Cô cắn chặt răng: “Anh muốn em làm thế nào?” “Là chuyện của em đương nhiên phải do em suy nghĩ.”

Cô xem thường: “Vậy lát nữa gặp ở khách sạn.”

Đô… đô… anh treo điện thoại.

Lương Dĩ thở dài một hơi, cầm túi xách ra khỏi cửa.

Lương Thế Thần nhìn thấy, khẩn trương hỏi: “Đi đâu?”

“Tìm kim chủ của ba!”

Lương Thế Thần nhẹ nhàng thở ra: “Con bé này, nói chuyện sao vậy…”

Cô đóng cửa lại lái xe thẳng tới khách sạn.

Để phục phòng đi, cô cầm chìa khóa một mình tiến vào thang máy. Cửa thang máy phản chiếu sắc mặt của cô, tái nhợt như người chết. Thở dài một tiếng, cuộc sống không nên quá khó khăn như vậy.

Trong phòng tối đen, cái giường lớn yên lặng nằm dưới cánh cửa sổ. Tô Diệu còn chưa tới, cô tiến vào phòng vệ sinh tắm rửa. Khi đang tắm lại nghe tiếng mở cửa phòng.

Tô Diệu đến.

Lau khô người, Lương Dĩ bọc một cái khăn tắm đi ra.

Phòng tổng thống to như vậy nhưng chỉ mở một ngọn đèn hình hoa bách hợp. Áng sáng u ám kéo cái bóng dáng của Tô Diệu trước giường.

Cô đi qua, đầu tiên giúp anh tháo đồng hồ. Xương cốt thô to, làn da hơi đen. Anh cùng cô, một đen một trắng, một thô to một tinh tế đối lập thật rõ ràng. Đồng hồ kim loại vừa mới tháo ra, bàn tay anh như móng vuốt chim ưng bắt cô lên giường. Cô thét lên một tiếng, đã bị anh áp chế.

Mày kiếm của anh nhăn thành một đoàn: “Thích Nguyễn Phong kia sao?”

Cô nhìn anh.

“Hay là thích Nguyễn Phong vì có hắn có dáng vẻ giống Liêu Phong?”

“Em yêu Liêu Phong.” Cô nói.

Đột nhiên trong ngực anh lúc này lại nảy lên lửa giận: “Yêu bao nhiêu?”

“Anh ấy còn sống, em yêu anh ấy. Anh ấy chết, em vẫn yêu anh ấy.”

Anh cười nhạo một chút: “Không có tiền cũng yêu sao?”

Cô nhíu mày.

“Cô gái thích hư vinh như em lại có thể yêu một người đàn ông không có tiền không có địa vị sao?”

Cô thay đổi tầm mắt, không hề nhìn anh. Lại bị anh kéo qua.

“Không bằng chúng ta đánh cuộc đi?” Từ sâu trong đôi mắt anh tóe lên ánh lửa như ma trơi: “Trong một tháng, nếu em có thể làm cho hắn yêu em, đợt vay tiền lần này anh không tính nữa. Nếu em có thể làm cho bản thân mình yêu hắn, mọi khoản vay anh từng cho cũng sẽ không tính nữa.”

“Vì sao? Việc này thành công thì không có lợi gì với anh cả.”

Anh âm trầm cười: “Vì muốn trò chơi thú vị thêm, chút tiền này thật sự rất có giá trị.” Anh hôn lên môi cô, nói ở bên tai cô: “Đương nhiên, trong một tháng này, em phải đáp ứng mọi yêu cầu của anh, kêu thì đến.”

Cô cau mày.

Anh nói xong thì cúi đầu cười, tiếng cười quỷ dị âm u như ở trong phim trong kinh dị vẫn có. Khăn tắm bị kéo ra, không khí chợt lạnh. Thân thể của anh cực nóng như ngọn lửa, thiêu đốt xung quanh.

Làm bản thân cô yêu thương người khác cơ bản là không có khả năng. Nhưng mà tình cảm không phải là củ cải, muốn mua một cân thì mua một cân, cô không thể khống chế được. Lại đã một lần bị thương, nếu muốn yêu một người khác thì cần rất nhiều sức lực, cô không làm được.

Mà làm cho Nguyễn Phong yêu cô, liền thử một lần đi. Dù sao khoản vay cũng quá nặng, tuy rằng trêu đùa tình cảm của người khác là không đúng, nhưng hôm nay, người nhà bị uy hiếp, cũng không thể quản cái gì là đạo đức hay không đạo đức.

Sau ba ngày đã điều tra rõ ràng thói quen cùng sở thích của Nguyễn Phong. Thích áo thun hơn áo sơ mi, thích màu xanh hơn màu đen, thích cơm Trung hơn cơm Tây, thích chạy bộ hơn các loại hình vận động khác… Một bản báo cáo này, cô xem, đột nhiên chảy nước mắt.

Lau khô nước mắt.

Bây giờ mới biết hắn thật sự đã ra đi. Người này mặc dù dáng vẻ giống hắn, nhưng lại không có chút nào giống hắn. Người kia mang cô đặt trong lòng, cô cũng mang hắn đặt trong lòng, là một người rất quý giá, từ nay về sau giữa biển người mờ mịt vạn phần phồn hoa này, không thể gặp lại nữa.

Cho dù thương tâm thì vẫn phải sống tiếp.

Kế hoạch là giữa trưa nay đến quán Cửu Trọng, cố ý đi muộn hơn nửa giờ, ghế lô đặt trước bị chiếm, sau đó làm việc cùng quản lí.

“Lương Dĩ?”

Làm bộ vô tình gặp hắn, vui mừng: “Là anh!”

Hôm nay hắn mặc một cái áo thun màu xanh tôn lên làn da trắng, rất là đẹp: “Sao lại thế này?”

Không đợi cô nói, quản lý đã cười: “Nguyễn thiếu gia, thật là ngại, vị tiểu thư này đặt ghế nhưng đến trễ nửa giờ. Theo quy định của quán, muộn nửa giờ nhưng có thông báo thì ghế có thể chuyển sang cho khách khác.”

“Nhất định là có việc nên đến trễ. Chỗ của tôi vẫn còn chứ?”

“Vâng” Quản lí nói: “Chỗ của cậu vẫn còn.”

“Tặng cho vị tiểu thư này.”

Lương Dĩ: “Điều này khiến tôi thật xấu hổ?”

“Không sao. Tôi chỉ là đi ăn cơm thôi, đi đâu cũng giống nhau. Chắc là cô có khách muốn chiêu đãi, nếu không cũng không tranh cãi vì ghế lô như thế?”

“Ha ha.” Lương Dĩ có chút đỏ mặt: “Lúc trước quả thật là muốn đãi khách, nhưng vừa rồi nhận được điện thoại, các cô ấy có việc không đến được, cho nên bây giờ tôi cũng chỉ là ăn cơm bình thường thôi.”

“Nha.” Nguyễn Phong ngừng lại một chút: “Vậy nếu không ngại thì chúng ta có thể ăn cùng nhau không?”

Cô gật mạnh đầu, nở nụ cười.

Cùng hắn ăn cơm đây là lần thứ hai, đã tán gẫu rất nhiều chuyện. Hắn lúc này đang nói đến việc du lịch trong nước: “Nơi đó máy bay không thể bay đến, chỉ có thể ngồi xe lửa. Một vé bảy mươi đồng, đi lên tàu rồi thì hận không thể biến thành tờ giấy, ngay cả nơi để chân cũng không có. Những bà lão nhìn bình thường thì yếu đuối nhưng khi lên xe lửa thì cứ như ăn phải rau chân vịt, toàn bộ giống như thủy thủ popeye…” Cuối cùng lắc đầu làm ra vẻ kinh sợ: “Tóm lại sau lần đó tôi không dám đi xe lửa nữa.”

Cô nghe thấy rất là thú vị: “Nghe anh nói vậy tôi cũng muốn thử nghiệm một phen.”

“Xin đừng, cam đoan sẽ hối hận.”

Cô uống một ngụm sữa: “Sống trên đời, vẫn phải có những chuyện để hối hận.” Vì ngăn lại đề tài này, cô hỏi: “Đúng rồi, ngày kia Viện Hi có làm triển lãm trang sức, nghe nói là có tác phẩm của anh?”

“Chỉ là chút chạm khắc nho nhỏ, không đáng nhắc đến.”

“Nếu trang sức do chính quán quân thiết kế Venus làm là chạm khắc nho nhỏ, thì nữ trang mà phụ nữ chúng tôi mang hàng ngày đây không phải nên quăng xuống sông Hoàng Phố rồi sao?”

Hắn mím môi cười: “Cô đây là đang mỉa mai tôi sao?”

“Ai bảo anh cứ giả vờ khiêm tốn.” Cô bưng ly sữa lên: “Nếu chúng ta đã là bạn bè, không cần giả bộ khiêm tốn thế này. Vì người bạn mới này, làm một ly!”

Hắn nâng trà lên: “Uống thì phải uống cạn.”

Cô gật đầu: “Đó là đương nhiên.”

Hai người, một người uống trà, một người uống sữa, cả hai ngửa đầu uống cạn. Cuối cùng còn đem cái ly đảo ngược lại, những giọt nước còn lại tràn xuống, nhìn nhau mỉm cười.

Nguyễn Phong rút khăn ăn trên bàn ra: “Sữa chảy xuống cằm này.” Ngón tay hắn chạm đến mặt cô thì chớp mắt đã dừng lại, bốn mắt nhìn nhau không hẹn mà gặp cùng mở to. Lương Dĩ cầm lấy khăn tay, Nguyễn Phong thừa cơ ngồi về vị trí. Vừa đúng lúc có điện thoại, hắn tiếp lấy, nghiêm túc nói: “Đang ăn cơm. Có việc gì. Không làm được sao. Vậy được rồi, chốc nữa tôi sẽ đến.”

Lương Dĩ: “Anh có việc sao?”

“Viện Hi nói triển lãm châu báu có chút việc cần thương lượng.”

“Vậy anh mau đi đi.”

“Nhưng mà...”

“Tôi lái xe đến, có thể tự đi về.”

Hắn lấy ví tiền ra: “Vậy được rồi. Thật là có lỗi.”

“Không sao.” Cô nhìn hắn cầm thẻ tín dụng ra ngoài, tủm tỉm cười nói: “Chờ triển lãm châu báu xong, anh sẽ nhận lỗi với tôi đúng không?”

“A?”

“Ý của tôi là, anh sẽ mời người bạn là tôi ăn bữa cơm nha?”

Hắn cười: “Đương nhiên.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play