Sáng sớm, Lâm Khả Nhi từ trong ngực Đường Chá bò ra, len lén khẽ hôn trên môi anh ta, cười trộm cầm túi đeo lưng chạy ra khỏi gian phòng. Thừa dịp người nhà còn đang ngủ thì nhảy lên xe ta-xi chạy thẳng tới phi trường.
Sau khi cô đi không lâu sau, Đường Chá chợt cảm thấy trong ngực trống rỗng, lập tức mở to hai mắt, quả nhiên không thấy bóng dáng vợ yêu đâu. Anh ta lo lắng rời giường, tìm kiếm Lâm Khả Nhi khắp nơi, đánh thức cả nhà, cũng không còn tìm được cô.
Cả Lâm gia bởi vì Lâm Khả Nhi mất tích mà kinh ngạc, Lâm Vũ Mặc không vui xông về phía Đường Chá, bắt cổ áo của anh ta tức giận đằng đằng chất vấn: "Đường Chá, có phải là cậu lại làm cho Khả Nhi nhà chúng ta giận nữa phải không ?"
"Không có! Ngày hôm qua còn rất tốt. Tôi chỉ cầu xin cô ấy cùng tôi cùng nhau trở về Canada, nhưng cô ấy không có đồng ý." Đường Chá nhìn thẳng vào mắt của Lâm Vũ Mặc, không sợ nói.
"Điều này cũng không đến nỗi sẽ làm cô bé rời nhà trốn đi." Tần Phong ngó Đường Chá, liền vén đẩy thông điện thoại, yêu cầu đối phương giúp cô tra ghi chép nhập cảnh vào sáng sớm hôm nay .
Khi cô nghe được thông báo từ đầu bên kia điện thoại, liền cười lắc đầu: "Tiểu nha đầu này, một mình chạy về Canada rồi. Đường Chá, anh còn không mau đuổi theo?"
"Cái gì? Chính cô tự về nhà?" Đường Chá khiếp sợ sững sờ ngay tại chỗ.
Nha đầu nghịch ngợm, năn nỉ cô nhiều lần như vậy, cô cũng không chịu gật đầu, thế nhưng tự mình ngồi máy bay trở về. Cô đi một mình, còn đang mang thai hai tháng, điều này làm cho anh ta thật sư rất lo lắng cho cô.
"Ông nội bà nội, cháu đi trước." Không để ý tới điều gì, Đường Chá lập tức vọt ra Lâm gia, ngồi lên một cái khác chuyến máy bay chạy thẳng tới Canada.
Khi anh ta về đến nhà, bộ dạng điên cuồng xông lên gian phòng của mình, lại không nhìn thấy người nên thấy.
Tiểu Khả Nhi đâu? Cô chẳng lẽ không có về nhà?
Tâm nhất thời hoảng loạn lên. Ngàn vạn lần đừng gặp chuyện không may, tiểu Khả Nhi, em rốt cuộc ở nơi nào?
Đường phụ theo anh ta đi vào nhà, không hiểu hỏi "Đường Chá, con dâu của ta thế nào không có đồng thời trở về cùng con?"
Đường Chá sợ hãi bắt được cánh tay cha mình hỏi "Cha, người có trông thấy tiểu Khả Nhi không?"
Đường phụ thẳng lắc đầu: "Ta còn tưởng rằng nó sẽ cùng con trở về."
Đường Chá nghe được lời cha mình toàn thân lạnh lẽo, anh ta chán chường ngồi sững trên đất, nắm nhức đầu khổ dưới đất thấp mà nói: "Tiểu Khả Nhi, em tại sao không trở về nhà?"
Trong khi Đường Chá đang khổ sở thì so với anh ta sớm một bước Lâm Khả Nhi đã trở về, đang trêu chọc Liêu Phàm.
"Chị Liêu, tiểu ba¬by thật đáng yêu!" Lâm Khả Nhi tràn đầy tò mò sờ sờ mặt của tiểu ba¬by, bộ dáng em bé hồng hào xem ra thật đáng yêu.
"Em lập tức cũng sẽ có rồi." Liêu Phàm dịu dàng cười lên.
Nghe tới tin tức tiểu Khả Nhi mang thai thì cô thật mừng thay cho bọn họ.
Lâm Khả Nhi che bụng của mình, nâng cái miệng nhỏ nhắn hỏi "Chị Liêu, lúc chị mang thai cũng khổ sở như vậy sao?"
Vừa nghĩ tới chính mình mấy ngày này chịu khổ, cô cũng có chút nhức đầu. Cô vừa mới hai tháng, còn phải đợi qua tám tháng mới có thể sanh ra, tám tháng này cô làm sao chịu đựng đây?
"Mang thai nào có còn dễ chịu hơn hay sao? Mỗi người làm mẹ đều phải chịu đựng mang thai mười tháng khổ cực, cho nên mọi người mới có thể nói người làm mẹ thật vĩ đại. Tiểu Khả Nhi đừng sợ, chị sẽ ở tại bên cạnh bảo vệ em." Liêu Phàm vỗ vỗ bả vai gầy yếu của mình, kiên cường nói.
Lâm Khả Nhi cảm động nhào vào trong ngực Liêu Phàm, nở nụ cười nói: "Chị Liêu, em rất yêu mến chị!"
Liêu Phàm vỗ bả vai của cô, êm ái dụ dỗ cô: "Tiểu Khả Nhi, còn có một người so với chị còn tốt hơn, đó chính là tổng giám đốc, tình yêu anh ta đối với em ai ai cũg nhìn thấy được, em mau gọi điện thoại cho anh ta, đừng làm cho anh ta lo lắng."
"Em muốn cho anh ta gấp gáp! Ai bảo lúc đó anh ta khi dễ em." Lâm Khả Nhi bất mãn hừ lạnh.
Muốn cô ấy là sao dễ dàng về nhà, cô mới không cần!
Liêu Phàm dở khóc dở cười.
Cô thật không biết làm như thế nào khuyên tiểu Khả Nhi, nhìn đến bọn họ hạnh phúc cô mới có thể an tâm.
******
Buổi tối, khi Đường Chá ở trên đường tìm cô một ngày, lê thân thể mệt mỏi về đến nhà, trong lòng tràn đầy lo lắng thế nhưng nhận được Liêu Phàm gọi điện thoại tới.
Chỉ nghe cô ở bên đầu điện thoại kia nhẹ giọng nói ra: "Tổng giám đốc, tiểu Khả Nhi đang ở chỗ của tôi, cô ấy mới vừa ngủ, anh không cần phải lo lắng."
"Cái gì?" Đường Chá lập tức nhảy dựng lên, anh ta lo lắng hỏi, "Tiểu Khả Nhi không có sao chứ?"
"Cô ấy rất tốt, chỉ có chút nôn nghén."
Nghe được lời nói của Liêu Phàm, Đường Chá lại lo lắng. Nghe được tiểu Khả Nhi bị nôn nghén, anh ta hận không thể lập tức chạy tới bên người cô, ôm cô vào lòng an ủi.
"Tôi sẽ đi đón cô ấy." Đường Chá không còn kịp nữa lấy hơi, lập tức vọt ra cửa nhà.
Dọc theo đường đi xông không biết bao nhiêu cá đèn đỏ, mới chạy tới chỗ trọ của Liêu Phàm.
Khi thấy tiểu Khả Nhi đang yên giấc ngủ rất sâu thì anh ta rốt cuộc mới cảm thấy nhẹ lòng.
Ôm lấy thân thể của cô, Đường Chá kích động thiếu chút nữa rơi lệ. Khẩn trương một ngày, rốt cuộc mới cảm thấy sống lại.
"Tiểu Khả Nhi, em muốn hù chết anh mới cảm lòng sao?" Đường Chá đột nhiên kích động. Lúc vừa về nhà không thấy tiểu Khả Nhi, trong lòng của anh ta lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện gì xấu, nếu như tiểu Khả Nhi thật gặp chuyện bất trắc, anh ta nhất định cũng không thể sống tiếp.
Hoàn hảo chỉ là sợ bóng sợ gió.
"Ông xã, anh khóc?" Lâm Khả Nhi duỗi ra ngón tay, dịu dàng lau nước mắt cho anh ta.
Đường Chá mãnh liệt nhìn chằm chằm Lâm Khả Nhi có chút lo lắng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cắn răng nói: "Cái đứa nhỏ tinh nghịch, lần sau còn dám mang theo bảo bối chạy loạn, anh nhất định đánh em xuống được không rời giường!"
"Anh thật hung dữ! Em không về nhà!" Lâm Khả Nhi cắn môi, bất mãn kháng nghị.
Đường Chá đột nhiên đem đầu cô ôm vào trước ngực, thân thể run rẩy, bá đạo ra lệnh: "Không được làm cho anh sợ nữa!"
Cảm nhận được Đường Chá đang khẩn trương, Lâm Khả Nhi nở nụ cười. Xem anh ta khẩn trương như thế, nên tha thứ cho anh ta thôi.
"‘Chồng trước’, em muốn uống nước."
"Kêu ông xã." Đường Chá bất mãn hếch lên mày. Anh ta đối với hai chữ "chồng trước" này tương đối nhạy cảm, nghe được liền cả người cảm thấy không thoải mái.
"Em mới không cần! Anh vốn chính là ‘chồng trước’. Em khát, nếu anh không lấy em tự đi lấy nước." Lông mày Lâm Khả Nhi nhăn lại khẽ kêu.
Đường Chá thở dài, cách cô gọi anh tiếng "chồng trước" tạm để sau chỉnh lại, nghe bà xã khát nước, lập tức đi đến rót nước cho cô.
"Tổng giám đốc, các người cứ trò chuyện, tôi trở về phòng xem ba¬by một chút." Liêu Phàm dịu dàng cười rời khỏi phòng, đem không gian riêng tư để lại cho hai người bọn họ.
"Anh giúp em xoa bóp." Đường Chá lập tức ngồi sau lưng cô, từ đầu đến bả vai, rồi đến sau lưng, nhẹ nhàng xoa bóp giúp cô, trữ cởi thần kinh của cô.
"Thật thoải mái, ‘chồng trước’, tay nghề của anh rất cao, không bằng em mở một nhà xoa bóp cho anh." Lâm Khả Nhi nghịch ngợm cười.
"Anh chỉ phục vụ một mình em, những người khác không có cơ hội!" Đường Chá vừa xoa mặt Lâm Khả Nhi, vừa lãnh khốc nói.
Anh ta Đường Chá là tổng giám đốc Đường thị, bao nhiêu người chờ phục vụ cho anh ta, trừ cô Lâm Khả Nhi, trên thế giới này còn tìm không ra người thứ hai để cho anh ta phục vụ.
"Xem ra em rất may mắn ồ!" Lâm Khả Nhi xoay người lại, nhảy lên chân Đường Chá, bộ dạng xinh đẹp ngồi ở trên người anh ta.
"Em mới biết sao?" Đường Chá siết chặt chóp mũi Lâm Khả Nhi, bất mãn nhìn cô chằm chằm.
"‘Chồng trước’, anh có thể phục vụ em cả đời sao?" Lâm Khả Nhi đột nhiên nghiêng đầu hỏi.
"Bà xã, chỉ cần em ngoan, anh sẽ phục vụ em cả đời." Đường Chá cố ý kêu bà xã. Một tiếng kia thanh ‘chồng trước’ làm cho lòng anh ta lạnh.
"Kêu ‘vợ trước’! Kêu bà xã nữa em liền không để ý tới anh." Lâm Khả Nhi bá đạo ra lệnh.
"Em dám!" Đường Chá không thể tiếp tục chịu được "chồng trước" cùng "vợ trước" quan hệ, anh ta chợt chận lại tấm làm anh ta tức giận cái miệng nhỏ nhắn, ghê tởm hung hăng giày xéo.
"‘Chồng trước’, em đột nhiên phát giác công phu của anh rất tuyệt, anh làm người tình của em thôi." Lâm Khả Nhi như tên trộm cười xấu xa, thấy khuôn mặt của Đường Chá đen mặt, cô không chịu nổi cười ra tiếng.
"Anh là chồng em!" Đường Chá bỗng chốc đem Lâm Khả Nhi quấn chặt, bàn tay nhanh chóng kéo rơi y phục trên người cô, dùng vô tận nhiệt tình đem xâm nhập lấy cô.
"Ông xã tha cho em" Cùng Đường Chá một hồi mãnh liệt công kích, Lâm Khả Nhi rốt cuộc không nhịn được cầu xin tha thứ.
Đã lâu không được nghe cô gọi tiếng "ông xã", trên mặt Đường Chá lộ ra nụ cười hạnh phúc.
"Bà xã, còn chưa đủ!" Anh ta chợt đem tiểu Khả Nhi ôm đi lên, để cho cô quỳ gối trước mặt mình, từ phía sau đánh vào.
"A" trừ rên rỉ một tiếng, cô cũng nữa không phát ra âm thanh nào.
Anh Chá thật lợi hại, anh ta đang lo lắng đến bụng của cô, không để cho cô bị thương trong tình huống như thế, thế nhưng có thể làm được để cho cô cả người run rẩy, kích tình không ngừng.
Cô phát hiện mình thật thương anh ta, cũng không thể không có anh.
Đường Chá bá đạo đem nhẫn kết hôn vào ngón giữa của tiểu Khả Nhi: "Bà xã, cùng anh về nhà."
"Em bây giờ là ‘vợ trước’, lấy thân phận gì về nhà với anh ?" Lâm Khả Nhi ngẩng đầu lên, cười .
"Vậy chúng ta tái hôn một lần nữa!" Chỉ cần có thể đem tiểu Khả Nhi kéo về nhà, lấy cô lần thứ hai cũng không vấn đề.
"Chúng ta bây giờ đi. Em biết rõ chung quanh đây có một đang lúc giáo đường." Lâm Khả Nhi cười hưng phấn.
Cô dắt tay Đường Chá, lại muốn chạy ra ngoài.
"Chậm một chút đi, bà xã em đang có thai." Đường Chá lập tức ngăn cô lại, không ngừng dặn dò.
"Ông xã, Anh ôm em." Lâm Khả Nhi vòng chắc cổ của Đường Chá, dí dỏm năn nỉ.
"Tuân lệnh! Bà xã của anh!" Đường Chá hai tay ôm lấy Lâm Khả Nhi, vui mừng cười lên.
Bà xã rốt cuộc đã chịu trở về bên cạnh anh ta, trong lòng anh ta kích động không thể dùng bất kì ngôn ngữ nào để diễn tả.
Anh ta thật muốn nói cho toàn thế giới biết, tiểu Khả Nhi đã đồng ý trở về bên cạnh anh ta rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT