Editor: Sendyle

Tim Lưu Vân Thiên đập mạnh, loạn nhịp nhìn Liêu Phàm không trả lời, Liêu Phàm nén lệ đứng dậy, đưa lưng về phía Lưu Vân Thiên nói xin lỗi: "Thiên, thật xin lỗi, em không nên" .

Lời của cô còn chưa nói hết, Lưu Vân Thiên đã ôm cô vào trong ngực.

Bàn tay Lưu Vân Thiên nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc của Liêu Phàm, thật sâu ngắm ánh mắt xinh đẹp của Liêu Phàm, giọng trầm thấp tràn đầy sức quyến rũ hỏi: "Phàm, có phải rất muốn anh?"

Liêu Phàm ủy khuất gật đầu một cái. Lần này Lưu Vân Thiên chỉ vừa đi chừng mấy ngày, lâu ngày việc gần gũi như hình với bóng, ngày ngày ở bên anh đã hình thành thói quen, mấy ngày không gặp làm cô cảm giác rất cô độc. Cô thật nhớ anh, muốn nhào vào trong ngực Lưu Vân Thiên, cả đời không đứng lên.

Lưu Vân Thiên nhẹ nhàng hôn lên nước mắt trên mặt Liêu Phàm, dịu dàng dụ dỗ nói: "Chúng ta về nhà."

Kéo tay nhỏ bé mịn màng của Liêu Phàm , ánh mắt Lưu Vân Thiên giống như tình thương yêu của người anh dành cho đứa em gái yêu vậy, cưng chiều nhìn Liêu Phàm.

Liêu Phàm mắc cỡ cúi đầu, trên mặt xinh đẹp thoáng qua trên mặt hồng hào.

Đi ra cửa chính khách sạn, Lưu Vân Thiên ngẩng đầu lên, nhìn ánh trăng sáng, trong lòng cúi đầu thở dài.

Trăng chiếu sáng thật đẹp hiện lên khuôn mặt sáng ngời đáng yêu của người trong lòng anh. Giờ phút này trong tim của anh ta tràn đầy ưu thương, ưu thương nhàn nhạt .

Thấy Lưu Vân Thiên đứng bất động, Liêu Phàm giật nhẹ ống tay áo của anh, nhút nhát nói: "Phàm, lái xe đã tới."

Nghe lời cô nói Lưu Vân Thiên anh mới từ mê hồi phục lại tinh thần, nhận lấy chìa khóa trong tay tiểu đệ ở bãi đậu xe, ôm Liêu Phàm ngồi vào trong xe.

Xe như tên rời hướng về đường về nhà anh, Liêu Phàm mặt ước mơ mím môi cười khẽ. Kể từ sau lần đầu tiên, cô đã trở thành khách quen nhà Lưu Vân Thiên, ban đêm sau lửa kia nóng triền miên, cô thích nhất nằm ở chiều rộng trên ngực Lưu Vân Thiên nghỉ ngơi, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dán vào lồng ngực anh, sẽ làm cô có một loại cảm giác hạnh phúc, giống như anh ta chính là chồng của cô, mà cô là người vợ xinh đẹp của anh.

Từng cái ôm nhau ban đêm, cũng sẽ để cho lòng của cô trầm luân.

Đường Chá vội vàng ôm Lâm Khả Nhi đi xuống xe, thân thể của hai người thật chặt giao xoa ở chung một chỗ, ai cũng không nguyện ý rời nhau. Khi bọn anh họ vừa nhiệt tình hôn, vừa lúc đi vào phòng khách, bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh Lance ho nặng.

Bị bác Lance thấy.

Lâm Khả Nhi ngượng ngùng vùi vào trong ngực Đường Chá, trộm nhìn về phía Lance.

Chỉ thấy Lance cung kính đứng ở bên sofa, mặt lúng túng nháy mắt bọn họ. Lâm Khả Nhi tò mò theo hướng Lance chỉ dời đi tầm mắt hướng trên ghế sa lon, thế nhưng thấy một người ông lão mái tóc đều trắng trừng mắt ngồi ở trên ghế sa lon, mặt không vui, bộ dáng mím chặc môi khiến Lâm Khả Nhi cảm thấy buồn cười.

Đây là ai, sao lại có lão đầu ở đây? Nhìn khuôn mặt có điểm nhìn quen mắt! Rốt cuộc đã gặp qua ở nơi nào?

Lâm Khả Nhi nâng mắt đẹp, đôi mày thanh tú trầm tư, lúc này nghe người đàn ông tràn đầy uy nghiêm mở miệng: "Đứa con bất hiếu! Cha anh ra tù cũng không biết đi đón, chỉ biết cùng phụ nữ ăn chơi lêu lỏng! Còn không qua đây quỳ xuống cho ta!"

Lời của ông lão khiến Lâm Khả Nhi nhất thời mắt choáng váng, cô trợn to đôi mắt tràn đầy ngạc nhiên, chỉ vào lão đầu thét chói tai: "Anh Chá, ông ta ông ta là cha của anh Chá?"

Đường Chá gật đầu một cái, sau đó đối với người đàn ông nói: "Cha, con mới từ Italy trở lại, không thể đón cha ra tù, cha đừng nóng giận."

"Ta có thể không tức giận sao? Nếu không phải là Lệ Tây Á đi đón ta...ta làm sao trở về cũng không biết." Ông lão thổi râu ria, trừng tròng mắt, bộ dáng tức giận khiến Lâm Khả Nhi không nhịn được cười duyên .

Thật là càng xem càng thú vị. Nhìn cha Đường mặt giận tức, Lâm Khả Nhi không khỏi nhớ tới chuyện ông ta hại chết ông ngoại, nếu không phải là ông ta, mẹ làm sao từ nhỏ chịu đủ hành hạ cùng khổ nạn?

Vì vậy cô không cam lòng ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, đối với Đường phụ nói: "Ngài chẳng lẽ không biết đón xe taxi, không tìm được đường về nhà mình sao? Chẳng lẽ lão đã già rồi, chức năng não bị thoái hóa rồi sao?"

"Đứa nhỏ không biết điều này từ đâu tới? Lại dám ở trước mặt ta càn rỡ!" Lão nhân râu ria thổi trúng thêm vểnh, ánh mắt của ông ta nhìn chằm chằm hơn tròn, một dạng giống như anh trâu nhìn thật tức cười.

"Tôi mới không phải dã nữ nhân, tôi là bạn gái con trai ông." Lâm Khả Nhi kiêu ngạo mà nâng lên lồng ngực, liếc xéo Cha Đường.

"Vợ chưa cưới của con ta là Lệ Tây Á!" Lão nhân bất mãn nhìn chằm chằm Lâm Khả Nhi.

"Anh Chá" Lâm Khả Nhi bất mãn chuyển sang Đường Chá, lão đầu này vừa trở về, vừa muốn đem cô cưỡng chế đi sao? Còn nói cái gì Lệ Tây Á là vợ chưa cưới của anh Chá.

Quá ghê tởm!

Đường Chá đi lên trước đem tóc Lâm Khả Nhi về phía sau mân, sau đó vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dùng giọng điệu vô cùng phong phú từ tính nói với cô : "Em trở về phòng, anh có lời muốn nói với cha."

"Em muốn đi cùng với anh." Lâm Khả Nhi không thuận theo ôm hông của Đường Chá, làm nũng nói.

"Ngoan, nghe lời, anh một lát sẽ tìm em." Đường Chá đem Lâm Khả Nhi đẩy hướng cửa cầu thang.

Lâm Khả Nhi quyết nâng cái miệng nhỏ nhắn đối với Đường Chá nói: "Anh Chá, anh phải nhanh lên một anht, em đợi anh nghỉ ngơi."

"Nhất định." Đường Chá ở trên môi Lâm Khả Nhi nhanh chóng hôn hạ xuống, mới buông cô ra, để cho cô lên lầu.

"Đứng lại!" Lão nhân hét lớn một tiếng, ngăn trở bước chân Lâm Khả Nhi lên lầu.

Ông ta đột nhiên đeo lên một bộ kính lão, đi tới trước mặt Lâm Khả Nhi, hướng về phía mặt của cô nhìn chung quanh, cái kia bộ dáng nghiêm túc để cho cô bị sợ đến thân thể thẳng hướng ngửa ra sau. Cô cà lăm hỏi: "Ông ông muốn làm sao?"

"Tần Phong, làm sao cô còn quấn con ta? Cút cho ta! Gia đình ta không cần loại phụ nữ như cô!" Lão nhân đột nhiên duệ khởi cổ áo của Lâm Khả Nhi, sẽ phải ra bên ngoài ném.

Lâm Khả Nhi còn chưa kịp động thủ, liền bị Đường Chá một tay lấy tay của lão nhân mở, anh ta đem Lâm Khả Nhi kéo về phía mình: "Cha, đây là Lâm Khả Nhi, Khả Nhi là con gái của Phong , cũng là con dâu tương lai của cha, cha đừng làm khó cô ấy."

Nghe được lời nói khẳng định của Đường Chá, Lâm Khả Nhi thiếu anht nữa hưng phấn thét chói tai, đây chính là lần đầu tiên Anh Chá ở trước mặt người khác thừa nhận địa vị của mình, con dâu tương lai lão đầu, nói cách khác anh Chá đồng ý muốn kết hôn cô.

Tâm vui như đáo hoa mới nở, cô hưng phấn ôm lấy gương mặt tuấn tú của Đường Chá, hướng về phía môi anh tặng xuống một nụ hôn nặng nề: "Anh Chá, anh thật đáng yêu!"

Đường Chá lúng túng nhìn sang khuôn mặt cha mình bộ dáng bất mãn, ho nhẹ một tiếng, đối với phụ thân nói: "Cha, con trước đưa Khả Nhi lên lầu, một lát nữa cùng cha nói sau."

Nói xong, cũng không quản Cha Đường có vui mừng hay không, Đường Chá ôm lấy Lâm Khả Nhi đi lên lầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play