“Ăn bám anh cả đời?” Lý Tư Đặc tà mị cười rộ lên.

Hắn thong thả đi từng bước, từng bước một đến gần Lâm Khả Nhi, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười xấu xa. Lý Tư Đặc đem khuân mặt tuấn tú áp sát vào mặt Lâm Khả Nhi cười tà: “Tiểu mỹ nhân, thật là một sáng kiến tốt. Em đã nói như thế thì anh sẽ dùng sức gõ thêm hai cái khiến cho mộng đẹp trở thành hiện thực, để cho em bám lấy anh cả đời”.

Lý Tư Đặc nói xong còn đưa hai cánh tay giơ về phía Lâm Khả Nhi.

“Còn lâu nhé!”, Lâm Khả Nhi nói xong bèn nhanh chân bỏ chạy.

Lý Tư Đặc cười ha ha đuổi theo phía sau cô, vừa đuổi vừa kêu: “Tiểu mỹ nhân, đừng chạy nữa, anh chủ động muốn em bám lấy anh nha”.

Hai người một đuổi, một chạy tạo thành một hình ảnh tuyệt đẹp trên boong tàu khiến mọi người chú ý, thậm chí có người còn cổ vũ cho Lý Tư Đặc: “Vương tử cố lên, cố gắng đem tiểu mỹ nhân hôm nay ăn sạch sành sanh đi”.

“Lý Tư Đặc ta nhất định sẽ không phụ lại sự mong đợi của mọi người”, Lý Tư Đặc nghịch ngợm nháy nháy mắt, dường như ngây thơ giống như một em bé, mà cũng dường như một con sói xám háo sắc.

“Cô bé quàng khăn đỏ, em hãy ngoan ngoãn đi theo Vương tử đi. Kiếp trước em phải tu luyện bao lâu, kiếp này mới có thể bám lấy vương tử cả đời đấy”, một tay đua xe mặt quen quen giơ ly sâm banh trong tay hướng về phía Lâm Khả Nhi, cười rộ nhạo báng cô.

“Nếu anh ngưỡng mộ thì sao không đi theo hắn đi”, Lâm Khả Nhi lạnh lùng nói xong bèn xoay người lại, dí dỏm làm mặt quỷ trêu Lý Tư Đặc: “Thối Phí Phí, tôi không làm Phí Phí cái của anh đâu, anh mau đi tìm người khác đi”.

“Lâm Khả Nhi, Phí Phí cái này em không muốn cũng phải làm, anh nhất định phải là em mới được”, Lý Tư Đặc cười gian xảo, giơ hai cánh tay ra, biểu diễn tư thế “hổ vồ mồi” xông về phía Lâm Khả Nhi.

Lâm Khả Nhi lập tức biến sắc mặt, xoay người bỏ chạy, nhưng ngay lập tức bị Lý Tư Đặc từ phía sau ôm lấy: “Cô bé tinh nghịch, còn dám gọi anh là Phí Phí sao?”

“Em đâu có?”, Lâm Khả Nhi cố làm ra vẻ uất ức nhún nhún vai, không thừa nhận, thậm chí cái miệng nhỏ nhắn còn run run, chớp chớp đôi mắt ngấn nước, cúi đầu tỏ vẻ đáng thương.

“Không có? Thế không biết là vừa rồi con cái Phí Phí nào nói ra a. Tiểu mỹ nhân, em có muốn anh nhắc lại không?”, Lý Tư Đặc nâng cằm Lâm Khả Nhi lên, đôi mắt nheo lại uy hiếp cô.

“Không, khong cần. Lời này em chưa từng nói a, Vương tử thân mến, rốt cuộc không biết là ai nói a? Anh nói cho em là được rồi”, Lâm Khả Nhi ngây thơ cười khúc khích.

Lý Tư Đặc cười lạnh hai tiếng, ghé sát miệng vào tai Lâm Khả Nhi nói: “Không được ngụy biện. Hôm nay anh quyết định vị trí Phí Phí cái phải là của em. Lâm Khả Nhi, em chỉ có cách chờ làm Phí Phí cái của anh thôi”.

“Anh thừa nhận mình là Phí Phí đực, nhưng tôi không muốn là Phí Phí cái đâu. Tôi chỉ muốn làm người phụ nữ của Chá thúc thúc thôi”. Lâm Khả Nhi dẩu cái miệng nhỏ nhắn lên, bất mãn kháng nghị.

Mặc dù Chá thúc thúc đã khiến cô đau lòng, nhưng cô sẽ không dễ dàng từ bỏ giấc mơ từ thuở bé.

Lý Tư Đặc tà mị dính vào bên tai Lâm Khả Nhi: “Phí Phí cái, em hãy cam chịu số phận đi, cả đời này em chỉ có thể cùng anh thành một đôi mà thôi”.

“Tôi không phải là Phí Phí cái tôi là tiểu thiên sứ người gặp người thích a”, Lâm Khả Nhi khẽ cười phản bác lại. Hơi thở nóng bỏng của hắn trực tiếp phả lên cổ cô khiến cô cảm thấy nhột nhột.

Không được! Cô không thể thể Lý Tư Đặc khống chế tâm tình mình được. Nếu tiếp tục như vậy nữa, không biết cơ thể cô có phản bội lại lý trí của cô hay không.

Cô đột nhiên giơ chân lên hung hăng đạp về phía sau, lập tức đạp trúng chân hắn, chỉ nghe một tiếng hét giống heo bị chọc tiết kêu gào vang lên phía sau lưng.

“Lâm Khả Nhi, em thật tàn nhẫn, dám mưu sát chồng à?”, Lý Tư Đặc buông tay đang ôm chặt Lâm Khả Nhi ra, xoa xoa mũi chân, tức giận nói.

“Anh không phải là chồng tôi. Chồng tôi chỉ có thể là Chá thúc thúc thôi, nhớ lấy, vương tử thân mến của tôi, anh mau đi tìm Phí Phí cái của anh đi”, Lâm Khả Nhi quay người lại, nhìn gương mặt thống khổ của Lý Tư Đặc làm mặt quỷ nói.

“Lâm Khả Nhi!”, Lý Tư Đặc nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Lâm Khả Nhi, dáng vẻ hung tợn giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Lâm Khả Nhi vội vàng né tránh.

Trong lúc hai người đang đùa giỡn thì ở phía xa xa có một chiếc du thuyền đi tới. Chiếc du thuyền này so với du thuyền của Lý Tư Đặc còn xa hoa hơn. Đột nhiên, chiếc du thuyền kia lao tới phía trước, chắn ngang đường chiếc du thuyền của họ.

Lý Tư Đặc dừng bước, nghi ngờ nhìn chiếc du thuyền đối diện, thấy trên boong thuyền có một người đàn ông nét mặt nghiêm trang, hai tay đút trong túi quần, lạnh lùng nhìn Lâm Khả Nhi.

Lý Tư Đặc nghi ngờ nhìn hai người, hắn thấy Lâm Khả Nhi bĩu môi, vẻ mặt giận giữ nhìn đối phương.

Khi hai chiếc du thuyền chạm nhau, người đàn ông kia nhẹ nhàng nhảy một cái, đáp xuống chiếc du thuyền của bọn họ, Lâm Khả Nhi bất mãn chất vấn: “Đường Chá, anh đến đây làm gì?”.

Đường Chá tức giận nhìn Lý Tư Đặc, chỉ vào hắn nói: “Hai ngày nay ngươi ở cùng với hắn?”

Lâm Khả Nhi ngẩng mặt lên, kéo tay Lý Tư Đặc, kiêu kỳ nói: “Dĩ nhiên, chẳng lẽ không được sao?”

“Ngươi mới rời ta đi có một ngày đã cùng với hắn tạo scandal”, Đường Chá tức giận tiến lên, tách Lâm Khả Nhi ra khỏi Lý Tư Đặc, kéo tay cô: “Đi về nhà với ta”.

“Tôi không về!”, Lâm Khả Nhi bám lấy tay Lý Tư Đặc vùng vẫy, nói gì cũng không để cho Đường Chá dẫn cô về.

Đường Chá không vui tiến lên muốn đẩy tách tay hai người ra, lại bị Lý Tư Đặc nắm lấy.

“Đường tiên sinh, có chuyện gì thì từ từ nói, sao vừa mới tới đã đòi bắt người?”, Lý Tư Đặc nhướn mày, nheo nheo đôi mắt tà mị hỏi.

“Đây là chuyện riêng của tôi và Lâm Khả Nhi, không cần người ngoài xen vào”, Đường Chá bất mãn nhìn Lý Tư Đặc.

“Người ngoài? Tôi nghĩ anh mới là người ngoài chứ? Tôi vừa cùng tiểu mỹ nhân nhân này đính \ức cả đời, tôi chính là chồng yêu của cô ấy”, Lý Tư Đặc đắc ý liếc xéo Đường Chá.

Không đợi Đường Chá có phản ứng, Lâm Khả Nhi đã nóng nảy dí ngón tay vào ngực Lý Tư Đặc, bất mãn chất vấn: “Phí Phi, đừng có mà tưởng tượng! Tôi đồng ý cưới anh khi nào hả?”

Lý Tư Đặc bắt được ngón tay của Lâm Khả Nhi, đặt lên môi hôn, chớp chớp đôi mắt tuyệt đẹp nói: “Không phải vào năm phút trước sao? Thế nào, tiểu mỹ nhân, em lại mất trí nhớ à? Nhưng không sao, em đừng sợ, đã có anh nuôi em rồi”.

“Có quỷ mới để cho anh nuôi”, Lâm Khả Nhi dùng sức rút tay về, tức giận rời khỏi Lý Tư Đặc.

Nhưng cô đi chưa được hai bước đã bị Đường Chá chặn ngang ôm vào lòng.

“Buông cô ấy ra!”, Lý Tư Đặc căng thẳng ra lệnh.

“Rất xin lỗi, tôi không thể làm theo ý ông. Vương tử điện hạ tôn kính, đừng xen vào chuyện của hai chúng tôi nữa. Tôi mới là người đàn ông của cô ấy”, Đường Chá lạnh lùng ném lại mấy lới này rồi ôm Lâm Khả Nhi nhảy về du thuyền của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play