Trong quãng thời gian gần đây, cảm xúc trong lòng Đông Phương cô nương càng ngày càng hỗn loạn, có nhiều lúc nàng tự giam mình trong phòng để tĩnh tâm suy nghĩ lại. Nhưng cuối cùng nàng phát hiện ra một điều hết sức bi ai, hành động những năm qua của mình đến cùng là đúng hay là sai, nó có ý nghĩa gì, nó có giá trị gì ?

Nàng hoảng hốt khi phát hiện ra, mình bày mưu tính kế nhiều năm qua như vậy dĩ nhiên chẳng có giá trị gì. Từ việc hao tâm tổn trí ám toán Nhậm Ngã Hành, đoạt địa vị giáo chủ của Nhất Nguyệt thần giáo, học được tuyệt thế kỳ công Quỳ Hoa Bảo Điển, nắm giữ trong tay binh hùng tướng mạnh, tiền bạc vô số, có xu thế hùng bá thiên hạ.

Địa vị trên giang hồ, nàng có.

Quyền lực, nàng có

Võ công tuyệt thế, nàng cũng có.

Nhưng rồi cuối cùng bên cạnh nàng, chẳng có một ai.

Không một người bầu bạn, ai cũng kính nể hung danh của nàng mà tránh xa. Nàng cô độc, nàng không người chia sẻ, không người để cho nàng cười nói như một người con gái khác. Nàng chỉ biết có một bộ mặt lạnh lẽo vô tình..

Vô địch thiên hạ, thống nhất giang hồ ...

Đó có phải là ý nguyện thật sự cả đời này của nàng ?!

Nhìn người đàn ông vừa xa lạ vừa thân quen nằm ngủ trong lòng, bao nhiêu cảm xúc lại dâng trào.

- Có lẽ khoảng thời gian tiêu dao tự tại là niềm vui sướng cũng là niềm hạnh phúc nhất một đời người. Thế gian này con người ta cần nhất là điều gì ?! Không phải tiền bạc, cũng không phải quyền cao chức trọng mà là cần một người vợ, một người bạn, một người tri kỷ đi suốt quãng đời còn lại với mình.

Thanh âm của Cao Tuấn lại vang bên tai nàng. Đúng vậy, cuộc đời này chỉ cầu một người hiểu ta, yêu thương ta là đủ rồi.

***

- Oa, thật là thơm nha, sao lại có bánh bao !?

Cao Tuấn sờ sờ nắn nắn, cái miệng heo của y cắn mạnh vật trắng trắng mềm mềm trước mặt.

- Quái nhỉ ?! Sao lại trơn láng thế ?!

- Tiểu bại hoại, mau mau nhả ra ... ngươi ... ngươi !

Đông Phương cô nương giận dữ quát lên, nàng vỗ mạnh một chưởng vào người hắn làm cho Cao Tuấn bay ra khỏi giường, nằm chổng vó dưới sàn như một con lợn chết.

- Ai da .... tỷ tỷ, sao ngươi đánh ta ..

Cao Tuấn nhe răng nhếch miệng xoa xoa mông đít, vì vậy cũng tỉnh ngủ lại rất nhiều. Lúc này chỉ thấy Đông Phương cô nương đang gấp rút sửa sang lại quần áo, cũng có thể thấy được bầu ngực trắng noãn với vết răng mới cắn trên núm vú của nàng.

- Ngươi ... bại hoại, ta ... ta không để ý tới ngươi nữa.

Đông Phương cô nương vừa xấu hổ lại vừa giận dữ, nhưng nàng không nỡ phát tác nên đứng dậy đi ra khỏi phòng. Cao Tuấn cũng hiểu lúc nãy mình làm việc gì, hắn vò vò đầu, có chút không biết nên nói làm sao.

Một chuyện ồn ào nho nhỏ của buổi sáng làm cho không khí giữa hai người càng thêm sinh động. Cao Tuấn thì đã có thể đi lại được nhưng sức khỏe vẫn còn yếu, được Đông Phương tỷ tỷ hầu hạ ăn uống. Tất nhiên cũng có những màn sờ mó tứ lung tung nhưng lần này Đông Phương Bất Bại đã có đề phòng từ trước, quần áo trên người là một thân nam trang kín đáo từ đầu tới chân làm cho Cao Tuấn cũng phải bó tay.

***

- Kính chúc hai vị giáo chủ văn thành võ đức, thiên thu vạn tái nhất thống giang hồ.

Từ bên ngoài có một người mặc đồ đen bước vào, y quỳ một gối kính cẩn nói. Cao Tuấn vừa dùng cơm xong đang chuẩn bị trêu đùa tỷ tỷ một phen thì bị kẻ này quấy rầy, cảm giác có chút không vui nhưng dù sao người ta cũng là thuộc hạ của tỷ tỷ, nên không tiện phát tác.

Đông Phương Bất Bại đã thu lại vẻ nghiêm trạng thường ngày, nàng ngổi trên ghế liếc nhìn thủ hạ, nói:

- Có chuyện gì ?!

- Bẩm báo đại giáo chủ, thuộc hạ vừa nhận được tin báo, chưởng môn phái Thanh Thành xuất lĩnh một trăm môn hạ đệ tử đánh giết toàn gia Lâm Chấn Nam cùng Phước Oai tiêu cục ở Phúc Kiến, cướp được tuyết thế võ công Tịch Tà kiếm phổ, hiện đang cho người truy sát Lâm Bình Chi - con trai độc nhất của nhà họ Lâm. Đám người này ngày hôm qua đã đi tới thành Hành Sơn.

- Tịch Tà kiếm phổ ?! Đấy không phải là tuyệt kỹ của Lâm Viễn Đồ tưng xưng bá võ lâm trung nguyên sao ?!

- Dạ chính là nó, không biết giáo chủ ?!....

- Không cần, trong mắt bổn tọa thì một quyển bí tịch có đáng để anh em vào sinh ra tử chứ. Hừ, còn gì nữa không ?

- Bẩm giáo chủ, thuộc hạ nhận được tin tức, Tung Sơn Thập Tam Thái Bảo cùng hơn một ngàn môn hạ đệ tử đi suốt ba ngày ba đêm không nghỉ, hành tung kỳ quái. Ngày hôm qua đã bao vây toàn bộ thành Hành Sơn, e rằng bọn chúng đã phát hiện ra điều gì.

- Ồ, ngươi nói người phái Tung Sơn đã đến đây, có phải bọn chúng mặc y phục dạ hành, lén lén lút lút như ăn trộm, phải không ?!

Hai mắt Cao Tuấn mở to, vội hỏi.

- Dạ đúng vậy.

- Thế thì gay go rồi, Khúc huynh đệ có lẽ ....

Cao Tuấn trầm ngâm, bắt đầu suy nghĩ đối sách để cứu người. Vốn dĩ hắn muốn nhân cơ hội này bỏ thuốc mê xuống giếng, sau đó vào buổi tiệc thì mình xuất hiện thả ra mê hương làm ngủ mê mấy người này, dễ dàng cứu thoát Lưu Chính Phong cùng Khúc Dương nhưng bây giờ xem ra cách này không đảm bảo.

Nhất là hơn một ngàn thủ hạ của phái Tung Sơn, lần này e rằng bọn hắn đã biết mình cùng Đông Phương tỷ tỷ đến đây, nếu không thì chẳng lao sư động chúng lớn như vậy ?!

- Phải làm sao đây ta ?! Nếu muốn bỏ thuốc cho một ngàn người này ... khó mà thực hiện được, à ... có cách rồi.

Cao Tuấn búng tay một cái, lấy trong nhẫn hơn mười lọ sứ giao cho vị đặc sứ, nhỏ giọng nói:

- Huynh đệ, ngươi phái người tới thanh lâu Tự Thủy Niên Hoa nói cho bà chủ mở một đợt giảm giá mừng Lưu đại hiệp rửa tay gác kiếm, trong vòng ba ngày mọi chi phí ở Tự Thủy Niên Hoa đều được miễn phí. Sau đó ngươi phái người rắc thuốc này vào trong phòng của những cô nương đó, thế là xong.

- Nhị giáo chủ, thuốc này là ?! ...

- Khà khà, đây là ... Mê Hồn Tán, có thể nói dâm dược kỳ độc trên đời có một không hai. Nếu như đàn bà hít phải thì không có phản ứng gì quá, chỉ cảm thấy tình dục tăng cao thôi... khà khà, cái đáng sợ là đàn ông một khi hít trúng, đảm bảo phải leo lên nữ nhân ngay lập tức để phát tiết, chứ không .. khặc khặc, y sẽ bị dục hỏa thiêu đốt nổ banh xác mà chết. Nhưng cái này còn chưa đáng để nói, ngươi cứ tự mình xem xét đi.

Cao Tuấn cười lên rất bỉ ổi làm cho người đặc sứ này nổi ca da gà, đang phân vân có nên tiếp nhận thuốc này hay không thì bị Đông Phương Bất Bại trừng mắt quát lớn:

- Còn đứng đó làm gì, cứ y theo lời của hắn mà làm.

- Dạ, dạ, thuộc hạ cáo lui.

Y đến đã nhanh nhưng lúc đi còn nhanh hơn, cho tới khi chạy ra khỏi khách sạn, hắn mới len lén vuốt mồ hôi lạnh trên trán, thầm nhủ :

" Đông Phương giáo chủ lãnh khốc vô tình, còn Cao nhị giáo chủ lại dâm tà bỉ ổi ... thật là đáng thương cho đám người danh môn chính phái kia, chọc ai không chọc lại đi chọc hai tên sát tinh tổ tông này. A dì đà phật, thiện tai, thiện tai."

***

- Tiểu bại hoại ngươi thật là hư, loại ý kiến như vậy mà cũng nghĩ ra được.

Gương mặt của nàng đỏ bừng vì thẹn, nhưng dù sao chuyện này nàng cũng trải qua nên không còn mắc cỡ như trước nữa.

Cao Tuấn vuốt vuốt sống mũi, có chút đắc ý lắm:

- Mập gia ta ngoại trừ võ công ra còn có cái đầu, nhớ khi xưa ta từ một người trói gà không chặt lăn lộn trong cuộc sống, nên để đạt được mục đích thì không từ mọi thủ đoạn nào. Khà khà, nhưng dù sao Mập gia cũng là người ăn ở hiền lành, không tới mức lạm sát người vô tội. Thuốc đó chỉ có tác dụng ... tiêu hao thể lực của đối phương mà thôi.

Khẽ nhấp một ngụm trà, hắn lại tiếp tục phân tích:

- Lần này đám người phái Tung Sơn chắc chắn có mật báo về chúng ta, cho dù không phải nhưng cũng phải đề phòng, biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà.

- Tiểu bại hoại ngươi nói rất hợp ý ta, dù sao bọn người này đã có gan đối địch với Thần giáo thì phải có gan chịu chết. Hừ, bổn tọa cũng chứng mắt bọn chúng từ lâu rồi. Chỉ là ta không muốn giết quá nhiều người vô tội.

- Hì hì, ta xem lần này chúng ta phải ra tay cứu Khúc huynh một lần rồi, nếu không bị tên họ Tả tính kế thì chẳng phải mất đi một trợ thủ đắc lực cho Thần giáo sao ?! Nếu như có thể thi ân cho họ Lưu nữa thì càng tốt, sau này Ngũ Nhạc sẽ bị tan rã, lòng người không hợp, chính là thời cơ để Thần giáo chúng ta một lưới bắt sạch, thống nhất thiên hạ.

- Ta chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, vậy là đủ rồi. Thống nhất thiên hạ gì đó ... thì cứ mặc kệ đi.

Đông Phương cô nương nhẹ giọng nói, lời này làm cho Cao Tuấn có chút kinh ngạc

- Tỷ tỷ, ...

- Đừng nói nữa, ta hiểu ra rồi, chỉ cần cùng người mình yêu sống bình an suốt quãng đời còn lại là hạnh phúc nhất rồi. Chờ sau chuyện này, ta sẽ thoái vị nhường lại chức vị giáo chủ cho Khúc Dương, còn hai ta sẽ quy ẩn giang hồ, tiêu dao thế sự không phải tốt lắm thay ?!

- Hử ?! ... Tỷ không sợ Nhậm Ngã Hành được người khác cứu thoát quay về trả thù sao !?

- Hừ, hắn đã bị ta đánh bại một lần thì chắc chắn sẽ bị ta đánh bại lần thứ hai. Hơn nữa mấy năm nay hắn bị giam dưới đại lao, võ học liền dậm chân tại chỗ thì làm sao là đối thủ của ta chứ.

Đông Phương cô nương hừ lạnh, có chút khinh thường vị tiền giáo chủ họ Nhậm kia. Nhưng Cao Tuấn thì lắc đầu, hắn rất rõ mấy năm nay không những võ học của Nhậm Ngã Hành tiến nhanh mà y còn loại bỏ nguy hiểm tiềm ẩn trong tuyệt học Hấp Tinh Đại Pháp của mình, thành công đặt một chân vào cảnh giới Hóa Cảnh rồi. Cho dù là Đông Phương tỷ tỷ đánh nhau với gã cũng khó phần thắng lợi.

- Tỷ tỷ ...

- Tiểu bại hoại ngươi đừng nói nữa, ý ta đã quyết thì không ai thay đổi được đâu.

- Được rồi, chuyện gì tỷ làm ta đều ủng hộ tỷ. Cho dù trời có sập xuống cũng có ta chống lưng cho tỷ.

Cao Tuấn ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ này.

- Tỷ tỷ à, hay là vầy đi. Sau lần này chúng ta đi núi Chung Nam, ta biết có một loại công pháp có thể chữa trị nội thương của ta cũng như giải khai nội lực bị phong bế này.

- Thật sự có công pháp như vậy sao? Thế thì tốt quá rồi, chúng ta đi.

Đông Phương tỷ tỷ muốn kéo hắn chạy đi tìm bí kíp nhưng bị hắn vỗ nhẹ lên vai nàng, giọng có chút bất đắc dĩ

- Ầy, tỷ tỷ nghe cho hết đã. Môn công pháp này ... thật sự ta không rõ nó còn ở nơi đó hay là bị người ta hủy đi rồi. Tóm lại, ta không dám nắm chắc một trăm phần trăm đâu. Trước mắt chờ cừu người xong đã rồi ta cùng tỷ đi, không phải vẹn toàn sao

- Nhưng còn thương thế của ngươi.

- Chẳng ảnh hưởng gì, không phải có tỷ tỷ bảo vệ ta à, ta còn sợ gì nữa. Khà khà, nói thật ý tưởng này chỉ là ta mới nghĩ ra thôi chứ thật sự còn phải chuẩn bị nhiều lắm, nhất là phải chuẩn bị đồ lặn, mười mấy bộ quần áo tắm, rồi nào là lương thực thực phẩm để dành khi ăn uống, rồi nào là lều vải, gối ôm nè ...

- Bịch ! Ngươi tìm chết đi, bộ ngươi xem đây là đi du lịch chắc, cần gì mang nhiều thứ vậy ?!

- Khụ, thì ta xem đây là đi du lịch mà. Tỷ tỷ không biết, ở núi Chung Nam có một sơn động được xem là thắng cảnh, nơi này non xanh nước biếc phong cảnh hữu tình, có thể nói là động tiên trong nhân gian đó.

- Vì sao ngươi biết những thứ này ?!

Đông Phương cô nương có chút nghi ngờ, nhưng Cao Tuấn nhanh chóng giải thích:

- Chuyện này à ... thì do Mập gia đọc sách biết, hê hê, từ từ rồi ta nói cho tỷ nghe. Bất quá tỷ đừng sốc là được, hê hê.

- Bản tọa có chuyện gì còn chưa trải qua, chỉ có tiểu bại hoại ngươi mồm miệng nhanh nhảu mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play