Tương truyền từ thuở khai thiên lập địa, sáng thế đại tỷ tạo ra mười đại thế giới, lập ra mười đại ma thần, khai sáng ra một vùng không gian rộng lớn cho mọi sinh vật có thể tồn tại và sinh sống bên trong nó.
Nhưng những sinh linh này lần lượt già rồi chết đi, linh hồn của bọn chúng siêu thoát thân thể hóa thành hư vô, trôi nổi trong vũ trụ. Chúng mờ mịt không có phương hướng, tạo thành vô số những đợt gió quỷ gây hại khắp nhân gian.
Sáng thế đai tỷ thương chúng sinh lầm than, nên tiêu hao toàn bộ pháp lực cả đời mình, tạo ra một thứ gọi là :Luân Hồi
Luân Hồi được tạo ra, mục đích là lối về cho những oan hồn.
Đi vào Luân Hồi, bước qua mười tám tầng địa ngục, những oan hồn này mới có tư cách đầu thai, sống lại trong một thế giới khác.
***
- Phù ... phù ...
Cao Tuấn liên tục thở ra từng hơi khó nhọc, bước chân như đeo chì muốn cất lên cũng không nổi.
Hắn đang ở một nơi cực kỳ quỷ quái. Xung quanh chỉ có đúng bốn cây cột cộng với một mái nhà được làm bằng đá cẩm thạch.
Có thể xem đây là một căn nhà, nhưng nó không có cửa.
Bốn bề vắng lặng, không gió, không tiếng động.
Không khí bị nén lại với một áp suất cao.
Cao Tuấn bước từng bước chậm chạp lên từng bậc thang bằng đá.
Hắn bước được ba bước, nhưng ba bước này tiêu tốn hết thời gian cũng mười năm.
Trước mặt hắn còn đúng mười lăm bước nữa.
Những bước sau, cần dùng thời gian gấp đôi bước trước.
Thống khổ như bị thứ gì đó đè ép trong lồng ngực, Cao Tuấn muốn hét to lên, muốn phá vỡ cái cảm giác áp bức này.
Cao Tuấn thở dốc, hắn không biết mình đến nơi quái quỷ gì. Từ sau khi hắn bị bức nhảy vào lòng sông Mạnh Hà thì đã biết mình không sống nổi rồi.
Nhưng hắn vẫn còn sống.
Bức tượng ngọc trong tay của hắn đã không còn, hắn chỉ hy vọng nó không bị tên Đông Phương Thánh cướp đi.
Bây giờ, hắn chỉ muốn leo hết mười lăm bậc thang còn lại, bước vào trong ngôi nhà nọ và nằm ngủ.
Có người hỏi vì sao hắn lại không đi ngược trở lại.
Cao Tuấn chắc chắn sẽ đáp :" Vì muốn đi ngược lại, còn khó khăn hơn bước lên một bậc gấp mười lần "
- Mập gia ... mập gia không tin bị ép chết nơi đây !
Cao Tuấn tự cổ vũ mình bằng một câu, xem ra chỉ có những ai có tình thần AQ như hắn mới không cô độc.
Hành trình gian khổ lại bắt đầu. Từng bước từng bước trải qua mất trăm năm, ngàn năm, vạn năm.
Cao Tuấn vẫn kiên trì, một thứ chấp niệm trong lòng hắn là ... đi vào căn nhà nọ để ngủ.
Bóng người mập mạp duy trì tư thế bước lên. Cảnh vật xung quanh từ từ bị một màn đen che phủ.
***
- Chúc mừng cậu trở thành tân chủ nhân của điện Luân Hồi.
Ngay khi Cao Tuấn lè lưỡi thở như một con chó chết, nằm sõng soài dưới nền gạch của căn nhà rộng lớn nọ thì một thanh âm già nua mang theo chút ưu thương vang lên.
- ...
Cao Tuấn mệt lắm rồi, chẳng còn sức đâu mà hỏi nữa. Hắn mặc kệ, mấy tên thần thánh này luôn muốn giả thần giả quỷ chẳng bao giờ ra mặt nói chuyện. Hắn cũng gần như miễn dịch mấy chuyện này rồi, nên không thèm để ý tới lời nói nọ cho lắm.
- Cậu không có gì thắc mắc hết à ?!
Giọng nói nọ có chút đầy nghi hoặc, chẳng lẽ vị tân chủ nhân này có kiến thức cao siêu biết trước sự tồn tại của ngôi điện này nên mới không có chút phản ứng nào ?!
- Ta muốn .. ngủ. Đừng làm phiền Mập gia
Cao Tuấn lầm bầm một câu rồi nằm thẳng cẳng, tiếng ngáy khò khò phát ra, hơi thở đều đều, coi bộ y đã chìm vào giấc ngủ say rồi.
Một sáng vàng nhạt từ mái nhà bằng cẩm thạch bao phủ thân hình Cao Tuấn, giống như một cái lồng bằng vàng che chở hắn ở bên trong. Cao Tuấn ngủ say như một đứa trẻ, được sự che chở của Luân Hồi. Hắn vô tri vô giác không biết, bản thân mình đã được xem là chủ nhân của ngôi điện này.
Ngôi điện này - là một thứ tồn tại vượt khỏi thập giới.
***
Cao Tuấn ngủ một giấc rất lâu, dường như là mười năm hoặc trăm năm. Hắn không biết rõ, chỉ cảm giác dường như trải qua vô số chuyện, từ khi còn nhỏ cho tới lúc trưởng thành, từng hành vi bỉ ổi vô sỉ của hắn tựa như một thước phim chiếu lên trước mắt. Sau đó hắn tới thế giới Luân Hồi này.
- Nhân sinh như mộng, như nước chảy xuôi.
Cao Tuấn cảm thán, một đời người như giấc mộng, tỉnh dậy là chấm dứt.
- Cậu đã tỉnh !?
- Hử ?! Ai đang nói thế, đừng có giả thần giả quỷ nữa. Mập gia không sợ ngươi đâu, có giỏi thì ra đây đấu ba trăm hiệp.
Cao Tuấn nhảy cẩn lên, động tác thành thục lấy Vô Sắc đao trong nhẫn không gian ra, một đòn Trảm Mã Bình Thiên Hạ xuất thủ, mười đường đao khí cắn nắt không gian đánh về phía giọng nói nọ.
- Coong ... coong...
Đao khí đánh vào một tấm sắt, nhưng không phá vỡ được nó cho dù để lại một vết đao cũng không.
Cao Tuấn nhíu chặt lông mày, đang muốn tiếp tục xuất đao thì thanh âm nọ lại vang lên, lúc này dường như vui vẻ hơn:
- Ha hả, cậu chủ đừng đánh nữa, có đánh cũng không phá hủy được điện Luân Hồi đâu.
- Tiên sư nó, lão già ngươi là ai, vì sao không ra mặt gặp ta mà cứ núp núp trong góc thế. Mập gia khinh bỉ ngươi, có giỏi thì ra đây gặp mặt nào.
Cao Tuân cầm chặt đao trong tay, hào khí vạn trượng, mái tóc không gió mà tung bay.
Nếu như hai chân của hắn không run rẩy thì có vẻ giống một bậc hiệp khách rồi.
- Hiện giờ lão phu chỉ còn sót lại một luồng ý thức nên không thể ra mặt gặp người được. Giờ cậu đã trở thành tân chủ nhân của điện Luân Hồi, trước hết cần hiểu rõ quy tắc của điện.
Cao Tuấn còn chưa kịp thắc mắc thì giọng nói lại tiếp:
- Điện Luân Hồi là một nơi tồn tại từ xa xưa, nó được tạo ra khi nào không ai biết rõ nhưng nó nắm giữ trong tay pháp tắc Luân Hồi, chưởng quản sự sống chết của tất cả sinh linh trong trời đất. Chủ nhân của điện Luân Hồi có thể thông qua điện để nắm giữ một phần pháp tắc, chỉ khi nào cậu đủ mạnh mới được bản điện chấp nhận làm chủ, lúc đó mới được xem là chân chính nắm giữ toàn bộ sức mạnh Luân Hồi.
- Khoang, Mập gia không muốn cái sức mạnh gì gì đó. Ta chỉ muốn làm sao đi ra khỏi nơi đây, làm sao quay về thế giới của ta ?!
- Luân Hồi vào dễ khó ra ! Cho dù cậu là tân chủ nhân của điện cũng không cách nào thoát khỏi nơi này được, trừ phi tu vi bản thân cậu đột phá Chuẩn thánh, thành tựu địa vị Thánh Nhân mới có thể tiếp quản toàn bộ điện Luân Hồi, chưởng khống Luân Hồi thập đạo.
- Sao nghe giống như ... tiểu thuyết tiên hiệp, huyền ảo nhỉ ?! Cái gì mà Chuẩn Thánh, Thánh Nhân. Mập gia chẳng ham, ca chỉ muốn đi khỏi nơi này thôi.
- Ha hả, cậu đang ở trong phúc mà không biết phúc. Thử hỏi thế gian ba ngàn thế giới, hơn hàng tỷ sinh linh mới được mấy người may mắn như cậu bước chân vào trong điện này. Nhưng từ khi cậu trở thành tân chủ nhân thì trên người cậu đã bị gắn một phần trách nhiệm. Đó là cậu phải mạnh mẽ lên, nếu không chính cậu sẽ bị điện Luân Hồi cắn trả, hồn phi phách tán không thể siêu sinh.
- ....
Cao Tuấn hết nói nổi rồi, cái quái quỷ này còn khủng bố hơn cả hệ thống Luân Hồi nữa.
- Ta không muốn chết. Ông già, mong ngươi thả ta ra đi.
- Nếu cậu không muốn chết thì đơn giản. Chỉ cần tu vi của cậu đạt tới Thánh Nhân, nắm giữ toàn bộ Luân Hồi là có thể trường sinh bất tử rồi.
- Tiên sư nó, Thánh Nhân nói thì dễ nhưng làm thì khó. Mập gia thật là con mẹ nó đen đủi mà, hu hu...
- Đúng vậy, muốn thành Thánh không phải chuyện trong sớm chiều. Nhưng với điện Luân Hồi thì rât dễ. Chỉ cần cậu đi qua ba ngàn thế giới, thành công tập hợp ba ngàn chiếc chìa khóa để mở ra bảo tàng Luân Hồi thì chắc chắn sẽ thành Thánh.
- ?! Qua ba ngàn thế giới, lấy ba ngàn chiếc chìa khóa để mơ ra bảo tàng. Ông lão, sao ông không nói luôn đây là một nhiệm vụ bất khả thi đi.
Đừng nói giỡn, ba ngàn thế giới, mỗi cái thế giới đã biết bao phiền phức rồi, nào là cao thủ, võ công, lực lượng bất đồng, cho dù Cao Tuấn tự xưng là cao thủ đệ nhất trong thế giới Lục Tiểu Phụng nhưng khi đi qua thế giới khác, cũng chẳng dám vỗ ngực tự xưng được.
Vì mỗi thế giới, có cấu tạo vật chất khác nhau.
- Lão phu đương nhiên biết rõ điều này, nhưng cậu phải biết bản thân mình là chủ nhân của điện Luân Hồi, nắm giữ trong tay một phần quy tắc của Luân Hồi là không bị giới hạn bởi các thế giới cùng việc có thể ... đem người từ thế giới khác đưa vào trong điện. Mỗi một thế giới cậu tới, chỉ có thể đem ba người khác trở về. Vì vậy, cần phải cân nhắc kỹ.
- Thế Mập gia không thèm đi thì sao, chẳng lẽ ông lão bắt buộc ta à ?!
- Lão phu cũng không bắt buộc cậu. À, còn một chuyện quan trọng khác là độ kiếp. Mỗi năm trăm năm điện Luân Hồi sẽ xuất hiện một lần Luân Hồi kiếp, nếu cậu vượt qua được thì sẽ tiếp tục con đường du ngoạn của mình, còn nếu không thì ... chậc chậc, lúc đó cậu sẽ thành cặn bã. Lời đã nói hết, lão phu cũng đi đây.
- Ặc, từ từ.
Cao Tuấn gọi với theo, nhưng đối phương đã không đáp lại, xem ra bỏ đi thật rồi.
- Hu hu, làm sao, làm sao mới được đây. Mập gia không muốn chết, không muốn chết mà ! Cao Tuấn nức nở, hắn thử hết mọi cách từ việc gọi ra hệ thống Luân Hồi nhưng căn bản không có chút phản ứng gì, đi loanh quanh trong căn nhà trống trơn này cũng chẳng làm được gì.
- Chẳng lẽ ngồi đây chờ chết !
Cao Tuấn nghiến răng nghiến lợi, sau đó hắn quyết định dù có chết cũng phải chết trong vinh quang.
Vì vậy, hắn liền tu luyện.
Cao Tuấn đem tất cả sở học bản thân từ võ công, nội công, đao pháp, kiếm pháp, quyền pháp, chưởng pháp, khinh công luyện đến cảnh giới Tông Sư. Do không gọi ra được hệ thống nên không biết chỉ số của mình ra sao, nhưng hắn đã quá quen thuộc với trình độ võ công của mình, nên càng luyện càng tinh diệu, chiêu thức càng lúc càng dễ dàng thuần thục.
Cho dù Tiệt Mạch chỉ, Tiếu Thanh quyết, Đại Âm Dương Thủ, Đại Lực Kim Cương Chưởng, Y Thuật ( chôm từ trong túi của Tống thần y ) đều luyện lến đến mức Tông Sư.
Luyện công không năm tháng, nhất là ở nơi tẻ nhạt như thế này. Cao Tuấn không phân biệt thời gian, hết luyện công thì ngồi xuống điều tức, lấy Y kinh ra đọc, rồi tìm hiểu nguyên lý phối thuốc, sắc thuốc ra làm sao, châm cứu thế nào, ..v..v. Thời gian nhanh chóng trôi qua.
***
- Bùm !
Một tiếng động vang lên phá vỡ sự tĩnh lặng trong điện Luân Hồi. Cao Tuấn mở bừng hai mắt, phát hiện giữa điện có một ... cánh cửa bằng đồng, trông cổ kính và trang nghiêm.
- Ở đâu ra cái cửa cũ xì thế này ?!
Cao Tuấn bĩu môi, cầm lấy Vô Sắc đao đánh mạnh lên cửa.
Nhưng lúc này, đột biến nảy sinh !
Chỉ thấy cánh cửa bị một đao này bổ đôi, từ phía sau nó phát ra ánh sáng chói mắt bao phủ Cao Tuấn, đem hắn kéo vào bên trong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT