Anh vội vàng che mắt Lâm Khả Nhi, kéo cô về trong lòng, nhỏ giọng khiển trách: "Nhóc con tinh nghịch, không biết phi lễ chớ nhìn sao?" .

"Tốt quá rồi!" Lâm Khả Nhi nghịch ngợm khẽ cười.

"Cùng anh trở về phòng làm việc." Đường Chá ôm chặt hông của Lâm Khả Nhi, muốn mang cô rời khỏi chỗ này.

"Đừng mà! Em muốn nhìn thêm một lát." Lâm Khả Nhi nói xong, lại muốn ló đầu ra.

Đường Chá tức giận giơ tay vỗ lên cái mông nhỏ của cô khiển trách: "Hôn môi thì có gì đẹp mà xem?"

"Ai bảo không đẹp? Đây chính là anh Vân Thiên anh tuấn cùng chị Liêu Phàm dịu dàng, thật khiến người ta hâm mộ." Lâm Khả Nhi nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.

"Cô nhóc nghịch ngợm!" Đường Chá nhìn chằm chằm Lâm Khả Nhi, đang muốn dạy dỗ cô, thì trông thấy Liêu Phàm cùng Lưu Vân Thiên tay nắm tay đến gần.

Liêu Phàm vừa nhìn thấy hai người bọn họ thì lập tức rút tay khỏi bàn tay của Lưu Vân Thiên, ngượng ngùng lùi về phía sau Lưu Vân Thiên.

Lưu Vân Thiên nhăn mày, bình tĩnh hỏi: "Tổng giám đốc, Khả Nhi, hai người làm gì ở chỗ này?"

"Chúng tôi đang… ưm…" Lâm Khả Nhi hưng phấn vừa định nói chuyện, liền bị Đường Chá che miệng lại.

Cô ở trên môi Đường Chá cười khẽ nỉ non: "Đang hôn."

Thấy Đường Chá hôn Khả Nhi, trong mắt Lưu Vân Thiên thoáng chút ảm đạm, nhưng bị anh che giấu nhanh chóng.

Đường Chá thiếu chút bị lời nói của Khả Nhi làm cho tức giận. Anh sợ trợ lý Lưu biết hai người bọn họ đang xem trộm bọn hắn hôn nên mới dùng miệng ngăn Khả Nhi lại, không ngờ cô lại trả lời như vậy.

Chẳng lẽ anh lại trúng kế Khả Nhi? Anh thế mà cùng Khả Nhi hôn nồng nhiệt trước mặt mọi người.

Lúng túng buông Lâm Khả Nhi ra, Đường Chá nhanh chóng trở lại vẻ bình thản, nói với Lưu Vân Thiên: "Vân Thiên, cậu cùng thư kí Liêu nếu rảnh, thì cùng ngồi xuống một chút đi. Chúng ta rất lâu rồi không tụ tập lại một chỗ."

"Được." Lưu Vân Thiên ôm lấy Liêu Phàm đang xấu hỗ muốn tìm cái lỗ để chui vào, nói: “Tối nay, tôi với Liêu Phàm cùng đi."

"Anh Vân Thiên, bộ dáng anh cùng chị Liêu Phàm hôn môi thật mê người nha!" Lâm Khả Nhi đột nhiên nói ra lời kinh người, một câu nói khiến khuôn mặt của hai người kia đều biến sắc.

Liêu Phàm không dám tin nhìn Đường Chá: "Tổng giám đốc, ngài mà lại nhìn lén sao?"

Đường Chá lúng túng kéo Lâm Khả Nhi, đem về phòng làm việc của mình.

Vừa vào cửa, Đường Chá liền vô nhẹ cái mông nhỏ của Khả Nhi, không vui nói: "Nhóc con nghịch ngợm, thế nhưng lại lôi anh xuống nước!"

Lâm Khả Nhi ủy khuất nói: "Chẳng lẽ chơi không vui sao? Anh không thấy gương mặt của anh Vân Thiên sao? Thật là rất thú vị nha!"

Cô càng nói càng hăng, Đường Chá càng nghe càng tức giận.

"Lần sau không được kéo anh đi nữa! Muốn chơi thì tự em đi chơi đi." Đường Chá bất mãn búng một cái lên trán Lâm Khả Nhi .

"Vậy cũng được! Em còn tưởng rằng anh sẽ rất thích chứ." Lâm Khả Nhi xoa trán của mình, đáng thương nói.

"Đồ trẻ con!" Đường Chá đột nhiên một tay ôm lấy cô vào lòng, gắt gao siết chặt.

"Khả Nhi, anh nên làm sao với em bây giờ? Tại sao em chỉ mới 16 tuổi? Lớn nhanh lên một chút, bảo bối của anh, anh có chút chờ không kịp rồi." Giọng nói của Đường Chá tràn ngập bất đắc dĩ cùng mờ mịt.

"16 tuổi không tốt sao? Mẹ em cũng đã sinh ra em năm 16 tuổi." Lâm Khả Nhi cong cái miệng nhỏ nhắn nói.

"16 tuổi làm mẹ? Tuyệt đối không được! Anh sẽ không để cho Khả Nhi nhỏ như vậy phải bị giày vò. Ở trong mắt anh, Khả Nhi vẫn còn là con nít!" Đường Chá có chút đau lòng nhíu mày.

"Hả? Vậy Khả Nhi phải chờ tới lúc nào?" Lâm Khả Nhi ảo não hỏi.

"Bé cưng, gấp gáp vậy sao?" Đường Chá cười mị hoặc, nhìn Lâm Khả Nhi.

"Đó là đương nhiên, em từ năm tuổi đã muốn làm vợ của anh rồi." Lâm Khả Nhi cắn môi dưới, mất mát nói.

"Trợ lý Lưu còn nói thư ký Liêu là đứa ngốc, anh xem em mới thật sự là bé ngốc." Đường Chá dùng ngón tay xoa đôi môi bị Khả Nhi cắn đỏ, dịu dàng nói.

"Em chính là bé ngốc! Vì anh mới biến thành ngốc." Lâm Khả Nhi nén cười đánh về phía Đường Chá, đem cái miệng nhỏ nhắn dán lên đôi môi gợi cảm kia.

Hai cánh tay Đường Chá ôm chặt hông của Lâm Khả Nhi, mặc cho nụ hôn càng thêm nóng bỏng.

Đột nhiên anh đẩy cô ra, chạy nhanh về phía toilet, trước khi vào toilet chỉ vội vàng bỏ lại một câu: "Khả Nhi, về sau không được tùy tiện trêu chọc anh nữa."

"Tuân lệnh!" Lâm Khả Nhi cười xấu xa đứng nghiêm, hướng về phía lưng Đường Chá chào một cái.

Thấy Đường Chá chạy trối chết, trong lòng Lâm Khả Nhi tràn đầy hưng phấn, anh Chá của cô thật là quá đáng yêu.

Cười cười đi tới trước bàn làm việc, ngón tay của cô ở trên bàn phím gõ nhẹ, bận rộn hồi lâu, cô mới hài lòng dựa vào lưng ghế duỗi duỗi cái lưng mỏi.

Đột nhiên một tin tức hấp dẫn sự chú ý của cô, chỉ thấy biểu hiện trên màn ảnh ra mấy cái chữ: "Tiểu lông vũ, có hứng thú gia nhập với chúng tôi không? Chúng tôi là Hắc Khách đế quốc tinh anh nhất thế giới, nếu gia nhập với chúng tôi, nhất định có thể mang đến cho bạn những kích thích không thể tưởng tượng cùng với hậu hĩnh thù lao."

"Tôi không cần tiền." Lâm Khả Nhi nhanh chóng lưu lại mấy chữ này.

"Chẳng lẽ bạn không muốn tiếp nhận khiêu chiến cao hơn sao? Tỷ như làm mạng Internet của Mỹ tê liệt, khiến bọn họ không thể xưng vương; hoặc phá hoại nền tài chính của một quốc gia, khiến nó không bao giờ có thể kiêu ngạo nữa. Gia nhập với chúng tôi, bạn mới có thể cảm nhận được kích thích thật sự, gia nhập với chúng tôi, bạn mới có thể đứng ở nơi cao hơn để nhìn thế giới." Đối phương đang từng bước dụ dỗ Lâm Khả Nhi.

"Nghe cũng thú vị, tôi sẽ suy nghĩ một chút." Nghe quá xác thực đầy tính khiêu chiến, điều này trước kia cô hành động đơn độc nên chưa biết đến. Có lẽ có thể gia nhập thử xem sao.

"Lúc nào thì hồi âm cho chúng tôi?" Đối phương lập tức gửi đến mấy chữ.

"Ba ngày sau cho câu trả lời chắc chắn." Lâm Khả Nhi gõ xong mấy chữ này, liền thoát khỏi hệ thống.

Trở thành một Tiểu Hacker, cô chỉ muốn vui đùa một chút mà thôi, chưa bao giờ chân chính gia nhập tổ chức nào. Hắc Khách đế quốc này nghe không tệ nha, có lẽ thật sự có thể thử một chút.

Khi Đường Chá đi ra, tóc của anh còn nhỏ nước, hiển nhiên mới vừa tắm nước lạnh.

"Anh Chá, anh phải lại tắm nước lạnh, không tốt cho thân thể." Lâm Khả Nhi đứng lên, đoạt lấy khăn tay trong tay Đường Chá, rồi trùm lên đầu anh, "Ngồi xuống đi, em lau giúp anh."

"Nếu như em nghe lời, anh sao phải tắm nước lạnh mỗi ngày!" Đường Chá bất đắc dĩ ngồi xuống, hưởng thụ sự phục vụ dễ chịu của Lâm Khả Nhi.

"Em muốn quyến rũ anh, nói không chừng ngày nào đó anh biến thành sói xám lớn, sẽ nhào tới Khả Nhi", Lâm Khả Nhi cường thế tiến tới gần mặt của Đường Chá, bướng bỉnh nói.

Cô còn chưa nói hết, liền bị anh một phen kéo ngã trên đùi, chỉ thấy anh uy hiếp nói: "Khả Nhi rất không ngoan, xem ra anh phải phạt em thật nặng, em mới có thể nhớ lời anh."

Thấy Đường Chá giơ tay lên cao, Lâm Khả Nhi làm nũng nói: "Anh Chá, đừng mà! Khả Nhi nghe lời còn không được sao?"

Tay Đường Chá nhẹ nhàng rơi xuống, vỗ vào cái mông nhỏ co dãn mười phần của cô.

Bàn tay của anh thế nhưng giống như dính vào trên đó, không muốn rời đi.

Không biết qua bao lâu, Đường Chá mới đỏ mặt đẩy Lâm Khả Nhi ra, lần nữa nhấc chân vọt vào toilet.

"Khả Nhi, em muốn hại chết anh!" Lời nói ảo nào từ trong toilet truyền đến, chọc cho Lâm Khả Nhi ôm bụng cười ha hả.

Khi Đường Chá mặc quần áo lần nữa đi ra thì thấy Lâm Khả Nhi tới gần anh, làm như cô là vi khuẩn gây bệnh, anh hốt hoảng hét lớn: "Lâm Khả Nhi, không cho đến gần anh thêm nữa!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play