-Bỏ bàn tay dơ bẩn của anh ra khỏi tay tôi! Ngay lập tức!-Nó lạnh lùng 4 tên con trai dê sòm nhìn nhau..hơi ớn ớn với giọng điệu sởn gai ốc đó nhưng bản lĩnh thằng đàn ông k cho phép 4 đứa nó mất mặt
-Có sao k? "có sao k?" câu hỏi này,giọng điệu này sao mà wen qá "Supper Man..có phải cậu k?" Nó thầm ngĩ..người con trai năm 11 tuổi nó trao cho móc khóa Nhưng k thể nào...và k thể như thế đc
-K sao! Tới phiên hắn bối rối "Cái cách tl này sao má quen thế".. Thoáng chút ngỡ ngàng cho 2 đứa..nhưng vội xua tan ngay
-K sao là tốt rồi
-Cảm ơn nhé..lần sau k cần cậu nhiều chuyện vậy đâu
-Nè..nè tui là ân nhân cứu cậu đấy.trả ơn đi
-tui đâu có mượn cậu giúp...mà tui cũng cảm ơn rồi..cậu lời rồi đó Nó bỏ vào trong! hừm..nếu k có hắn..nó cũng có thể tung ra những đòn taiwoondo như thế..thậm chí là lợi hại hơn..để hả cơn giận với những
tên dê sòm đó chứ! Nhưng dù sao củng cảm ơn hắn..1 người bạn dũng cảm!
~~~
Trở về với cuộc sống của ba nó kể từ khi nó đi..ông đã cho quãn gia Kim lục tung thành
phố..có lẽ là lậc tung lên nhưng nó vẫn biệt vô âm tích
-Có lẽ tiểu thư k còn ở trong thành phố nữa
Ông lo cho nó lắm..hàng đêm..ông k tài nào chợp mắt đc.. sang căn phòng của nó..mọi thứ đều trống trải..k còn tiềng cười khúc khích của Tiểu Từ hôm nào nữa..
Nó đã đi thật rồi..cả chiếc nhẫn mà ông tặng cho nó năm sinh
nhật 6 tuổi..cái mà nó thích nhất..lúc nào cũng mang trên cỗ
nó đã bỏ lại..
Cứ như nó k nợ ông..chỉ còn mạng sống thôi! nó hận ông đến thế..cái day dứt của người cha cứ ám ảnh ông mỗi tối..
Nhật kí buồn..
Ngày...tháng..năm...
" Tối nay..mình lại khóc...biết tại sao k? mẹ mình đã nhẫn tâm bỏ mình lại thế giới này..đơn côi 1 mình..mình nhớ mẹ
lắm..nên mình khóc.! ba lại đưa gđ nhỏ bé của ba về.mình k
biết làm sao để chấp nhận họ..họ đã giết chết mẹ mình,và
mình ghét bà ta! nhưng ba yêu bà ấy..và ba luôn bảo vệ gđ nhỏ
bé của ba!
" Tối nay
mình lại sống trong nước mắt..người đàn bà độc ác đó dã đốt chiếc máy may của mẹ mình..mình đã bật khóc..và mình như
muốn quỳ lụy van xin bà ta..nhưng bà ấy chỉ mỉm cười ác độc
và chôn vùi nó vào ngọn lửa bùng cháy...Mình hận..và mình
cần ba để làm chủ cho mình..mình rất ức chế.nhưng ba đã bảo : Dì vừa mất con..ba k muốn dì buồn.Thế đấy! đứa con này k còn quan trọng với ba nữa..cả ngày ông thành lập gđ mới mình vẫn
bị xem là người ngoài..mình rất khó chịu..đau lòng nữa
Cuộc sống mình cứ thầm dần nước mắt..mẹ k còn.và mình lại
phải san sẽ tình cảm của ba với 2 mẹ con bà ây! mình k
muốn..và mình đau lòng lắm! Ba vì 1 gói heroin k rõ guyên nhân
nỡ lòng đánh mình..1 cái tát khiến tim mình đau lắm! mình rất hận! bản thân mình k thể làm ba tin đc..và ba đã k tin mình
nữa.."
Ngày...tháng....năm
" lần cuối cùng mình viết nhật kí và mình sẽ k còn trong căn nhà này nữa...
Ba đã đánh mình.lần thứ 2 rồi..vẫn vì người đàn bà ấy! ba
đổ oan cho mình giết chết con ông ấy..và ba nhẫn tâm vứt bỏ
mình
Nếu con k thích sống trong căn nhà này nữa thì con
hãy dọn ra ngoài sống cuộc sống của con đi..câu nói ấy..suốt
đời mình k thể quên..như 1 nhát dao xoáy trong tim mình vậy! tự
mình can đảm bảo là k bao giờ rơi nước mắt nữa! nhưng mình k
làm được!