Chuyến bay trễ giờ làm Phương cảm thấy mệt mỏi, nhìn qua cửa
kính, nó thấy một Hà Nội mượt mà trong làn mưa. Khoảng thời gian chống chếnh
vừa rồi làm nó cảm thấy như mười năm chứ không phải một năm. Việc viết báo cáo
cho đồ án không như mong đợi, thay nơi ở liên tục vì những lý do không đâu, rất
nhiều dòng trên tờ kế hoạch năm được đính trên noteboard không được gạch,
khoảng lặng của một tình yêu dài xa cách như một ngọn nến cháy gần hết được kết
thúc bằng một lời chia tay Online. Không ngoài máy bay lạnh lẽo, Phương muốn
nhanh chóng về nhà, ngủ một giác hơn mười hai tiếng. Nó cũng chỉ ở Việt Nam hai
tuần, rồi quay lại Mỹ thực hiện phần còn lại đồ án dang dở.
Khúc hát nhẹ
Ba ngày từ lúc trở về, Phương chỉ loanh quanh ở nhà dọn dẹp,
nghỉ ngơi và về quê thắp hương cho mẹ. Nó đã quen dần với cái không khí khô
lạnh của Hà Nội. Phải cố gắng sau rất nhiều chếnh choáng, Phương mới không gọi
cho Thủy. Sau khi đã quá quen với việc một cô gái đi vào cuộc sống của mình, giờ
đầy nó sẽ phải tập thấy bình thường với một ngày không liên quan đến Thủy, thói
quen không làm nên tình yêu cần thiết. Rành mạch và đơn giản, niềm tin kỳ quặc
khiến nó nghĩ rằng việc chấm dứt với Thủy là một quyết định hợp lý, còn lỗ
thủng trên bức tường sau khi rút một chiếc đinh ra, gần như là tất nhiên. Dù
thế, từ sâu tận, nó vẫn như chờ đợi điểu kỳ diệu gì đó.
Chiều lạnh cóng, Phương thu mình trong chiếc áo vest bụi màu
xanh thẫm, đi bộ loanh quanh ở Hồ mua vài thứ đồ, cuộc sống xa nhà rèn luyện
thói quen làm mọi việc một mình, nếu không thực sự cần partner, tốt hoặc xấu
đều trở nên quen thuộc. Phương đi dạo ở đây vì thói quen thích ngắm những cô
gái xinh đẹp, có lẽ là tư duy còn sót lại từ giai đoạn nó còn làm casting người
mẫu cho một tờ báo nhiều ảnh. Phương rẽ vào cà phê 8x, một quán không có khi nó
còn ở Việt Nam, nó man mác thấy một phong cách design gần giống với Sago Phan
Đình Phùng hồi xưa. “Oh I am what I am, I do what I want, bui I can't hide, I won't
go, I won'tsleepj I cant breath until u're resting here with me... Chiếc loa từ
đâu đó vang lên bản nhạc cũ kỹ của Dido, tình cờ đúng đoạn nó thích. Gọi một ly
Gin Tonic, Phương ngồi dựa vào cái gối xanh rêu rất hợp với màu áo của nó. Nó
mở di động, chiếc sim mới mua lúc sáng trống rỗng không có liên lạc của bất cứ
ai, trong giây lát, nó chợt muốn bấm số của Thủy, chỉ nghe giọng, rồi dập đi vì
dù sao Thủy cũng sẽ không biết số này là của Phương. Nó bấm “call”, vài giây
sau, đâu đó trong quán chợt vang lên bản Mint love. Phương giật mình gập máy
lại. Tay nó hơi run lên, ướt đẫm, Mint love là bản nhạc chuông ưa thích của
Thủy. Vậy là cô đang ngồi ở một bàn nào đó gần quán này. Trỗi dậy một cách tự
nhiên, nó đưa mắt nhìn quanh tìm dáng hình quen thuộc, chợt Phương thấy một
người đang tiến về phía mình, trên môi nở một nụ cười như trước rất nhiều
flash. Cô gái ngồi xuống bàn của Phương, mỉm cười:
- Còn nhận ra em không? Anh mới về nước ư, em nghe nói anh đi
Mỹ mà.
"À đúng rồi, Giang Lê, mình đã mời cô nàng chụp ảnh vài
lần và cô gái này từng rất thích mình”, Phương gật gù:
- Nhận ra chứ, anh cũng mới về được vài ngày. Em còn chụp
không?
Lê lắc đầu:
- Dạ không. Em thôi chụp từ lâu lắm rồi. Thật tình cờ gặp anh
ở đây, em không nghĩ rằng có ngày gặp lại anh đâu!
Phương cười cho qua chuyện, nó không thích hỏi và làm rỏ
những sự tình cờ. Hơn nữa nó cũng không thật sự quan tâm đến Lê, trước nay vẫn
thế. Phương chỉ tìm và giới thiệu những cô gái xinh xắn cho tạp chí của nó, còn
thì không quan tâm những phụ kiện của một công việc vốn nhiều rắc rối không dự
đoán trước được. Lê vẫn giữ nụ cười thường trực trên môi, nói về một câu chuyện
gì đó,
Phương ậm ừ, mắt vẫn thờ ơ nhìn xung quanh, chợt nó nhìn thấy
Thủy, đang ngồi với một ai đó. Là Thủy, dù chỉ từ phía sau, nhưng chiếc áo len
viền nâu ở tay thì không sai được, vì của nó tặng.
- Mai anh rảnh không?
Phương nhìn về phía người con trai ngồi cạnh Thủy, chăm chú.
Những nụ cười. Tay và tay. Giây lát trấn tĩnh, Phương thở nhẹ, ánh mắt dịu lại,
nó rút thuốc ra hút, lấn đầu tiên mỉm cười với Lê:
- Mai phải không? Được, anh cũng rỗi.
Phương rút di động ra, rút sim vứt sang một bên. Giờ nó không
chờ đợi gì nữa. Muốn bắt đầu một vấn đề khác, trước hết, hãy kết thúc vấn đề cũ
tương tự.
Như là yêu
Qua vài ngày liên tục gặp Giang Lê, Phương biết Lê vẫn thích
nó, không hề nhạt đi chút nào, dù đã lâu lắm rồi hai người không gặp nhau, và
không có vẻ gì là còn quan tâm đến cuộc sống của nhau. Thực sự, Phương là một
mẫu người dễ khiến con gái xiêu lòng. Đẹp trai theo cách đơn giản vẻ đàn ông.
Những sự hoàn hảo không cầu kỳ trong tính cách và cuộc sống riêng. Cởi mở theo
bản năng và khép kín khó đoán theo logic suy nghĩ. Lạnh lẽo và nhiệt tình đúng
cách và đúng chỗ. Phương sống tự lập sau khi mẹ nó mất không đột ngột, bởi một
căn bệnh được báo trước là không có lựa chọn nhiều. Quyết định rời Việt Nam đi
học cao học khi đã có thể kiếm được công việc ổn định khiến không ít người góp
ý theo những chiều ngược lại, mối quan hệ không được tốt với người gia đình,
nhất là mẹ kế, khiến nó tuy chống chếnh và hay mất cân bằng, nhưng quyết đoán
và dứt khoát trong các quyết định đúng ra cần thời gian. Phương đi Mỹ bằng tiền
của người bố đã gần như tách khỏi nó sau khi cấp cho nó một căn hộ riêng, tự
nhủ rằng mình đang vay không lãi và sẽ có ngày hoàn trả hết.
Nó không từ chối Lê, cũng không nói đồng ý. Nó chỉ gật đầu,
như một sự chấp nhận cho sự có mặt của Lê, lúc này, ở cạnh nó như bạn gái.
Phương không phải mẫu người dễ dãi với bản thân, nhưng trong khoảnh khắc của
những chờ đợi không như ý muốn, nó thích làm những thứ mới mẻ và không mục
đích, chỉ như việc lau bụi cho một thứ đồ lâu không được dùng, đến khi nó đã
sạch sẽ trở lại thì thôi, rất đơn giản. Lê không phàn nàn gì về cách mà Phương
đối xử với Lê, cô thuộc tuýp người xinh đẹp và có đầu óc, việc duy nhất mà Lê
tự cho rằng hơi ngờ nghệch một chút, nhưng thực ra thì cũng rất quần chúng
thích yêu hơn là được yêu, điều này thì ngược lại với Thủy. Thủy thích đối
phương yêu nhiều hơn và bộc lộ rõ điều đó. Ngày đầu tiên hai đứa đi với nhau,
Lê mặc định cho Phương một điều:
Dù sao anh cũng chỉ ở Việt Nam hai tuần, coi như anh và em
yêu nhau trong hai tuần này! Bất kỳ anh suy nghĩ thế nào, hãy cho em làm những
điều em muốn, em thích như thế. Rối sau hai tuần thì hết! - Lê nói và nhoẻn
miệng cười. Phương lắc đầu cười:
-Tây thế!
Phương nhớ, hồi xưa, khi đầu tiên khi nhìn thấy Lê ở Ly’s -
một cửa hàng quần áo nhỏ ở đoạn đường Lý Quốc Sư - nó cảm thấy Lê như một cốc
táo ép, Phương nhìn Lê một lúc. Cao, mí mắt nhỏ và dài, đôi tay gầy guộc với
những móng tay không sơn, như chứa đựng một sự chờ đợi gì đỏ, tóc dài, thẳng và
mướt tựa hồ được chụp lại từ những cô gái của một ngày Hà Nội xưa. Nó thích cái
mũi của Lê, cao và hơi hếch lên như một con vành khuyên biết rằng mình hót hay.
Nó nói với Lê, vẫn mang máng:
- Này, nếu em béo lên một chút và bỏ thói quen nheo mắt đi,
thì em sẽ trở thành một mẫu ảnh đẹp đó, em có hứng thú muốn thử chụp không?
Hừm, bây giờ thì Lê đã béo, chính xác là đỡ gầy hơn chút ít,
trông đã có vẻ giống một ly xoài dầm, Phương bật cười vì thói quen so sánh
người khác thành những thứ thức uống hoa quả. Duy có một điều Lê vẫn thế, là
thói quen nheo mắt khi nói và suy nghĩ, như thế, thảng hoặc làm Phương nhớ
J.Robert trong “Luật sư không bằng cấp”.
Trong suốt những ngày sau đó, Lê và Phương gặp nhau mỗi ngày,
và mỗi lần gặp, Lê mang đến cho cậu những món quà kỳ lạ khác nhau, khi là một
lọ xương rồng lùn tịt với những chiếc lá to bản như được ép ra từ một khung cửa
cổ kính nào đó, khi là một chiếc đồng hồ bàn cũ kỹ hình thoi với phần đế mạ một
thứ kim loại được bẻ cong thành hình trái tim méo mó, như khi làm nó người thợ
bị say sóng. Chiếc áo len lông chuột mang hình một bức tranh phố trên ngực, vừa
như in. Vài cuốn sách mỹ thuật bên trong chẳng chịt những chú thích bằng mực đỏ
và sticker của Lê, nhắc Phương về niềm đam mê với thứ nghệ thuật màu sắc từng
bị chối từ phũ phàng bằng ước mơ nhiều thực tế hơn. Từ một cuộc gặp gỡ không
định trước, Lê đi vào những ngày Hà Nội ngắn ngủi của Phương một cách như sắp
đặt, trên những quán với cách dầm xoài bằng cả hai tay, trên những phố thong
dong bằng ngón tay út nắm hờ, trong rạp chiếu phim bằng những hộp pop-corn to
đùng hai đứa cùng chí chóe bốc. Phương thấy một sự chao đảo dịu dàng.
Khoảnh khắc tất cả
Thứ ba. Bình minh nhợt nhạt trên vòm cửa thấp thoáng qua tấm
rèm màu kem có những ô lục giác màu ghi nhạt xen kẽ, hàng gạch lót xanh dương
loang loáng nước mưa khi Phương bước ra lan can, sau khi choàng tỉnh giấc ngủ
dài bởi một luồng sáng chiếu tình cờ vào mắt. Âm thanh có vẻ xa xôi trong bản
nhạc đám cưới bất hủ By heart, by soul của Aaron Neville vang lên từ chiếc loa
PC.
Phố ướt. Mưa làm đường trở nên lấm lem. Phương rút thuốc ra,
vươn vai. Chợt, Phương giật mình, khoanh tay:
- Này cô bé, đứng đây từ khi nào vậy?
Xoay xoay chiếc ô Espirit màu vàng rực có lằn tím như một con
ong nhỏ, Lê mỉm cười:
- Em cũng mới đến. Em chờ anh ở đây.
Phương bật cười, búng tay:
- Nếu không phải mưa thì anh sẽ cho em tiếp tục đứng đó. Hãy
rũ sạch nước từ cái ô kỳ quặc đó. Tầng hai phòng đầu tiên bên trái.
Vài phút sau, Lê đứng trong căn phòng bừa bộn của Phương khi
cậu đang pha cà phê. Phương đưa một cốc cho Lê - đang xoa xoa hai tay cho đỡ
lạnh:
- Tại sao em tìm ra nhà anh khi anh chỉ nói về nó một lần,
không nhiều người làm được điều đó.
Lê đón chiếc cốc men màu xám lục uốn éo huyễn hoặc như được
làm ra cho những người hành khất Digan, cánh mũi phập phồng:
- Không, em không thực sự tìm được chính xác, em đã băn khoăn
không biết rẽ ở đâu trong chiếc cầu thang có thể dẫn đến sáu căn phòng khác
nhau này!
Phương mỉm cười, châm điếu thuốc khi nãy. Lê nheo mắt:
Anh hãy hút thuốc khi cảm thấy thật sự cần, đừng hút vì thói
quen - Rồi cô nhấp một ngụm cà phê - Này anh thật sự ở đây hả? Một mình? Em
nghe nói chỉ có những kẻ làm nghệ thuật mới thích có cuộc sống bừa bộn đơn lẻ
như thế này, phòng này tựa như dành cho một con chuột túi chứ không phải anh!
Phương ngồi xuống chiếc ghế tròn bằng gỗ:
- Công việc marketing của anh bây giờ cũng không khác làm
nghệ thuật, mà sướng là anh lại không phải là nghệ sĩ, thế nên anh ăn đủ ngủ đủ
và biết lo cho chính mình.
- Anh thích sống vậy ư?
Phương nhún vai:
- Không phải thích hay không, anh sống như thế lâu rồi cô bé.
Lê lơ đãng nhìn lên trần nhà có một mảng mạng nhện được vẽ
grafìti khéo léo:
- Vì sao?
- Cái gì vì sao?
Câu hỏi ngược rơi vào khoảng trống, Lê không trả lời, hai tay
vẫn giữ cốc cà phê, nhìn vào đáy mắt Phương. Một cơn gió lạnh chui qua khe cửa
làm tấm rèm tung lên bất ngờ. Chợt cặp mắt màu ghi kỳ lạ của Lê khiến cậu bối
rối, Phương chưa từng gặp ánh mắt khiến nó như thế, ý nghĩ trong đầu đan xen một
cách tội nghiệp bởi luồng ánh sáng cảm thông từ trái tim.
- Em thực sự muốn nghe?
Lê gật đầu, dịu dàng. Phương bước ra ngoài lan can tràn gió.
Cụm bạch lan trồng tinh tế trong hai chậu màu xám ngắt, có vẻ không liên quan
gì đến khung cảnh dở dang chung quanh, đang hơi nhu nhú những chùm mới, mái gỗ
màu nâu của căn hộ tầng một sót lại những giọt sương của đêm, đang đọng lại to
dần và chảy xuống phía dưới một cách chậm rãi Phương thở nhẹ, bao lâu rồi nó
không nói về những mối quan hệ trong gia đình, về người mẹ không thay thể, về
ông bố kỳ quặc nghĩ nhiều cho bản thân, và về những rạn nứt thờ ơ trong cuộc
sống va chạm sớm của một đứa trẻ từng hay thất vọng. Đĩa nhạc đám cưới vẫn du
dương nhè nhẹ trên nền violon trong trẻo của Stevcn Chapman, làm tan ra những
ký ức mơ hồ. Tháng ba man mác xa xăm và ngắn ngủi trong làn hơi lạnh bốc lên từ
mặt đường đang khô dần khi những chiếc xe vụt qua. Duy nhất từ khi mẹ mất,
Phương mới nói chuyện với một cô gái như thế này, Thủy dường như chưa từng. Lan
can bé nhỏ đậm mùi ngọt ngào kỳ ảo của hai cốc cà phê cạnh nhau như quyện cả
vào những cánh bạch lan. Khoảnh khắc, Phương ngỡ mình đang ở giữa một giấc mơ.
Bây giờ anh đã ở Mỹ. Hai tuần ngắn hết vội vàng. Căn phòng
bụi bặm kia sẽ lại lần nữa được đón chiếc ô nhỏ màu vàng. Anh đã rời Việt Nam,
làm nốt những điều anh còn chưa thực hiện được ở nơi đây. Nhưng anh sẽ trở về
và bắt đầu lại, mơ nốt một giấc mơ còn đang mở, và yêu em lại từ đâu, Lê ạ.
Phương ấn send cho cái mail ngắn ngủi. Một trong nhiều chiếc
đĩa mà Lê chép cho Phương, cất lên bản “Tuesday moming - giọng Michelle Branch
êm và gợn như New York ngày mưa “ I remeber, stormy weather, the way the sky
looks when it’s cold, and you were with me, content with walking...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT