Trong phòng bi h` chỉ có nó và Bảo

_em đừng đi hãy ở bên anh, làm ơn - Hắn nói như tội nghiệp

_nhưng anh là người nói lời chia tay trước - nó vẫn bắt tội hắn

_em hãy nghe anh giải thích đó là vì sự an toàn của em mà thôi - Hắn giải thích

_nhưng....- nó chưa kịp nói thì

"cạch" tiếng mở cửa

_anh Bảo, cái này em hok biết la.... - 1 cô gái rất đẹp vô mà hok gõ cửa - ủa, anh cô này là ai vậy anh ?

Nó bi h` cũng dấu ? đầy đầu

_đây là Lục Mĩ Hân con gái của ông Lục Hạo là nhân viên thực tập giống em - Bảo giới thiệu - còn đây la....

_trời sao anh hok giới thiệu hết lun đi, tôi là bạn gái anh í đó- Bảo chưa kịp nói hết câu thì cô gái mang tên Hân lên tiếng làm nó shock.

_cô nói cái gì vậy, ai là bạn trai của cô, đừng có phát ngôn bừa bãi - hắn mắng cô pé đó

_anh còn phải ngại nữa àh - cô pé ấy cời

_có sao thì cô ấy nói như vậy thôi - mắt nó lúc này lạnh như băng tảng - thôi tôi có việc rồi, chào TGĐ - nói rồi nó đi thẳng ra ngoài làm Bảo đuổi theo nhưng bị cô ả kia giữ lại

_tại sao anh phải đuổi theo cô ấy, hay là cô ta là bạn gái "hờ" của anh àh ? - Hân hỏi (vô duyên quá thẩy)

_cô ấy là ai liên quan gì đến cô, cô đứng làm người khác hiểu lấm nữa đc hok? - Bảo nói với dzọng hết sức bực

_nhưng anh cũng đc coi như bạn trai em rồi mà - Hân õng ẹo (ax đây có gọi là "** đởn" hok ta)

_cô tránh ra đi tôi hok phải là bạn trai của cô, ra ngoài ngay - đuổi lun

_ứ ứ chịu - Hân lại nhõng nhẽo đỏng đảnh bước ra

"rầm" cửa đóng

"trời làm sao bi h` nhỏ bỏ đi nữa rồi" Bảo vò đầu bức tóc.

"Tại sao chứ, tôi sẽ hok bao h`tha thứ cho anh " nó đau khổ rưng rưng rồi đi xin phép bà quản lí cho về sớm

_em hôm nay đi làm thế nào? - Kevin sốt sắn - sao vậy, em bị sao vậy, ai làm cho em khóc ?

Nó hok nói gì nhưng Kevin thì bay dzô an ủi (ôm thì có)

Rồi nó cũng hết khóc

_em nói anh biết đi, ai làm em khóc, nói đi anh sẽ đập chết đứa đó cho em - Hắn hỏi dồn

_anh đừng hỏi nữa em hok mún trả lời, em mết lắm em đi nghỉ đây - nó nói nhưng rất mệt rồi đi thẳng lên lầu lằm Kevin hụt hẫng nhưng hok nói tiếng nào.

Sáng hum sau

_anh Paul, xuống gọi cô Janie nhân viên thực tập lên đây cho tôi - Bảo sai thư kí

Rồi anh thư kí đi xuống bộ phận thiết kế

_cô Janie, TGĐ gọi cô lên phòng ngay - anh ta nói

_vâng nói với TGĐ tôi sẽ lên ngay - nó nói miễn cưỡng (trong c.ty muh`)

"cộc.. cộc" (bực dzòi)

_em vào đi - Bảo nói

_TGĐ gọi tôi có chuyện gì ạh ? - nó lạnh tanh

_em đừng gọi anh là TGĐ nữa được hok, sao hok gọi anh = anh như lúc trước - hắn nói mà mặt nhăng như khỉ

_nhưng anh là TGĐ còn tôi chỉ là nhân viên nên tôi hok có vinh hạnh đó - nó nói nhưng hok nhìn

Bảo bực tức đứng lên 2 tay nắm chặt đôi vai mỏng manh của nó

_em có biết khi em đi anh đã như thế nào hok ? đau khổ anh đã rất đau khổ - hắn nói như hét vô mặt nó

_vậy anh tưởng khi anh nói những lời đó tôi vui lắm àh, tôi cũng như anh thôi, nhưng giờ đã quá muộn rồi, sao anh hok đi với cô pé hôm qua ấy - nó nhìn hắn với ánh mắt đau khổ

_anh.....- Hắn hok thể nói lời nào nữa

Nó định quay bước nhưng hắn chồm tới ôm từ đằng sau (cảnh này quen quen)

_anh xin lỗi, anh thật sự xin lỗi, hãy tha thứ cho anh, làm ơn - hắn nói như sắp khóc

ảnh minh họa

_......đã quá muộn rồi....- nó khóc nức

_chưa chưa đâu - hắn nói

Nó vùng chạy, trời lại mưa, tại sao thế, sao mỗi lần nó đau khổ trời lại mưa

_hức hức...- tiếng nức của nó hòa vào làn mưa lạnh lẽo cô đơn

Lần này Bảo quyết định sẽ hok đánh mất nó lần nữa nên đã chạy theo.

_Nghi Nghi - hắn họi với

Nó vẫn chạy, trong cơn mưa không ngớt.

Rồi mọi thứ như mờ dần trong mắt nó, nó ngất rồi

_Nghi Nghi, em có nghe anh hok, Nghi - tiếng gọi ấy lại vang trong đầu nó

Khoảng 9h` tối

Nó dần tĩnh lại thì thấy Bảo đang nằm cạnh mình, còn nó thì 1 bộ đồ khác chính xác là bộ đồ của hắn đang ở trên người nó, nhưng nó hok la lên vì nó biết hắn sẽ sai người làm.

Nó toan bước đi nhưng có gì đó đang nắm tay nó là tay hắn, hắn nắm tay nó nhưng hok mở mắt

_Nghi... đừng đi, đừng bỏ anh - hắn mớ

Nó định bỏ tay Bảo ra nhưng thấy lạ nên nó áp tay lên trán hắn hắn sốt rồi

"trời, sao sốt cao dữ vậy?"(bà ơi hỏi lạ ng` ta chạy theo bà suốt đêm mà, pó tay )

Nó bắt đầu lo, nó vội chạy xuống nhờ người làm nhưng họ về hết rồi còn đâu, nó đạng quay lên tự tay "xử lí"

"xin lỗi, tôi hok muốn động dzô người anh đâu nhưng bất đắc dĩ, mạn phép" nó lạy trời lạy hắn (chài ng` ta chưa chết mà) rối tiến hành công việc.Nó bắt đầu cởi từng nút áo sơ mi của hắn nhưng quay mặt đi

_người gì mà nặng như heo - nó nói xong rồi nó quay lại nhìn (hết chịu nỗi oy`)

Body của hắn thật đẹp hok như nó tưởng tượng là yếu ớt mà là có cơ bắp nhưng hok phải dạng lực sĩ, nước da khá trắng (hok = nó) nói chung là perfect (tuỵệt vời)

Rồi tới cái quần (huhu)

"chài, làm sao bi h`" nó nhăn như khỉ đột

Nhưng nó lấy tấm chăn phủ lên rồi mới dám cởi nên chả thấy gì cả (phew)

"phù cuối cùng cũng xong" nó thở phào

rồi nó đem khăn đắp cho hắn rồi xuống nấu cháo. xong nó lên ngồi cạnh hắn chờ thay khăn. Chờ lâu quá nẹn nó cũng đi tắm.

"chết rồi cái áo lót ướt rồi làm sao bi h` ?" cái áo ng** của nó bị rớt xuống sàn ướt, nó đánh liều đi ra.

_anh tưởng em đi rồi chứ - Bảo đã tĩnh

"chời, sao tĩnh ngay cái lúc này chứ " nó định quay vô nhưng cũng vậy thui nên giả bộ làm ngơ.

Nó bước ra thật nhà tắm còn có hơi nước (dùng nc nóng) làm nó thêm hấp dẫn, cùng với nước da trắng với cái áo dài của hắn che mất cái quần soóc (ac thằng nào chịu nổi)

_có cháo dưới bếp để tôi đi lấy cho anh - nó bước đi nhưng hắn đã rời khỏi dzường và đứng đằng sau nó từ lúc nào hắn dựa mặt vào tóc và lưng rồi vòng tay ra đằng trước (xỉu )

_lại còn hok mặc, định quyến rũ anh à - Bảo cười rồi hôn vai nó , nó hơi nhích người nhưng hok chống cự (thích mà xạo )

_hok, chỉ tại...- nó định giải thích nhưng môi đã kề môi rồi, (ax) hắn và nó như cuốn hút lẫn nhau.

rồi hắn nhẹ nhàng nhấc nó lên dzường rồi....(t/g hok muốn tưởng tượng nữa đâu, tự hiểu đi ,e chết đây)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play