hy vọng một ngày nào đó lại được nghe tiếng cầm tiếng tiêu vang lên.

- Cái này … vì sao lại tặng cho tại hạ ?!

- Vì cậu rất có năng khiếu âm nhạc, trong ba người thì ta xem cậu là người cảm thụ sâu sắc nhất bản nhạc này vì thế mới tặng cho cậu. Hy vọng tương lai cậu sẽ tìm được một người tri kỷ xứng đáng để tấu lên khúc nhạc này.

Lưu Chính Phong cũng nói, sau đó hai người nhìn nhau cười dài, thi triển khinh công bỏ đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play