sự phẫn nộ của Báo, ngay khi tới thành phố Tinh Hoa, Mạnh và Linh buộc phải chia tay nhau vì Báo yêu cầu gặp một mình Linh. Nhìn Linh đi ngày càng xa mà lòng Mạnh có đôi chút lo sợ, một cảm giác bất an đang dần hình thành.

Mặc dù cơ thể yếu ớt nhưng Linh vẫn cố gắng đi kịp người dẫn đường. đã đến đây không biết bao nhiêu lần nhưng Linh vẫn không thể nào biết được ở đây có tất cả bao nhiêu phòng và khu trung tâm nằm ở đâu. Vì ở đây quá rộng và trang trí giống hệt nhau. Cả công trình BLACK DEVIL nằm sâu dưới lòng đất có thể nói là một kì quan của quỷ, một tòa mê cung khổng lồ với lối trang trí cực kì độc đáo và kì lạ. Nếu ta không nắm rõ thì dù có chết rục xương cũng không ai hay biết.

Linh đã đi một đoạn khá dài, có vẻ như hôm nay cô lại được đưa đến một nơi hoàn toàn mới, nơi này có vẻ sang trọng hơn những nơi mà cô đã từng đi qua. Hành lang cũng không hoàn toàn được trang trí bằng tượng quỷ nữa mà thay vào đó là lối kiến trúc theo kiểu châu Âu cổ đại. ánh sáng từ những chiếc đèn tỏa ra làm cho không gian thêm mờ ảo, bất giác khiến ta phải tò mò.

Vai Linh đột nhiên đau nhói, có lẽ vết thương lại chảy máu, lấy tay còn lại giữ chặt bả vai, Linh khó nhọc đi tiếp, đôi môi mỏng mím lại, trán đã lấm tấm mồ hôi.

Cuối cùng thì cũng đến nơi mà ngài Báo muốn gặp. một căn phòng rất rộng lớn, xa hoa hơn lối đi kia gấp vạn lần. trong không gian cao quý xuất hiện một con người cao quý. Người đó chính là Báo. Sau vài ngày không gặp thì Báo vẫn chẳng hề thay đổi, vẫn khuôn mặt được che phủ 2/3 bởi mặt nạ, vẫn cái cằm chẻ thanh tú, vẫn đôi môi mỏng quyến rũ, vẫn ánh mắt hổ phách uy nghi và vẫn cử chỉ nho nhã quý tộc.

Ngay khi Linh bước vào, Báo khẽ xoay chiếc ghế lại và ngồi đối diện với Linh. Ánh mắt sáng khẽ lướt qua người Linh một lượt và dừng lại ở vết thương trên bả vai khá lâu. Đặt chân xuống đất, Báo khẽ đứng dậy, chiếc ghế cũng vì thế mà nhẹ nhàng chuyển động. không gian rất yên tĩnh, chỉ có tiếng thở gấp gáp vì đau của Linh và tiếng thở chậm rãi của Báo. Không hề nóng vội, Báo lướt qua Linh một lượt và nói:

- Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ. nói xong, Báo phóng về phía Linh một tia nhìn thăm dò. Linh không hề nói gì, cô chỉ lặng lẽ lắng nghe dù cho tai đang ù đi vì đau. Thấy vậy, Báo nhẹ nàng nói tiếp:

- Tổ chức đã lấy được toàn bộ kho hàng của nhà họ Tạ ở đó. Ước tính thiệt hại của chúng không chỉ dừng lại ở con số 500 tỉ đồng mà có thể gấp ba đến bốn lần con số đó. Báo lại dừng lại một lúc để thăm dò. Nhìn người Linh đang run rẩy vì đau, Báo lại nói tiếp:

- Ngươi… thấy sao?

- Phục vụ cho tổ chức là niềm vinh hạnh của chúng tôi thưa ngài. Linh cúi đầu nói nhỏ, trong giọng nói có chút sợ hãi. trong đầu cô đang nghĩ “ hai mạng sống cho chuyến hàng 500 tỉ, không biết trước mình và Mạnh đã có bao nhiêu người hi sinh cho cái tổ chức này rồi, một cái giá quá đắt”. Linh bỗng cảm thất chua xót. Cũng phải thôi, để trả thù thì phải chấp nhận.

- Sáo rỗng. ngươi không nghĩ như vậy. Báo nói lớn, Linh giật mình.

- Thật sự là như vậy ạ. Linh vẫn cố thuyết phục Báo bằng cái lời lẽ ngay cả mình cũng không thể nào tin được. với một con người như Linh sao có thể thấy sự mất mát lớn lao của mình là vinh hạnh khi được phục vụ cho tổ chức cơ chứ. Điều đó chỉ dành cho những kẻ mê muội bán cả linh hồn cho quỷ mà thôi. Với cô, trả thù là quan trọng nhất, nếu tổ chức lợi dụng cô để kiếm lời thì cô cũng lợi dụng tổ chức để trả thù riêng. Hai bên lợi dụng nhau rõ ràng, hà tất phải hỏi một câu như thế.

- Ngươi nói như vậy mà không thấy gai trong cổ họng à? Báo lấy tay bóp chặt cằm của Linh, ép Linh phải nhìn thẳng vào mắt của mình

- Hãy nhìn thẳng vào mắt ta và nói

-ánh mắt của Báo rực lửa làm Linh bất giác rùng mình. Ánh mắt ấy như đào bới, như tìm tòi, như khám phá và như cưỡng ép cô phải nói ra sự thật. linh không thể đối diện với ánh mắt đó thêm nữa, cô cố ý quay mặt đi nhưng tay của Báo lại giữ thật chặt bắt cô phả tiếp tục nhìn. Tình thế bắt buộc, Linh hít vào một hơi rồi ngước lên nhìn Báo, trong ánh mắt đầy băng lạnh, nói với giọng thách thức:

- Vậy ngài muốn tôi nói rằng ngài lợi dụng tôi để kiếm tiền cho tổ chức nên tôi rất hận ngài sao?

Báo giật mình và câu nói của Linh. Hắn không ngờ Linh dám nói những câu đó. Một cô gái đặc biệt. Báo nới nhẹ bàn tay đang nắm chặt cằm của Linh rồi di chuyển xuống bóp chặt bả vai đang đau của Linh nói nhẹ nhàng:

- Nghe nói trong lúc ngươi làm nhiệm vụ đã bị thương? Cánh tay bất giác xiết chặt hơn.. từ vị trí của bàn tay có thể cảm nhận được máu đang chảy ra thấm đẫm lớp vải áo.

- Á… vì quá đau nên Linh chỉ kịp la lên một tiếng, cả người bất giác co rúm lại.

- Đau sao? Báo giả bộ quan tâm, tay đã rời khỏi bả vai Linh. Bàn tay kia rút ra một cái khăn lụa và lau máu dính ở bàn tay còn lại. – có vẻ như ta đụng trúng vết thương của ngươi rồi.

- Không sao ạ. Chỉ là vết thương nhẹ do sơ xuất thôi ạ. Mặc dù rất đau nhưng Linh vẫn cố gắng nói như không có gì nghiêm trọng. cô cảm thấy khó chịu. mồ hôi túa ra khắp người, mắt đã hoa lên, chân cũng đứng không vững. - Vậy ngươi có biết chính cái sơ suất nhẹ đó hại ngươi bị bắn và hại tổ chức bị rò rỉ thông tin không? Giọng Báo đã chuyển sang tức giận.

- Dạ??? linh vẫn không hiểu, chẳng phải tổ chưc đã lấy được hàng thành công rồi sao? Hoàng cũng đâu điều tra được gì, như thế sao có thể gọi là rò rỉ thông tin???

- NGƯƠI ĐỪNG CÓ MÀ DÙNG ÁNH MẮT NGẠC NHIÊN ĐÓ NHÌN TA. LÀM VIỆC KHÔNG CÓ MỘT TÍ TRÁCH NHIỆM NÀO. GẮN CAMERA THEO DÕI MÀ KHÔNG CHỊU THÁO RA ĐỂ CHÚNG PHÁT HIỆN ĐƯỢC. NGƯƠI CÓ BIẾT LÀ CHÚNG LẤY CAMERA ĐÓ ĐỂ ĐỘT NHẬP VÀO HỆ THỐNG AN NINH CỦA TA KHÔNG? NẾU NHƯ TA KHÔNG PHÁT HIỆN SỚM VÀ CÀI VIRUS LÀM TÊ LIỆT MÁY CHỦ CỦA CHÚNG THÌ BÂY GIỜ CHÚNG TA KHÔNG CÒN ĐỨNG ĐÂY VÀ NÓI CHUYỆN ĐƯỢC ĐÂU. NGƯƠI HẬN CHÚNG TA ĐÃ BỎ MẶC CÁC NGƯƠI NHƯNG NGƯƠI CÓ SUY NGHĨ RẰNG BẰNG CÁI HÀNH ĐỘNG NGU XUẨN CỦA NGƯƠI ĐÃ VÔ TÌNH BÁN ĐỨNG CẢ CÁI TỔ CHỨC BLACHK DEVIL NÀY KHÔNG?. BAO NHIÊU CÔNG SỨC XÂY DỰNG VÀ DUY TRÌ XÉM CHÚT NỮA LÀ BỊ HỦY TRONG TAY NGƯƠI. VẬY NGƯƠI THẤY MÌNH CÓ TỘI HAY KHÔNG HẢ???. Báo hét lớn, mọi sự phẫn nộ dường như bộc phát cùng một lúc, Linh đứng nghe mà tay chân bủn rủn, nhất thời không nói được câu gì. Mắt mở to hết cỡ, Linh hững chịu cơn thịnh nộ của Báo mà không có một lời oán thán.

- Tôi… tôi xin lỗi. là do tôi không cẩn thận. xin ngài thứ lỗi. cuối cùng thì Linh cũng nói được một câu thật với lòng mình. Nhưng câu nói này như tạt dầu vào lửa, Báo đã tức nay càng tức hơn. Bước vội lại chỗ bờ tường lấy cái roi da, Bao lại thét lên, mỗi tiếng thét là một lần roi da quất vào người Linh đau đớn:

- XIN LỖI, LẠI LÀ XIN LỖI. NGƯƠI CÓ BIẾT TỪ KHI GIA NHẬP TỔ CHỨC NGƯƠI ĐÃ XIN LỖI BAO NHIÊU LẦN RỒI KHÔNG? CỨ SAI RỒI XIN LỖI LÀ ĐƯỢC À? ĐẦU NGƯƠI LÀM BẰNG CÁI GÌ MÀ NGU NGỐC VẬY HẢ? MỘT NHIỆM VỤ ĐƠN GIẢN MÀ CŨNG LÀM KHÔNG XONG. MUỐN SỐNG YÊN ỔN THÌ HÃY LIỆU MÀ HÀNH XỬ, ĐỪNG CÓ LÀM SAI RỒI XIN LỖI TA. SỨC CHỊU ĐỰNG CỦA CON NGƯỜI CÓ HẠN, THÊM MỘT LẦN NỮA THÌ CHẮC CHẮN NGƯƠI SẼ ĐƯỢC TA CHO ĐI BẦU BẠN CÙNG DIÊM VƯƠNG ĐÓ. CÓ BIẾT KHÔNG HẢ?

Chat chat chat.

Vút vút vút.

Tiếng roi được đưa lên đưa xuống đều đều. mỗi lần vết roi quất xuống là mỗi lần lưng Linh đau nhói, Báo quật roi mạnh đến mức rách cả áo, từng dấu roi in lằn trên làn da trắng túa máu trông rất ghê sợ. nhưng Linh vẫn không hề kêu đau dù chỉ một tiếng, cô lặng lẽ cắn răng chịu đựng, ánh mắt kiên định nhìn vào bàn tay đang nắm chặt. khi những chiếc roi đầu tiên được quật vào người, Linh còn cảm thấy đau, văng vẳng bên tai còn nghe thấy tiếng quát tháo của Báo nhưng đến những lần roi cuối cùng, Linh đã không còn tỉnh táo, người cô như một con rối đứt dây ngã phịch xuống nền nhà lạnh buốt, hai mắt nhắm nghiền, da mặt gần như trong suốt. cô đã bất tỉnh.

Khi tỉnh dậy thì Linh đã thấy mình ở trong một căn phòng xa lạ, xung quanh chỉ độc hai màu đen trắng. cách bày biện không quá cầu kì nhưng lại toát lên một sự sang trọng đến bất ngờ. Linh chưa từng đến đây và cũng chưa từng thấy căn phòng này bao giờ. Những kí ức trước khi ngất đi chầm chậm lướt quá đầu Linh, Linh bắt đầu cảm nhận và suy ngẫm. cô vẫn không thể biết được mình đang ở đâu và ở trong căn phòng của ai. Một cảm giác bất an dâng tràn, linh tính mách bảo cô cần phải ròi khỏi đây ngay lập tức. lấy một tay gạt tấm ga giường sang một bên, Linh cố ngồi dậy nhưng lại thất có cái gì đó vướng vướng ở tay bên kia. Nhìn lại thì Linh mới thấy tay kia của cô đang truyền nước. trong lòng cô nảy sinh một mói nghi ngờ “ ai đã đưa mình vào đây? Phải chăng…”. Phải chăng là người có tên ‘ sứ giả của ánh sáng’ kia?. Linh chợt thấy một chút ấm áp trong lòng. ý chí thuyết phục cô nằm xuống và tiếp tục nghỉ ngơi.

Nhưng… bản năng của kẻ săn mồi không cho cô làm như vậy, nó thôi thúc cô phải trốn chạy. ý chí và bản năng giằng co nhau làm cô cứ ngồi thừ ra một lúc lâu. Ngay khi bản năng vừa thắng ý chí thì bên ngoài có một giọng nói vang lên:

- Ngươi định đi đâu? Giọng nói vừa phát ra lạnh tựa gió bắc cực, cả người Linh bất giác run sợ, da gà không hẹn mà đồng loạt nổi lên. Cô nhận ra đây là giọng nói của người lạ, với ánh mắt tò mò cô ngước lên nhìn chủ nhân của giọng nói ấy.

- Đứng hình! Người đó là… Báo, hôm nay Báo không sài máy bóp méo giọng nói nên Linh nhận không ra. Những hình ảnh Báo nổi giận và đánh đập lập tức ùa về trong tâm trí Linh. Cơ miệng cô cứng ngắc, cố gắng lắm cũng chỉ được hai từ “Về… ạ”

- Về??? báo nhấn mạnh từ này của Linh lần nữa. giọng của Báo khi không dùng máy bóp méo giọng nói thật dễ nghe. Tuy nghiêm khắc, không chút xúc cảm nhưng lại có âm trầm. nhưng sau khi phát ra thì vang vọng khắp căn phòng rồi dội vào tai Linh đau nhói.

- Thu lại ánh mắt sợ sệt, Linh nhìn Báo với vẻ bất cẩn và trả lời: - Vâng.

- Ngươi có đủ sức sao? Báo nhìn Linh với ánh mắt khinh thường và nói. Ôi! Nãy giờ nhìn thấy Báo nên Linh quên mất, ngoài vết thương ở bã vai đang buốt nhói đến tận xương ra cô còn thấy đau rát khắp vùng lưng. Cảm giác thật sự rất khó chịu, chỉ một cử động giờ cũng đau đến mức chỉ muốn chết ngay lập tức.

- Thấy vẻ mặt xanh xao đau đớn của Linh, Báo tiến lại gần và đặt cái bát đang cầm trên tay xuống rồi lấy tay kéo áo của Linh lên. Mặc dù rất đau nhưng thấy hành động của Báo, Linh lập tức giữ tay báo lại và nói:

- Ngài.. ngài… định..làm…gì? vì đau quá nên mắt Linh mờ đi hình ảnh Báo trở nên không rõ ràng, cứ mờ mờ ảo ảo làm Linh không thể nào đọc được cảm xúc trong gương ấy.

- Bôi thuốc. cứ 3h là phải bôi một lần. nói xong Báo thản nhiên gạt tay Linh ra và cởi tiếp. khi Báo đã cởi đến ngang ngực, Linh dồn hết sức vào bàn tay mình và nắm chặt tay Bá. Dùng sức quá nhiều làm Linh thở dốc, mồ hôi tứa ra ướt đẫm mặt và bàn tay. Giọng Linh ngắt quãng.

- Tôi … không… sao. Vết thương …không nặng. có… thể chịu được Linh đã làm Báo giận, đôi mắt màu hổ phách sáng rực lên một tia nhìn đáng sợ, Báo quát lên với Linh:

- Sao ngươi cứng đầu vậy? vết thương đang chảy máu rồi kia kìa. Không mau sơ cứu sẽ bị nặng hơn. Hơn nữa, ta không có hứng thú với ngươi. Câu cuối Báo nói rất nhỏ, dường như là để nói với chính mình.

- Nghe câu nói này từ Báo, Linh đang đau cũng phải giận sôi lên giương đôi mắt vẫn đỏ tia máu nhìn Báo, Linh nói:

- Vết thương của tôi thì liên quan gì đến ngài? Ngài quan tâm tôi à? Nếu quan tâm thì tại sao lại cử tôi đi làm nhiệm vụ? quan tâm sao lại lấy roi da đánh tôi? Khi tôi bị thế này thì ngài lại đòi bôi thuốc. ngài định vừa đấm vừa xoa à? Tôi không cần cái thứ đó. Mỗi câu Linh phát ra là một lời đay nghiến dành cho Báo, cô như một con hươu bị thương nặng nhưng trước khi chết vẫn chất vẫn tại sao con báo lại làm như thế với mình.

Báo đã tức giận nay lại càng tức giận hơn, hai người nắm chặt tay nhau và nhìn nhau với ánh mắt đối địch. Chẳng ai biết bao nhiêu lâu đã trôi qua, chỉ biết khi Linh không gắng gượng được nữa là lúc Báo buông tay và nói:

- Vì ngươi là người của tổ chức nên ta mới quan tâm. Nếu đã nói như thế thì dù ngươi chết cũng đáng đời. Báo tức giận quay đi, một lúc sau thì Linh nghe thấy tiếng đóng cửa rất mạnh. Ngồi đây cũng có thể tượng tượng được cái bàn lề sắp long khỏi chốt.

Nghĩ là Báo đã đi ra ngoài nên Linh thở phào, cơ thể cũng không gắng gượng nữa mà ngã phịch xuống giường. cái kim truyền nước trong lúc Linh và Báo giằng co đã văng ra ngoài. Cái chỗ cắm kim lúc nãy giờ đang sưng tấy, máu tụ lại thành một vết bầm lớn đau nhói. Vì lưng đau nên Linh phải nằm nghiêng, khá là bất tiện nhưng cô không còn tâm sức đâu mà cựa quậy nữa, những giọt mồ hôi mặc nhiên chảy từ mặt xuống cằm rồi thấm vào áo ẩm ướt. rất khó chịu. Linh thấy mình mẩy ê ẩm, lưng và bả vai dau như muốn nứt ra. Nghĩ là nên bôi thuốc nên cô với tay đến chỗ Nghĩ là nên bôi thuốc nên cô với tay đến chỗ tuýp thuốc mà Báo để lại trên bàn, bình thường nằm trên giường lấy đã khó mà bây giờ bị đau muốn lấy lại càng khó hơn. Linh cố với mãi nhưng không đến, cô cứ nhoai dần, nhoai dần ra ngoài. Ngay lúc cô cầm được tuýp thuốc cũng là lúc cô mất cân bằng và ngã xuống. chẳng còn sức lực để chống đỡ, Linh nhắm chặt mắt nhưng… 1s…2s…3s. chẳng thấy gì cả, chẳng lẽ lực hút trái đất ở chỗ này có vấn đề??? Linh nghi ngờ hé mắt ra xem thử. Đập vào mắt Linh là bộ ngực rắn chắc của ai đó, tay người đó đang nhẹ nàng đặt cô xuống giường.

Lại là Báo.

Linh tưởng anh ta đã đi rồi, cô ngạc nhiên tới mức mắt trợn tròn hô hấp trở nên ngừng trệ. Trong đầu nhấp nháy một câu “ tại sao hắn lại ở đây?”. Khi đã lấy lại được bình tĩnh, Linh mấp mãy môi định nói nhưng đã bị Báo cắt ngang:

- Đồ cứng đầu.

Nói rồi Báo chẳng cần xin phép mà thẳng tay giật tuýp kem từ tay của Linh và lật úp người Linh lại, xé rách áo Linh không thương tiếc.

Một tiếng “ roẹt” phát ra vang vọng trong không gian, Linh tức giận quay người lại nhưng bị Báo ghì chặt. chút sức lực cuối cùng tiêu tan, Linh đành phải cho Báo tháo băng cũ ra và sát trùng vết thương.

Có vẻ như Bóa đã làm việc này rất nhiều lần, động tác rất nhanh nhẹn và thuần thục. không biết là do thói quen hay cố ý mà Boa sát trùng cho Linh rất nhẹ nhàng sau đó cẩn thận bôi kem và băng lại. tính ra cả quá trình thay băng chỉ tốn có 15p.

Thay băng xong, Báo đem áo và băng dính máu của Linh ra ngoài. Một lúc sau, Báo quay lại với chiêc áo mới trên tay và kêu Linh mặc vào. Loay hoay mất gần 20p thì Linh cũng mặc xong cái áo vào người, khi ngước lên thì thấy Báo đang đi lại gần với một cái bát gì đó bốc khói nghi ngút trên tay. Một mùi thơm nhẹ nhàng lan tỏa khắp không gian. Linh chợt thấy mình đói. Không!!! Là rất đói mới đúng.

Ngay khi bước đến gần Linh, Báo nói lạnh nhạt:

- Ăn cháo.

- Tôi không đói. Linh nói cứng dù trong lòng đang gào thét phản đối. nhưng chưa được bao lâu thì… “ ọc…ọc…ọc”

Dạ dày Linh kêu lên một tiếng rõ to. Linh ngại đến mức chỉ muốn chui xuống gầm giường ở mãi mãi. Trong cái giây phút ấy, hình như chỉ một phần của một vạn giây thôi, Linh đã thấy Báo cười. không hẳn là một nụ cười vì khóe môi của Báo chỉ nhếch lên một chút mà thôi. Một chút thôi ấy, một của một chút. Một chút ấy có thể khiến người khác tưởng mình bị hao mắt. và Linh đã tưởng mình bị hoa mắt thật khi Báo chưng bộ mặt lạnh hơn tiền của mình ra và nói:

- Ăn đi!!! Đã thế tay còn dứ dứ cái thìa cháo vào miệng cô nữa chứ.

Linh vẫn dương mắt nhìn Báo, miệng không hề đụng đậy. thìa cháo Bao đút cho Linh vẫn còn mãi trong không trung.

Thấy Linh cứ nhìn mình chằm chằm mà không chịu ăn, Báo tức quá hét lên:

- Ăn!!!

Tiếng quát tháo của Báo làm Linh giật mình, miệng theo phản xạ há ra. Chớp lấy thời cơ, Báo “tọng” thìa cháo đầy nhóc vào miệng Linh rồi hét lớn:

- Nuốt!!!

Cứ như câu thần chú “ vừng ơi mở cửa ra” của Alibaba, Linh giật mình ngậm miệng lại nhưng chưa kịp nuốt thì… “phụt… khụ…khụ…khụ”

Linh tặng nguyên một miệng đầy cháo vào khuôn mặt Báo sau đó cúi gập người ho đấy ho để. Ho nhiều đến mức hai má nóng bừng, miệng chỉ thốt lên được một chữ “ nóng” mà không biết có một lò lửa đang ngồi bên cạnh mình, một lò lửa nóng hàng ngàn độ C. Một lò lửa dẵn sàng thiêu rụi những thứ trước mắt.

Linh sau khi đỡ ho liền ngẩng mặt lên nhìn nạn nhân của mình. Ánh mắt cô khi bắt gặp gương mặt Báo thì sững sờ, miệng chỉ lắp bắp được duy nhất chữ “tôi….tôi”, mồ hôi lại túa ra như tắm.

Bỗng nhiên Báo đứng phắt dậy còn Linh theo phản xạ co mình lại chịu sự trừng phạt. nhưng…1s…5s…10s…15s vẫn chưa thấy gì cả, bên má cô lại có cảm giác ấm ấm. ngẩng đầu lên, Linh thấy Báo đang đưa cái bát về phía mình và nói:

- Trước khi ta quay lại phải ăn hết, RỖ CHƯA? Giọng nói không to nhưng rất lạnh lùng và quyền uy. Linh không biết làm sao ngoài gật đầu lia lịa và đón lấy bát cháo. Ngay cả khi Báo đi rồi vẫn nhìn bát cháo đến thẫn thờ.

Một lúc sau có tiếng BÁO vọng ra:

- Đã ăn hết chưa?

- Hết, gần hết rồi. Linh khi nghe thấy tiếng Báo mới giật mình tỉnh giấc, hai tay run rẩy cố đút cháo vào miệng và nuốt một cách nhanh nhất. nói sao nhỉ? Có phải Báo quan tâm cô??? Nghĩ đến đây, hai má Linh đỏ bừng, miếng cháo mới cho vào miệng nghẹn lại ở họng không tài nào nuốt xuống nổi.

Phải công nhận thuốc của BLACK DEVIL rất hiệu nghiệm, chỉ với ba ngày, vết thương của Linh đã khỏi tới bảy tám mươi phần trăm, cùng với ba ngày ấy, dưới sự quản thúc sát sao của Báo, sắc mặt Linh đã trở nên hồng hào lên rất nhiều. và ngày mai Linh sẽ bắt đầu đi học lại, một buổi học có rất nhiều điều thú vị và bất ngờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play