Đây không phải là mộng, tiểu Khả Nhi thật ở bên cạnh anh ta.
Không thể tiếp tục kháng cự, anh ta dùng lực đem người đẹp nhỏ bé khả ái ôm vào trong lòng, dùng âm thanh vô cùng kích động hỏi: "Tiểu Khả Nhi, tiểu Khả Nhi, thật là em sao?"
Lâm Khả Nhi mở đôi mắt mờ mịch buồn ngủ, chỉ thấy một lồng ngực to, từ trên người anh ta phát ra mùi hương quen thuộc, không cần ngẩng đầu nhìn, cô cũng biết người này là anh Chá của cô.
Chỉ là không cần nghĩ cũng biết, ở đường trạch, trừ anh Chá, còn có ai dám ôm cô như vậy?
"Anh Chá, anh đã về rồi." Ôm chặt vòng eo Đường Chá, Lâm Khả Nhi ngây thơ hỏi.
"Đây không phải là mộng! Này thế nhưng không phải là mộng!" Đường Chá mừng như điên hôn môi mềm của Lâm Khả Nhi.
Lâm Khả Nhi cười đùa đáp trả nhiệt tình của anh ta, cùng anh ta dây dưa hôn nhau. Ôm anh Chá cảm giác thư thái như vậy, cô làm sao ngu ngốc mà bỏ lại anh ta?
Lộ ra cái lưỡi thơm tho, chui vào trong miệng Đường Chá, khơi lên kích cuồng của anh ta. Chỉ nghe Đường Chá nổi giận gầm lên một tiếng, đoạt lấy quyền khống chế, nhiệt tình mút chặt lưỡi Lâm Khả Nhi, nhiệt tình yêu thương.
Nụ hôn vẫn như thường ngày đầy mật ngọt, Lâm Khả Nhi chỉ cảm thấy môi anh Chá dấy lên từng đoàn từng đoàn ngọn lửa, đầu anh chôn ở khuôn ngực mềm mại của cô, kích động nâng thẳng người.
Những tưởng rằng nhiệt tình này sẽ kéo dài, lại không ngờ một giây trước vẫn còn ở nhiệt tình hôn mãnh liệt, Đường Chá đột nhiên dừng lại, không nhúc nhích nằm ở trên người cô. Một giọt nước mắt nóng bỏng mang theo nhiệt độ nóng người đánh úp về phía ngực của cô, vết cháy lòng của cô.
Anh Chá đang khóc, tại sao? Chẳng lẽ vì mình không thông cảm?
"Anh Chá" Lâm Khả Nhi vừa định giải thích chuyện mình mấy ngày nay, chưa kịp nói chỉ thấy anh ta đột nhiên đẩy mình, nhảy xuống đất cách rất xa.
"Tiểu Khả Nhi, anh xin lỗi em. Nếu như anh gặp mặt em...em liền lấy dao đâm chết anh đi." Đường Chá đau đớn mà dùng lực bới lấy tóc của mình. Chỉ cần cùng tiểu Khả Nhi thân mật, anh ta sẽ nhớ tới Liêu Phàm, nhớ tới mình từng có những hành vi hoang đường, cho dù anh ta không có trí nhớ, vẫn cảm giác được bản thân mình hết sức bẩn thỉu.
Anh ta không xứng với tiểu Khả Nhi, anh ta thật không xứng với cô.
Nắm chặt quả đấm, hạ quyết tâm, anh ta sẽ rời đi tiểu Khả Nhi.
Lâm Khả Nhi nhảy xuống đất, từ phía sau lưng ôm cổ Đường Chá đang muốn rời đi, bá đạo nói: "Không cho bỏ rơi em! Anh Chá, là Khả Nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, không nên vì chuyện đó mà giận anh. Chị Liêu đã nói với em, cô ấy nói hai người là người vô tội. Em nên tin tưởng anh, không nên hoài nghi anh."
"Tiểu Khả Nhi, anh mới vừa gặp Lệ Tây Á, cô chính miệng thừa nhận ngày đó là cô ta hạ độc thủ, cô ta thế nhưng cho anh ăn con ruồi Tây Ban Nha, hại anh làm ra chuyện có lỗi với em cùng Liêu Phàm. Tiểu Khả Nhi, anh không xứng với tình yêu của em, anh còn phản bội sự tin tưởng của em." Đường Chá khổ sở nhắm mắt lại, ngăn cản mình quay đầu lại.
"Anh Chá, em không quan tâm. Cho dù anh cùng Chị Liêu có làm gì, đó cũng là vì anh bị ép buộc. Tiểu Khả Nhi biết người anh yêu là em, người em yêu cũng chỉ có anh, như vậy đủ rồi." Lâm Khả Nhi nháy đôi mắt phiếm hơi nước, thâm tình nói.
Nói không quan tâm thật sư là nói dối, khi cô nghe được anh Chá thật cùng Liêu Phàm xảy ra qua quan hệ, lòng của cô như bị người ta lấy dao cứa từng nhát. Nhưng nếu như vì vậy mà để cho cô mất đi anh Chá, cô sẽ càng đau hơn. Cô không muốn mất đi anh, thật vất vả cô mới cùng anh Chá thổ lộ tình cảm, bọn họ nên có được hạnh phúc, tại sao có thể bị người khác dễ dàng chia rẽ? Hơn nữa người kia còn là lão yêu bà Lệ Tây Á. Cô sao có thể để cho cô ta toại nguyện.
Anh Chá vẫn là anh Chá của cô, cô thương anh ta, cô muốn cùng anh ta ở chung một chỗ.
"Chưa đủ! Thân thể của anh dơ bẩn, không xứng với em. Người anh cần xin lỗi không chỉ là em, còn có người vô tội khác là Liêu Phàm cùng Lưu Vân Thiên. Không giải quyết những chuyện này êm đẹp, anh quyết không gặp mặt em." Đường Chá ngẩng đầu lên, liều mạng ngăn kích động của mình muốn ôm tiểu Khả Nhi.
Anh ta sẽ tìm Liêu Phàm, sẽ chuộc tội với cô, nếu như không có sự tha thứ của cô vậy cuộc sống sau này của anh ta sẽ sống trong áy náy không yên.
Nếu như có thể, anh ta muốn giúp Liêu Phàm tìm về tình yêu của cô. Chỉ có như thế, anh ta mới có thể thản nhiên tiếp nhận tiểu Khả Nhi.
"Em không quan tâm, anh Chá, tiểu Khả Nhi thật đã nghĩ thông suốt, em yêu anh, em muốn anh làm chồng em." Lâm Khả Nhi đi vòng qua trước mặt Đường Chá, tràn đầy thương tiếc nâng lên gương mặt tuấn tú của Đường Chá, cười duyên nói.
Nếu vì sai lầm này mà để cho cô mất đi anh Chá, đó mới là tổn thất lớn nhất của cô. Anh Chá, là người đàn ông mà cô yêu nhiều năm như vậy, cô sẽ không để cho một điểm nhơ nho nhỏ như vậy hủy diệt đi hạnh phúc của cô.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mặt, Đường Chá thiếu chút nữa mềm lòng, anh ta mấy lần giơ tay lên muốn đem cô ôm vào trong ngực, nhưng vừa nghĩ tới nước mắt trên mặt Liêu Phàm, anh ta lần nữa để xuống.
Nhìn bóng lưng cứng ngắc của Đường Chá, Lâm Khả Nhi ảo não cắn môi dưới. Xem ra trong lòng anh Chá còn mang nặng ưu tư, so với anh ta cô còn khổ sở. Cô sao có thể để ý nguyện của Lệ Tây Á được thực hiện chứ?
Anh Chá, em sẽ không để cho hạnh phúc của chúng ta bị cô ta phá đi, mặc kệ anh kháng cự thế nào, anh vẫn là của mình em. Chẳng lẽ anh quên mất, em là vị hôn thê của anh sao?
Lâm Khả Nhi mang theo nụ cười xấu xa ngồi trở lại giường, khẽ cắn cái miệng nhỏ nhắn, tay của cô tì cằm suy tư.
Anh Chá, chờ đón chiêu đi, em sẽ khiến anh không cách nào kháng cự em.
Đường Chá cả đêm chuyển mình, trong lòng tràn đầy giãy giụa. Nghĩ tham món lợi nhỏ Khả Nhi, rồi lại bởi vì áy náy trong lòng mà không dám đi yêu. Làm cả đêm hỗn loạn mộng, trong mộng có bữa tiệc đính hôn, có Lệ Tây Á, còn có Liêu Phàm.
Khi anh ta từ trong mộng hỗn loạn mà tỉnh lại, bị nụ cười phóng đại trước mắt hù, anh ta lập tức đứng dậy, mờ mịt lau mồ hôi lạnh trên trán: "Tiểu Khả Nhi, làm sao em tới đây?"
"Anh Chá, anh còn không có cho em hôn chào buổi sáng." Lâm Khả Nhi cười tà nhào tới Đường Chá, một tay ép anh ta đến tại giường, bá đạo ngăn chận môi Đường Chá.
Đường Chá trừ trợn to hai mắt kinh ngạc bên ngoài, không biết phản ứng chút như thế nào, bàn tay to của anh ta nắm chặt rồi lại thả lỏng, buông ra sau lần nữa nắm chặt, vô số lần cùng bản thân đấu tranh.
Cảm nhận được sự cứng ngắc của Đường Chá, Lâm Khả Nhi dí dỏm khi anh ta trên môi liếm hạ xuống, sau đó vẫn chưa thỏa mãn bò dậy, nghịch ngợm nói: "Rất ngọt! Anh Chá, xuống lầu ăn cơm đi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT