Trong gian phòng tối của một trong biệt thự sang trọng, Lâm Khả Nhi đang mang bao tay chuẩn bị mở mật mã tủ bảo hiểm. Một thứ giống như ống nghe dùng để khám cho người bệnh dính vào một đầu của tủ bảo hiểm, một đầu khác kẹp ở trên lỗ tai cô.
Chuyên chú nghe chuyển động lúc phát hiện âm thanh, cô nhẹ nhàng điều mật mã khóa. Cái trán bởi vì khẩn trương mà toát mồ hôi lạnh, đột nhiên nghe được một tiếng vang thanh thúy, tủ bảo hiểm rốt cuộc đã mở ra được. Cô cười nghịch ngợm. Vẩy mái tóc đang buộc đuôi ngựa, cô hả hê từ bên trong lấy ra một bức tranh trục.
"Tốt lắm! Quốc bảo rốt cuộc bị Lâm Khả Nhi mình tìm được!" Lâm Khả Nhi cầm họa trục hôn một cái, mới để vào trong một cái ống màu đen sau lưng.
Lặng lẽ nằm sấp đầu nhìn ra ngoài, thấy trên hành lang không ai, cô mang loại kính nhìn ban đêm, cẩn thận từng li từng tí lướt qua những hồng ngoại cảnh báo được cảnh sát trang bị.
Rốt cuộc có thể an toàn đi tới cuối hành lang, cô le lưỡi, vỗ ngực vì mình an ủi: "Nguy hiểm thật, vừa rồi thiếu chút nữa liền"
"Người nào?" Đột nhiên ở phía xa truyền đến một giọng nói chất vấn, bị làm cho sợ hết hồn Lâm Khả Nhi lập tức chạy trốn.
Không muốn kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ, cô phải bình an về nhà tìm anh Chá của cô.
Một đường thẳng chạy đến phía trước cửa sổ, móc ra dây kéo treo ở bên hông, cô lôi kéo sợi dây liền theo dây này kéo rời đi tòa biệt thự xa hoa này, hướng về một cái tòa lầu lớn khác bay đi.
Khi cô sắp bay đến một cái tòa lầu lớn khác thì sau lưng vang lên tiếng súng.
Lâm Khả Nhi ôm đầu khẩn trương quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một đại đội người áo đen đã vọt ra biệt thự, nổ súng về phía cô trên không trung.
"Muốn giết tôi, không dễ dàng như vậy đâu!" Lâm Khả Nhi móc ra súng lục đeo ở hông, vừa hướng về phía tòa nhà lớn bay đi, vừa hướng về những sát thủ trên đất nổ súng. Chỉ thấy đường súng của cô vô cùng chính xác, một phát trúng một phát.
Nhảy đến phía sau toàn nhà lớn, cô móc ra dây kéo bên hông, đem cái neo đầu ném về cuối lầu, nhanh chóng vịn vách tường bò đến lầu cuối cùng, ở đó sớm đã có một chiếc máy bay trực thăng đang chờ cô.
"Lấy được?" Ngõa Luân Nặc thấy Lâm Khả Nhi leo lên máy bay, lập tức quan tâm hỏi.
"Cháu là ai chứ? hỗn thế tiểu ma nữ! Cháu làm sao không thể hoàn thành nhiệm vụ được chứ?" Lâm Khả Nhi hả hê lắc đầu.
Ngõa Luân Nặc kích động khen ngợi cô: "Thật giỏi!"
"Cái này chính là quốc bảo. Nếu không phải là Lâm Khả Nhi cháu, người nào có bản lãnh từ trong tay đại đạo Giang Dương đem đồ vật quý giá như vậy đoạt lại được? Nhớ trả nó cho Trung Quốc thời điểm ký thượng cho cháu một công nha." Lâm Khả Nhi hả hê đem quốc bảo giao cho Ngõa Luân Nặc, sau lại thở dài một tiếng, béo phệ thúc giục anh ta, "Đi nhanh một chút! Cháu muốn về nhà tìm anh Chá!" Cô bây giờ, đang rất lo lắng muốn về nhà tìm anh Chá ngay.
“Nha đầu không có lương tâm, có người yêu liền quên người chú này." Ngõa Luân Nặc than thở lắc đầu. Nhận lấy quốc bảo, đặt nó bên cạnh, liền khởi động động cơ máy bay, nhanh chóng lái về phía Toronto.
"Ai bảo chú già như vậy? Chú Ngõa Luân Nặc, chú nên cam chịu số phận đi! Trừ chị Hoàn Nhi, sợ rằng không có ai coi trọng chú đâu." Lâm Khả Nhi quay cái miệng nhỏ nhắn, dáng vẻ khinh thường chế nhạo đối phương.
"Chú mà già?" Ngõa Luân Nặc vẩy ra một ít mái tóc màu ánh kim xán xán, tiêu sái cười tà, "Chú so với anh Chá của cháu còn nhỏ hơn hai tuổi, cháu nói xem ai già hơn?"
Lâm Khả Nhi che miệng cười trộm, nhìn Ngõa Luân Nặc đang dương dương gương mặt tuấn tú của mình, cố ý trêu ghẹo: "Trẻ không phân biệt tuổi. Anh Chá của cháu anh tuấn tiêu sái, cả người đều tràn đầy sức quyến rũ, nhưng còn chú, còn chú thì giống một ông chú hơn. Mắt chị Hoàn Nhi nhất định có vấn đề, thế nhưng lại coi trọng chú như vậy."
"Tiểu Ma Nữ, cháu còn dám nói nữa chú liền ném cháu xuống dưới!" Ngõa Luân Nặc tức giận nhìn chằm chằm Lâm Khả Nhi, anh ta vốn nổi danh là mỹ nam tử ở Italy, bao nhiêu phụ nữ xem anh ta là thần tượng, vị anh hùng trong lòng họ, cô nhóc này lại dám xem thường anh ta như thế.
"Chú nếu dám làm vậy! Cháu sẽ méc chị Hoàn Nhi, trong một năm chú cũng đừng nghĩ leo lên giường của chị ấy." Lâm Khả Nhi hả hê cười gian xảo.
"Chú sẽ chờ cháu đến tố cáo, nhưng trước tiên để chú quăng cháu xuống trước rồi hãy nói." Ngõa Luân Nặc cố làm xông về phía Lâm Khả Nhi lộ ra một cười xấu xa.
"Này, chú đừng nghĩ thật. Người ta chỉ đùa giỡn một chút với chú mà thôi." Lâm Khả Nhi vòng chắc bả vai, hơi sợ nói.
"Không được kêu chú là ông chú nữa!" Ngón trỏ Ngõa Luân Nặc dùng sức bún lên đỉnh đầu cô.
"Thật đau!" Lâm Khả Nhi dẩu môi, biểu lộ kháng nghị đối với Ngõa Luân Nặc.
"Đến nhà rồi, mau đi đi! Chú nhìn thấy người yêu của cháu đang tức giận kia kìa." Ngõa Luân Nặc hài hước nháy mắt với Lâm Khả Nhi.
Lâm Khả Nhi nhìn xuyên qua tấm kính thủy tinh nhìn xuống dưới, phát hiện Đường Chá đang đứng ở trên ban công nhìn chằm chằm cửa.
Chột dạ vỗ ngực một cái, sợ nói: "Anh ấy hôm nay không phải tham gia bữa tiệc sao? Sao sớm như vậy đã về nhà rồi nhỉ?"
"Tiểu Ma Nữ, chúc cháu nhiều may mắn." Ngõa Luân Nặc hả hê nói. Xem ra tối hôm nay có kịch hay xem rồi. Anh ta lặng lẽ thả một cái máy nghe lén nho nhỏ trên cổ của Lâm Khả Nhi, sau đó cười xấu xa vẫy tay với cô.
"Cho cháu gửi lời hỏi thăm đến đứa cháu gái khả ái nha, khi nào rãnh rỗi cháu sẽ đến xem cô bé." Lâm Khả Nhi hôn gò má của Ngõa Luân Nặc, cười thật tươi từ trên máy bay trực thăng nhảy xuống ban công.
Ngõa Luân Nặc lắc đầu một cái, liền đem máy bay lái đi.
Cho tới nay, anh ta cùng Lâm Khả Nhi đều là tuyệt phối, rất nhiều nhiệm vụ khó giải quyết, anh ta đều tự mình cùng Lâm Khả Nhi hợp tác, hợp tác cùng những người khác anh ta thật không yên lòng.
Tiểu Ma Nữ đi tìm người yêu của cô nhóc, anh ta cũng nên về nhà tìm vợ yêu của mình thôi. Vừa nghĩ tới Hoàn Nhi, còn có tiểu bảo bối vừa mới sinh ra không lâu của anh ta và Hoàn Nhi, trên mặt của anh ta liền lộ ra nụ cười hưng phấn.
Trên đời này, không ai có thể tác động đến suy nghĩ của anh ta, chỉ ngoại trừ vợ con của anh ta thôi.
Nhấn ga, Ngõa Luân Nặc thẳng đường về nhà đi tới.
Lâm Khả Nhi nhảy đến trên ban công, cởi túi đeo lưng trên người, cười đùa vẫy tay với Đường Chá: "Anh Chá chào buổi sáng, hôm nay anh trở lại thật sớm."
Gương mặt Đường Chá lạnh lẽo, chất vấn: "Vật nhỏ, em vừa đi đâu về?"
"Đi dạo phố." Lâm Khả Nhi cười hắc hắc, muốn từ bên cạnh Đường Chá đi vào.
"Đi dạo phố? Đi dạo phố lại mặc lại quần áo bó sát người như vậy sao?" Đường Chá một tay vồ lấy Lâm Khả Nhi vào trong ngực, mặt lạnh kéo cô vào trong nhà.
Thấy không thể gạt được anh Chá, bị anh ta kéo đi Lâm Khả Nhi đáng thương nhìn về phía anh ta giải thích: "Anh Chá, anh đừng tức giận. Đây là lần thứ nhất, lần sau tiểu Khả Nhi không dám nữa."
"Em còn muốn có lần tiếp theo?" Đường Chá căm tức xoay người lại, hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Khả Nhi.
"Không muốn! Thật không muốn!" Lâm Khả Nhi khoát tay, cười hi hì, mặt nịnh hót.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT