“Còn nói thế nữa Chá thúc thúc sẽ không thương con nữa”, Đường Chá nghiêm giọng quở nhẹ.

Lâm Khả Nhi le lưỡi, nâng mặt Đường Chá lên, chui vào lòng anh làm nũng: “Chá thúc thúc, được rồi, sau này tất cả người ta đều nghe lời người là được chứ gì”.

“Thế mới ngoan”, Đường Chá ôm Lâm Khả Nhi, mê muội nhắm mắt lại.

Chính là loại cảm giác này, cảm giác ôm cô vào trong ngực, thực sự rất thỏa mãn.

Chính là loại mùi hương vị, mùi hoa sơn chi nồng nàn khiến anh mê luyến.

Cho dù tình cảm đối với Lâm Khả Nhi là loại tình cảm nào, anh cũng biết anh không muốn cô rời đi, anh muốn Khả Nhi lúc nào cũng ở bên anh.

Lúc sáng nhìn thấy bức hình Khả Nhi cùng Lý Tư Đặc hôn môi anh giống như bị dao đâm vào tim vậy, thật đau đớn. Cho nên anh mới liều lĩnh tìm Lâm Vũ Mặc đàm phán.

Vốn dĩ anh nói thế nào Lâm Vũ Mặc cũng không chịu đem quyền giám hộ Khả Nhi trao cho anh, nếu không phải anh đang sở hữu mảnh đất mà ông ta đã chọn trúng thì thật không dễ dàng mà anh có được quyền giám hộ Khả Nhi.

Sau khi có được quyền giám hộ Lâm Khả Nhi, anh cao hứng đến mức như đang ở trên mây.

Từ này về sau, Khả Nhi là của anh rồi.

Bất kể là người thân cũng tốt, là con gái cũng tốt, anh đều muốn giữ Khả Nhi ở bên người.

“Chá thúc thúc, Khả Nhi vô cùng yêu người”, Lâm Khả Nhi ôm chặt hông Đường Chá, xúc động nói.

Cô cảm thấy Chá thúc thúc đang mềm lòng. Có phải anh cũng yêu cô không?

Càng nghĩ càng có thể nha.

Cô len lén cười thầm, Chá thúc thúc, người phải chờ người ta lớn lên nha!

Đường Chá ôm Lâm Khả Nhi lên lầu. Đi ngang qua bức chân dung treo ở tầng hai, Lâm Khả Nhi nhìn thấy Đường phụ lạnh lùng, cô nhìn vào đôi mắt đang mở lớn của ông, làm mặt quỷ nói: “Ông lão, nhìn cái gì mà nhìn? Con là con dâu tương lai của ông. Nếu ông không ngoan ngoãn lấy lòng con thì để xem Lâm Khả Nhi con sẽ ngược đãi ông thế nào nha!”.

“Không được hỗn! Ông ấy dù thế nào cũng là cha của Chá thúc thúc. Tính thời gian thì ông ấy cũng sắp ra tù rồi. Đến lúc đó tìm người vẽ lại cho ông ấy một bức chân dung, đề phòng khi ông ấy ra tù nhìn thấy bị con làm thành như vậy mà tức giận”, Đường Chá nhìn bức hình của cha anh, trầm ngâm một lúc rồi nói.

“Cái gì? Ông ấy sắp ra tù? Không được! Người đừng cho ông ấy về! Người ta thay mặt mẹ ra lệnh cho người, phải giam ông ấy thêm mười năm nữa, Lâm Khả Nhi tức giận ra lệnh.

“Khả Nhi, cho dù ông ấy có tội ác tày trời thì bị giam mười sáu năm nay cũng đủ trả giá rồi. Ông ấy là cha thúc thúc, nếu ông ấy về, con không được khi dễ ông ấy nghe chưa”, Đường Chá vuốt vuốt tóc Lâm Khả Nhi, bất đắc dĩ nói.

Đối với hành vi ngày đó của cha anh, anh không còn lời nào để nói nữa.

Thật ra thì anh làm sao có thể không hận ông ấy được?

Nếu không phải do ông ấy cả tin nghe lời người đàn bà đó, hủy diệt cha Tần Phong thì Tần Phong vốn là vị hôn thê của anh, sao có thể để cho Lâm Vũ Mặc có cơ hội được.

Nhưng dù sao ông ấy cũng là cha anh, bị tù mười sáu năm, ông ấy cũng chịu đủ mọi sự hành hạ dày vò rồi.

“Ai dám khi dễ ông ấy a? Ông ấy là bố chồng tương lai của người ta mà, người ta lấy lòng ông ấy còn không kịp nữa là….”, Lâm Khả Nhi khẩu thị tâm phi cười nói.

“Bé con tinh nghịch! Lúc ông ấy trở về, con tốt nhất là đàng hoàng một chút”, Đường Chá cười khẽ lắc đầu một cái, anh còn không hiểu bản chất của Lâm Khả Nhi sao?

“Tuân lệnh! Tất cả đều nghe theo mệnh lệnh quan lớn!”, Lâm Khả Nhi hướng về phía Đường Chá chào theo nghi thức quân đội, tinh nghịch cười lớn.

Nhẹ nhàng đặt Lâm Khả Nhi xuống giường, Đường Chá cưng chiều véo mũi cô, dịu dàng nói: “Khả Nhi, bây giờ muộn lắm rồi, con ngủ sớm đi”.

Lâm Khả Nhi chớp chớp đôi mắt to long lanh, ôm cổ Đường Chá nói: “Chá thúc thúc, người ngủ cùng người ta có được không? Không có người bên cạnh, Khả Nhi không ngủ được”.

Đường Chá khẽ run lên, anh cố hết sức kéo hai tay Lâm Khả Nhi ra, nghiêm mặt nói: “Thúc thúc còn có việc phải làm”.

Đường Chá còn chưa nói xong đã bị Lâm Khả Nhi mạnh mẽ hôn lên môi. Bị Lâm Khả Nhi đột ngột hôn môi, anh sợ tới mức trợn to hai con mắt.

Nhìn dáng vẻ sững sờ của Đường Chá, Lâm Khả Nhi ngây thơ cười to. Hai cánh tay cô ôm chặt cổ Đường Chá, cánh môi mềm mại nhẹ nhàng ma sát trên đôi môi anh.

Nụ hôn trúc trắc của cô khiến cho Đường Chá bị quyến rũ đến cực hạn, mùi hoa sơn chi xông vào mũi, đọng lại trên đôi môi hai người đang dán sát vào nhau.

Thật ngọt ngào, thật mê hoặc.

Đường Chá không kìm được hít sâu vào nhưng vẫn không chủ động đáp lại.

Không thấy anh phản ứng, Lâm Khả Nhi nóng lòng hé môi, muốn hôn sâu hơn, nhưng không ngờ vì nóng vội mà răng cô lại đụng phải hàm răng cứng rắn của anh.

“Đau quá!”, Lâm Khả Nhi vuốt vuốt đôi môi kêu lên.

“Sau này không được động một tí là cường hôn Chá thúc thúc nữa nghe không?”, Đường Chá vừa trách cứ, vừa đau lòng xoa xoa môi cô.

Hai giọt nước mắt uất ức lăn xuống mà Lâm Khả Nhi, cô đáng thương báo oán: “Ai bảo Chá thúc thúc ngốc như vậy? Không thèm dỗ dành người ta”.

“Yêu một người có rất nhiều cách, không nhất định phải hôn môi”, Đường Chá nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, giúp cô lau nước mắt đọng lại trên má.

“Khả Nhi thích nhất là được Chá thúc thúc hôn. Chá thúc thúc, không bằng chúng ta giao ước đi, mỗi ngày hôn ba lần có được không?”, Lâm Khả Nhi đột nhiên ngây thơ chui vào trong ngực anh, ngẩng mặt lên chờ mong nhìn anh.

“Không được!”, Đường Chá xoay mặt đi, cố gắng kháng cự lại ánh mắt quyến rũ của cô.

“Quá nhiều sao? Nếu không thì giảm bớt một chút, hai lần, chỉ cần hôn hai lần thôi có được không?”, Lâm Khả Nhi chớp chớp đôi mắt mê hoặc, ngây thơ cười nói.

“Hai lần cũng không được”, Đường Chá đẩy Lâm Khả Nhi ra, quay người rời đi.

Lâm Khả Nhi vội vàng kéo tay Đường Chá, cực kỳ đáng thương giơ một ngón tay quơ quơ trước mặt anh, nhỏ giọng hỏi: “Một có được hay không? Chá thúc thúc, Khả Nhi thật đáng thương a, chỉ có một nụ hôn mà người cũng không đáp ứng người ta”.

Đường Chá không nói gì nhìn Lâm Khả Nhi, không biết là qua bao lâu, thấy cô tuyệt vọng cắn cắn cánh môi, muốn quay lưng lại, anh đột nghiên đưa tay kéo cô vào trong ngực, đem đôi môi nóng bỏng hôn lên môi cô.

Nụ hôn của anh chỉ trong thoáng chốc, Lâm Khả Nhi còn chưa kịp phản ứng thì đã kết thúc.

Đẩy cô ra, Đường Chá đỏ mặt nói: “Một lần hôn, được chưa”.

Nói xong anh nhanh chóng rời khỏi phòng cô như chạy trốn.

Nhìn theo bóng lưng anh đang hoảng hốt, Lâm Khả Nhi đắc ý cười lên.

Chá thúc thúc, xem ra người đối với Khả Nhi không phải không có cảm giác nha. Khả Nhi phải tiếp tục cố gắng, nhất định sẽ chinh phục được người.

Nụ hôn này mặc dù rất ngắn, thậm chí cô còn chưa có cảm giác đã kết thúc, nhưng đây là lần đầu tiên Chá thúc thúc chủ động hôn cô, cô thật vui vẻ a.

Nằm xuống giường, Lâm Khả Nhi hạnh phúc ôm lấy chiếc gối ôm, tưởng tượng đến cảnh làm tân nương của Chá thúc thúc. Trên gương mặt cô thoáng nét hạnh phúc vui sướng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play