Kết -

Điền và Cải len vào được một chỗ thuận lợi thì đứng như chôn chân ở đó, nhìn dán mắt vào mấy người đàn ông cởi trần, chí mặc mỗi chiếc quần đùi màu nâu thẫm, ngang lưng thắt mảnh vải hồng điều. Hai anh em len vào được một chỗ mãi phía vòng trong, thế mà không biết có phải do cái áo sơ mi trắng cộc tay rất nổi của Điền mách lối, mà Dậm và một cô bạn, cũng người ngoài Phương Lưu, chẳng biết bằng cách nào cũng chen vào được gần, đứng đằng sau. Rồi cũng chẳng biết bằng cách nào, hay có con mắt đê sau gáy, Điền bỗng nhiên thấy nhổn nhột phía sau, liền quay lại, nhận ngay ra Dậm. Em cũng vào mãi trong này xem à? Đi với ai thế? Điền nhìn Dậm nhỏ nhẹ hỏi. Dậm đánh mắt nhìn Điền, giọng mềm đi, định bảo, vào mãi trong này xem mới gặp được anh chứ, hỏi thế mà cũng hỏi. Lại thao thiết nói, không vào mãi trong này xem thì còn xem ở đâu. Rồi hai tay như đẩy vai cô bạn về phía Điền, hỏi, anh không nhận ra chị Lư à. Điền nhìn lại một thoáng, nói thác, tối trời, nhìn mãi không nhận ra ai. Cải nghe tiếng người nói lào thào phía sau lưng, quay lại, nhưng tối trời, không nhận ra cô đội trưởng Phương Lưu. Vả lại, Cải nghe tiếng người nói lào thào phía sau lưng thì quay lại theo cảm tính, chứ thực, còn mải để tâm theo dõi hai người đàn ông đang tay năm tay mười nhào lặn đất, vo tròn thành bánh pháo to bằng cái mâm. Khi hai người đàn ông nhào lặn xong đống đất, vo tròn thành bánh pháo bằng cái mâm, thì thình lình Cải nghe ba tiếng trống “thùng, thùng, thùng” như ba tiếng súng thần công khai hoả cất lên vang trời dậy đất. Bỗng tất cả mọi người trên sân như nín thở, hàng trăm cặp mắt đổ dồn về chỗ hai người đàn ông ngang lưng thắt dải hồng điều, đang lấy hết sức gượng nhẹ hai tay bốc bánh pháo đất lên khỏi mặt sân, nâng lên ngang người, đẩy lên ngang đầu, rồi dồn hết sức lực giơ thẳng hai tay bê bánh pháo cho cao lên, cao nữa, cao mãi. Cao nữa, cao mãi đến hết cỡ tay, hai người đàn ông bất ngờ tung mạnh bánh pháo lên không trung. Trong tích tắc, một tiếng nổ dễ ngang tiếng sấm đánh bùng một phát, làm hàng trăm người trên sân như cũng bùng cả lên. Sau tiếng nổ là một vành pháo đất văng ra như con trăn nằm cuộn trên sân, rồi tiếng người hò reo, tiếng trống thúc bật lên vang dậy, tưởng vỡ vụn cái sân gạch rộng đến mấy sào. Giữa tiếng reo hò của người xem, hai người trong ban tổ chức cầm thước dây chạy đến chỗ bánh pháo vừa văng xuống, chăm chú, cẩn trọng đo từng vết nứt, chỗ gấp, khoảng văng xa của pháo. Cũng giống như nhảy cao, chạy xa trong điền kinh, luật chơi pháo đất lấy độ văng xa của vành bánh pháo làm kết quả cuối cùng để đánh giá tài nghệ của người chủ pháo. Hết đợt pháo của hai người đàn ông thắt dải hồng điều, đến lượt hai người đàn ông cũng chỉ mặc chiếc quần đùi nâu, nhưng ngang lưng thắt dải vải xanh màu lá mạ, như để phân biệt với hai người thắt vải hồng điều ban nãy.

Giữa lúc Điền và Cải đang bị cuốn hút vào chỗ đánh pháo đất, thì nghe tiếng ai như cái Viên đang hỏi mấy người đằng sau, có thấy anh Điền nhà em đứng ở chỗ nào không? Tiếng một người mách, vừa nãy còn thấy anh cô với ông gì ở huyện đứng phía trong kia kìa. Điền cũng nghe tiếng người nói với em gái thế, liền bảo Cải, anh đứng đây, em ra xem cái Viên tìm có việc gì. Nhưng anh vừa đứng lên thì cô em gái đã len vào, kéo tay, thầy bảo em ra tìm anh về ngay. Nhưng về ngay có việc gì, hay có ai đến thế? thì Viên lại ấp a ấp úng như ngậm hạt thị. Thấy em gái cứ ấp a ấp úng, Điền cũng phần nào đoán ra, chắc là việc của nó nên không rộng miệng ra được, mới ngậm hạt thị thế. Điền quay lại bảo Cải, anh cứ ở đây, em về nhà xem có việc gì mà thầy em lại cho cái Viên ra tìm, rồi bao giờ tan em ra đón. Nhưng Cải lại lách mấy người đứng sau, chen ra “Chờ mình với, xem thế đủ rồi, về nghỉ mai còn có cuộc họp trên tỉnh.

Ba người sóng vai nhau ra đường cái.

Bấy giờ, Điền mới nói như gắt với em gái:

- Nhà có việc gì mà thầy bảo ra tìm anh, sao em lại không nói được thế?

Viên vừa cúi mặt đi, vừa tủm tỉm cười:

- Nhưng ở trong ấy đông người, khó nói lắm.

Cải như có ý bênh Viên:

- Thì bây giờ chỉ có em và anh, với Điền, em nói đi để Điền nó khỏi sốt ruột.

Nhưng Viên lại có ý ngần ngại, e dè. Một lúc mới nói:

- Bên anh Bính có bà Bao với ông Thuật sang, thầy giục em ra bảo hai anh về.

Điền trêu em:

- Về để người ta sang xin ăn hỏi cô chứ gì. Thế mà không nói trước, để chúng anh ở lại xem tý nữa, đang hay.

- Nhưng thầy bảo phải tìm bằng được hai anh về.

- Thế mà ra đến đây mới nói. Tý nữa thì anh Cải ở lại xem, khi nào tan anh ra đón.

Cải can hai anh em Điền:

- Thôi, đằng nào cũng ra đến đây rồi, đừng trách em nó nữa. Nhưng này, mình hỏi cả cậu Điền và cô Viên để lát nữa về đến nhà còn biết đường mà trò chuyện. Hôm lâu nghe nói ông cụ không đồng ý làm thông gia với anh em nhà ông Thuật cơ mà, giờ đến chạm ngõ liệu có xuôi chèo mát mái không đấy hả?

Điền nói ngay:

- Phải vận động mãi đấy, anh ạ.

Cải nhìn Điền với cái nhìn trìu mến, rồi quay lại bảo Viên:

- Nhưng từ rày thì em đừng có dại thế nhé. Mới nghe mấy câu trách mắng đã nhẹ dạ tìm đến thuốc sâu.

Nhưng cô Viên lại tủm tỉm cười:

- Em không doạ uống thuốc sâu, chắc gì thầy em đã đồng ý!

Cả hai ông anh đi nhiều, biết rộng, hoá ra lại không cao kiến bằng cồ em gái, chí ít cũng hai lần định đi thoát ly khỏi làng mà không đi thoát.

Ba người đang tất tả bước trên đường làng, được rải bằng xỉ than lò gạch, nhiều chỗ đã trũng xuống thành vũng lép bép nước, thì nghe tiếng chân người như chạy gằn phía sau. Rồi một giọng hổn hển:

- Viên hả, Viên ơi! Chờ anh với.

Viên dừng chân chờ. Giây lát, nghe tiếng Viên hỏi mà như gắt:

- Có việc gì mà anh tất tả thế?

Điền cũng quay lại. Trong ánh trăng nhạt nhoà vì chốc chốc lại có từng tảng mây vần vũ bay qua, báo hiệu trận mưa rào gió lốc đang mỗi lúc một đến gần, anh nhận ra người thanh niên cao ráo, vận áo sơ mi trắng bỏ trong chiếc quần xanh si lâm, đang tất tưởi đến, chính là Bính, em rể tương lai. Điền dừng lại. Đợi Bính đến nơi, mới hỏi:

- Em ở chỗ xem ra, hay ở nhà vào trong này đấy?

Bính lễ phép:

- Em ở nhà vào. Hai anh đi xem sao về sớm thế?

Viên tranh lời hai ông anh, với một giọng chành chẻ:

- Sớm gì, thầy bảo em ra tìm đấy. Nhưng anh bị ma một mẹ chín con ngoài cây đa quán ông Mận đuổi hay sao, mà thở khiếp thế?

Điền cũng nhìn Bính hỏi:

- Em làm sao à?

- Không, em có làm sao đâu.

- Sao lại thở khiếp thế? -Viên lại lục vấn.

Bính đi giữa một bên là Viên, một bên là Điền và phía trước, cách ba người chỉ mấy bước chân, là Cải, hào hển nói:

- Tại em mừng quá đấy anh Điền, anh Cải và Viên ơi! Khi mẹ em và chú Thuật vào trong này bằng người đun sôi siêu nước, thì em Hoà ngoài chú Lận mới mang vào cho lá thư. Anh Điền có đoán ra thư của ai không? Của bác Thàng anh ạ. Em mừng quá. VI thư bác ấy nói ngoài hai mươi này, bác ấy với bác Vang ở Phú Bình xuống dưới này bàn với mẹ con em đi mang hài cốt của thầy em về. Hai bác ấy đã liên lạc với bạn chiến đấu cũ ở miền Nam, tìm thấy mộ thầy em vẫn còn ở chỗ các bác ấy mai táng năm nọ. Thế nên em muốn chạy vào đằng nhà để báo ngay cho mẹ em và chú Thuật tin này, hai anh ạ!

Cả Điền và Cải nghe Bính nói như cũng vui lây. Còn Viên thì săn đón hỏi:

- Thế bao giờ hai bác ấy xuống, hả anh?

Bính chợt dừng lại, chờ Viên đi đến gần, mới nói:

- Trong thư chỉ thấy nói ngoài hai mươi tháng này, chứ không nói rõ ngày nào hai bác ấy xuống.

Cả bốn anh em, Cải, Điền và Viên, Bính đều hăm hở bước đi trên đường cái. Không ai bảo ai, nhưng trong lòng mỗi người man mác niềm vui không rõ duyên cớ, không biết từ đâu mang đến, nhưng rõ là vui, một niềm vui không thể đọc thành tên, không thể nói bằng lời.

Đang đi, Cải có cảm giác như trời mỗi lúc một vần vũ hơn, mỗi lúc một gió to hơn. Anh vội quay lại giục Điền và Viên, Bính, cặp uyên ương còn đang líu ríu mãi phía sau:

- Đi nhanh lên không mưa to bây giờ đấy.

Điền chợt nhớ lời bà mẹ dặn lúc ở nhà, vội thọc hai tay vào hai túi quần, rút ra hai tấm vải ni lông gấp nhỏ bằng bàn tay, bụng chắc mẩm, nói với Cải:

- Yên trí, anh với em có vải mưa đây rồi. Chỉ còn hai đứa chúng nó, mưa to trú tạm đâu chả được.

Viên vội bước rảo lên, giật thốc tấm vải mưa anh đang cầm, bảo:

- Anh với anh Cải đi chung một tấm, còn một tấm đế hai đứa chúng em. Chứ sao lại để chúng em phải trú mưa ngang đường đêm hôm thế này.

Nói thì nói vậy, chứ đằng nào Viên cũng giật được tấm vải mưa trong tay ông anh rồi. Điền nghe em gái nói, như việc đã rồi, vội đi vượt lên. Rồi vừa đi sóng vai với Cải, vừa bảo:

- Trời đặc mây mà oi nồng lắm, anh ạ. Không những mưa mà còn có gió lốc nữa là khác. Thầy em bảo, gió lốc là thứ bão đồng, đã nổi lên là có mưa to gió lớn, dễ ngang bão cấp chín, cấp mười, cuốn đi không biết cơ man nào là sâu bệnh hại. Nên hễ bão lốc nổi lên là thể nào mùa màng cũng tốt bằng năm, bằng mười vụ trước, lạ thế!

Cải ngước nhìn nền trời đêm vần vũ những đám mây mọng nước, bảo:

- Cuốn đi không biết cơ man nào là sâu bệnh hại thì càng tốt, chứ sao. Nhưng anh em mình vẫn phải đi nhanh không ướt đấy.

Cả bốn anh em Cải, Điền và Viên, Bính đều đi như chạy về lối xóm. Nền trời vần vũ những đám mây xám xịt. Gió thông thốc lướt trên đồng lúa, xào xạc hàng cây ven đường, kẽo kẹt khóm tre bờ ao, đầu ngõ.​

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play