“Chỉ đi chơi thôi”, Lâm Khả Nhi cười cười đứng dậy, đung đưa hai cái chân ngồi trên giường không chút sợ hãi nói.
“Đi chơi chỗ nào? Sao còn phải mang súng lục theo?”, Đường Chá giơ tay cầm súng lên, lạnh lùng nhìn Lâm Khả Nhi
Lâm Khả Nhi chớp chớp đôi mắt to, dí dỏm hỏi: “Chá thúc thúc, người có muốn biết thật không?”
“Nói mau cho ta nghe”.
“Là chú Ngõa Luân Nặc tìm người ta, nói có một trò chơi giết người rất thú vị nên người ta mới cùng đi với chú ấy”, Lâm Khả Nhi nói xong, ngây thơ cười lên.
“Trò chơi giết người?”, Đường Chá vừa mới nghe đã tức giận từ trên ghế bật dậy, nghiến răng nhìn Lâm Khả Nhi, “Ngõa Luân Nặc khốn khiếp, sao hắn ta có thể để cho con đi giết người?”
Lâm Khả Nhi cười ôm lấy hông anh, cười nói: “Chá thúc thúc hiểu lầm rồi, người ta không có giết người nha! Chỉ là một trò đùa thôi mà, đã kết thúc rồi. Người đáng lẽ bị giết đã không chết, chỉ đơn giản như vậy thôi”.
“Con có nghĩ nếu con bị thương thì Chá thúc thúc phải làm thế nào không hả”, Đường Chá đột nhiên ôm chặt lấy Lâm Khả Nhi, tựa vào bên tai cô đau lòng hỏi.
“Sẽ không a! Chá thúc thúc phải tin tưởng người ta, cho đến bây giờ, người có thể làm tổn thương đến Lâm Khả Nhi chẳng có mấy ai đâu”, Lâm Khả Nhi tự tin nói, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vùi vào ngực Đường Chá, giống như một chú chim nhỏ nép vào lòng anh, thật đáng yêu.
“Súng lục bị tịch thu. Từ nay về sau không cho con đi ra ngoài làm trò điên khùng với Ngõa Luân Nặc nữa”, không đợi Lâm Khả Nhi mở miệng, anh vội vàng nói.
“Người ta có phải đi làm trò điên khùng đâu? Là đi làm chính sự đấy chứ!”, Lâm Khả Nhi bất mãn trề môi kháng nghị.
“Chơi trò giết người mà gọi là chính sự?”
“Người ta không phải vì người sao”, Lâm Khả Nhi bất mãn bĩu môi, đem chuyện hồi tối ra giải thích với Đường Chá.
Cô không giải thích còn đỡ, vừa giải thích xong, Đường Chá càng trở nên nghiêm trọng, lạnh lùng đem khẩu súng nhét vào túi quần.
“Về sau không cho con đụng vào súng nữa”, Đường Chá lạnh lùng nói.
“Tại sao?”, Lâm Khả Nhi cắn đôi môi đỏ mọng hỏi.
“Bởi vì Chá thúc thúc sẽ lo lắng!”, Đường Chá không còn giữ được bình tĩnh nữa, kích động gầm nhẹ.
Lâm Khả Nhi nghe xong, không khỏi cười thầm, thì ra là Chá thúc thúc căng thẳng là vì cô, sợ cô gặp nguy hiểm a. Một cảm giác hạnh phúc dâng lên trong lòng, cô cảm động ôm lấy hông anh, thâm tình nói: “Khả Nhi vô cùng cảm động a. Chá thúc thúc là lo lắng cho Khả Nhi đúng không?”
Đường Chá nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nghiêm nghị nói: “Về sau không đươc hành động nguy hiểm như vậy, vì thúc thúc không muốn con gặp nguy hiểm, vì thúc thúc quan tâm đến con, vì thúc thúc yêu con!”.
“Chá thúc thúc, sao người lại đáng yêu như thế?”, Lâm Khả Nhi kích động ôm chặt anh.
Đây là lần đầu tiên Chá thúc thúc nói ba từ kia với cô, điều đó cô đã mơ ước từ hàng chục năm nay rồi.
“Chá thúc thúc, người nói lại lần nữa có được không, Khả Nhi muốn nghe”, Lâm Khả Nhi đột nhiên ghé sát vào môi Đường Chá, ở bên môi anh thì thầm.
Nghe Lâm Khả Nhi nói, mặt Đường Chá đỏ lên, anh cố tình giả vờ không hiểu hỏi ngược lại: “Nói gì? Thúc thúc không muốn con gặp nguy hiểm sao?”
“Ai nha! Không phải! Đoạn sau cơ”, Lâm Khả Nhi dụ dỗ Đường Chá.
“Thúc thúc quan tâm con”, Đường Chá nén cười nói, dường như anh đang muốn trêu chọc cô.
Lâm Khả Nhi nôn nóng đến mức dậm chân, cô đành nói thẳng: “Là câu cuối cùng, có ba từ ý! Nếu người không nói, Khả Nhi sẽ không để ý đến người nữa!”
Đường Chá cười rộ lên, anh nhẹ nhàng véo má Lâm Khả Nhi đùa với cô: “Thật giống một đứa trể! Chá thúc thúc nói hay không nói, tình cảm với con cũng không thay đổi”.
“Nhưng Khả Nhi thích nghe mà, Chá thúc thúc, người mau nói đi!”, Lâm Khả Nhi chờ mong ngẩng đầu lên nhìn Đường Chá.
Đường Chá từ từ cúi xuống bên tai Lâm Khả Nhi, dùng giọng nói vô cùng mê hoặc nói: “Anh yêu em! Hài lòng chưa, bé con tinh nghịch”.
Lâm Khả Nhi quay mặt qua, đôi môi đỏ mọng mấp máy: “Hài lòng! Khả Nhi chờ người nói ba chữ này cả đời rồi. Em cũng yêu anh! Yêu, yêu vô cùng! Về sau người không được yêu người khác nữa!”.
“Cả đời? Con bây giờ mới lớn, mà đã chờ cả đời! Chá thúc thúc đáp ứng con!”, Đường Chá đột nhiên một tay ôm lấy cô, xoay tròn.
Lâm Khả Nhi vui vẻ hét lên.
“Chá thúc thúc yêu Khả Nhi! Cuối cùng Khả Nhi cũng được nghe người nói yêu người ta rồi!”, Lâm Khả Nhi vui vẻ hoan hô, vẻ hạnh phúc của cô cũng lây sang Đường Chá, nét mặt anh cũng nở nụ cười hạnh phúc.
“Vất vả cả đêm có phải con rất mệt hay không? Mau ngủ một giấc đi, ngày mai Chá thúc thúc còn đưa con đến trường”, hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của cô, lẽ ra Chá thúc thúc phải như hổ vồ mồi nhào vào cô chứ, ai ngờ anh lại nhẹ nhàng đặt cô lên giường, thậm chí còn đắp chăn lại cho cô.
Lúc Đường Chá xoay người muốn đi ra thì Lâm Khả Nhi bất mãn kéo Đường Chá về phía mình, ngang ngược nói: “Người phải ru người ta ngủ, không được rời đi!”
Ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, Đường Chá đáng lẽ phải cảm thấy may mắn nhưng anh lại thấy mình vô cùng thống khổ.
Lâm Khả Nhi đáng yêu không ngừng cọ cọ trong lòng anh, gương mặt ngây thơ ngủ ngon khiến cho anh không ngừng oán trách bản thân, phải cắn chặt răng, thân thể cứng đờ không dám cử động.
Mãi đi khi mặt trời lên cao anh mới miễn cưỡng nhắm mắt lại
Lúc Lâm Khả Nhi tỉnh lại, thấy gương mặt tuấn tú của anh đang say ngủ, đôi môi quyến rũ đầy nam tính mím chặt, hai hàng lông mày cau lại.
Cô mỉm cười hạnh phúc leo lên lồng ngực cường tráng của anh, nghịch ngợm hôn lên đôi môi đang mím chặt kia.
Hơi thở đầy nam tính tràn ngập mũi Lâm Khả Nhi khiến cô không nhịn được hít sâu vào.
“Rất ngọt!”, Lâm Khả Nhi vừa hôn vừa tán thưởng đôi môi mê người của anh.
Lâm Khả Nhi hôn môi Đường Chá giống như đang ăn kem, mút rồi lại mút, thậm chí còn đưa đầu lưỡi ra liếm cánh môi ấm nóng của anh.
Nụ hôn của cô đánh thức Đường Chá mới ngủ chưa được bao lâu.
Trong sương mù, Đường Chá chỉ cảm thấy Lâm Khả Nhi xuất hiện trước mặt mình trong mộng, anh bị kích động, lập tức đổi bị động thành chủ động, đưa tay ôm lấy Lâm Khả Nhi, mạnh mẽ ngậm cái lưỡi đang liếm láp đôi môi mình.
Lâm Khả Nhi lập tức cảm thấy toàn thân nóng ran khó chịu, cảm giác tê dại từ môi lưỡi lan ra toàn thân. Cô kích động vòng tay ôm cổ Đường Chá để cho môi anh càng dán chặt hơn, khiến nụ hôn sâu càng thêm sâu.
Đường Chá nhiệt tình mút hôn đôi môi cô, đến lúc cô sắp hít thở không thông mới buông cô ra, dời đi chỗ khác.
Nụ hôn của anh chuyển tới bên tai cô cắn nhẹ, mang lại cho cô cảm giác kích tình chưa từng biết, cô không nhịn được thở gấp khẽ rên lên.
----------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT