Nắng chói chang. Tiết ba, Bảo ngồi gặm bánh mì trên sân
thượng. Nó vừa rung đùi vừa cố nhớ hôm nay là... thứ mấy. Sau năm phút vật lộn với
bộ óc đặc sệt, Bảo reo lên như lúc Columbus tìm ra Châu Mỹ: “Thứ sáu”, và tưởng
như thế, nó mất năm phút nữa để nhớ... tiết bốn là tiết gì! Thấy việc ngủ trong
giờ Giáo dục công dân có vẻ không phải là bất khả thi, Bảo vừa đứng dậy phủi
quần sạch sẽ vừa lè lưỡi vì cái bánh mì nhiều ớt...
Nó lò dò xuống phòng hội đồng kiếm nước uống. Nghĩ tới nước,
Bảo lại thấy tức lộn ruột vì trong phòng vệ sinh của tụi nó thì không kiếm đâu
ra một giọt nước - tất nhiên là nước sạch - thì cái tương tự của giáo viên lại
đầy đủ hai vòi nóng lạnh. Nhưng rồi Bảo lại tự bật cười khi hiểu rằng mình dùng
những vòi nước ấy nhiều hơn bất cứ ai, lại cả lần gặp thầy hiệu phó đẹp trai
trong ấy nữa chứ. Rùng mình! Thò đầu vào liếc mấy cái để bảo đảm rằng không có
vị bảo mẫu đáng kính nào ngủ gật trong phòng hội đồng, Bảo hiên ngang... tự
thưởng một cốc Laska mát lạnh. Khi nó chuẩn bị làm hài lòng cái dạ dày nóng
bỏng thì tiếng kẹt cửa, âm thanh ghê rợn nhát lúc này, vang lên. Bảo lúng túng
đặt cốc nước xuống, vừa cầu Chúa vừa quay ra. Nhưng, trước mặt nó, may thay,
không phải là một thứ cau có và nhiều nếp nhăn nào đó như tưởng tượng mà lại là
một cô bé khuôn mặt bầu bĩnh, hai bím tóc gọn gàng ngang vai, chiếc cặp chéo
màu hồng nổi bật trên nén áo đồng phục trắng đến... lóa cả mắt. Bảo cố lấy một
vẻ đáng tin nhất cho cái giọng ấp úng của nó: "Em... em... tìm ai?".
May cho Bảo, cô bé kia giật mình, còn ấp úng hơn:
- Dạ... dạ... em tìm cô Tâm ạ.
Nghe đến tên cô chủ nhiệm, Bảo tưởng như tên lửa hành trình
To-ma-hốc lao giữa ngực, nhưng nó cố bình tâm lại, và chú ý ngay đến cái dáng
vẻ e dè của cô bé, đầu óc nó hoạt động xứng đáng với một cái máy tính đắt tiền:
"Con cô ư? Không, cô không có con học trường này, và nếu có cũng không...
xinh thế. Khối sáng? Cô chỉ dạy tụi lớp bảy. Nhóc này không thế là lớp bảy. Lớn
hơn!". Rồi Bảo chợt vỗ đầu đánh bốp một cái: "Ngu quá! Nếu nó là học
sinh trường này thì nó phải biết tìm cô giáo ở bảng tin khóa biểu chứ không đứa
nào lại vào phòng hội đồng cả". Tất cả mọi suy nghĩ đều lóe sáng lên trong
đầu Bảo hai chữ: “newcomer". Dù biết cô đang... hát ru trên lớp ban Ngữ,
Bảo vẫn cười ranh mãnh: “Cô không có ở đây, tiết sau tìm nhé em"! Cô bé
“dạ” một tiếng mát lòng mát dạ rồi giật lùi đi ra, không quên khép cửa lại một
cách ngoan ngoãn. Bảo nhìn cái bóng khuất đi, vừa uống nốt cốc nước lúc nãy,
vừa suy nghĩ một điều trọng đại: “Nhóc này sẽ vào lớp mình hay lớp
Ngữ?"...
Bảo ngồi tụng bài Địa trong tiếng chuông vào tiết kết thúc sự
huyên náo và hỗn loạn một khoa học của một lớp học bình thường lúc đầu giờ.
Tiết Địa bắt đầu, Bảo ngạc nhiên khi tiếng râm ran vẫn vương vấn lại ở dãy bàn
trên, rồi bắt đầu lan sang cả tụi con trai vốn yêu chủ nghĩa... “ngủ là trên
hết”. Bảo đoán mò rằng tụi nó không bàn về bài kiểm tra tiết trước thì cũng về
bài kiểm tra... tiết sau! Lời tiên đoán đầu nó có thể phớt lờ, nhưng ý nghĩ còn
lại làm nó phát hoảng. Khi nó đang tìm cách cập nhật thông tin, thì quả-dưa-lê
đã lăn xuống bàn nó. Vinh quay xuống với bộ mặt nghiêm trọng thường có ở các
vị... lão thành cách mạng:
- Này, mày biết không, lớp mình sắp có thêm một đứa nữa đấy!
Giọng nói thảo dân điêu toa của Vinh làm Bảo không nhịn được
cười. Nó sắp sửa ca bài “Em là ai, cô gái hay... chàng trai?” thì chợt giật
mình, tắt ngấm nụ cười cầu tài thường trực khi nhớ tới nhóc hôm qua. Nó nhăn
nhó:
- Có thêm ai hay không thì tao cũng có giàu hơn đâu.
Vinh ngẩng mặt lên, nhìn chăm chú vào quạt trần, nói bâng
quơ:
- Biết đâu được đấy, nhỡ mày giàu hơn thật thì sao. Đó là một
đứa con gái mà...
Cái kiểu lấp lửng trong thái độ của Vinh làm Bảo hơi khó
chịu. Nó gật gù:
- Ưm... Lại muốn cá chứ gì? Được, tao sẽ cưa đổ nó.
Câu mà Bảo vừa xướng lên có tác dụng gây một sự chú ý không
ngờ. Cả bọn xung quanh “ồ” lên một tiếng rồi chăm chú vào câu chuyện giữa hai
đứa với ánh mặt thích thú, bỏ mặc cô Địa thao thao bất tuyệt trên bảng. Vinh
không ngạc nhiên mà còn tỏ vẻ khoái chí:
- Ba tuần nhé?
Bảo nhăn trán:
- Ít quá! Tao chưa biết gì về nó, ít nhất cũng phải là năm
tuần.
- Thì cũng đồng nghĩa với việc nó chưa biết gì về mày, về
những “thành tích” của mày, về những lần mày kéo lê cái cưa máy đi phệt các
em...
- Đủ rồi. Vào đúng đề tài đi. Bốn tuần? - Bảo cau có.
- Đồng ý! - Vinh gật đầu, hỏi tiếp luôn:
- Bao nhiêu đây?
Bảo suy nghĩ hai giây rồi bật ra:
- Ba trăm nhé!
- Không giống với mày gì cả Bảo ơi! - Vinh cười to - Tao
thích số bốn hơn.
- Được thôi. Bốn trăm. Ra điều kiện đi - Bảo nhún vai không
tỏ ý phản đối, tuy cũng đôi chút ngạc nhiên về sự táo bạo của Vinh.
- Đơn giản lắm. Tay trong tay một vòng quanh sân bóng rổ
trường mình. OK?
- Gì cùng được.
Một bản hợp đồng ảo đã được ký giữa hai đứa...
Hết tiết, Bảo mò sang lớp Nhật vỗ vai thằng bạn đang có những
giấc mơ đẹp:
- Dậy! Làm việc đi chứ mày?
- Nhật nhám tịt mắt, trả lời với giọng ngái ngủ:
- Cứ nói đi, tao nghe.
- Một đứa mới toanh. Một tháng. Bốn trăm... không thuê!
Nhật bật dậy như chưa từng ngủ, chém tay vào không khí:
- Sẵn sàng!
Bảo nghe câu đó cảm giác như lúc Ních-xơn ký lệnh ném bom
miền Bắc!
Nhật ngồi lì với máy tính và điện thoại. Sáng nay nó xuống
văn phòng và chẳng hiểu thế nào, mượn được học bạ cô nàng mới - có cái tên ít
bình thường: Ngô Việt Nga. Nhật sáng mắt khi nhìn thấy tên trường cấp II của
Nga, vội bấm máy cho một thằng bạn: "Nhật đây! Này, hồi cấp II mày có quen
bọn lớp C không? Tốt lắm... Kiếm cho tao một quyển lưu bút có đứa là Việt Nga
viết... ừ, luôn hai, ba quyển đi. Nhanh nhé! Bye...” Nó quay lại hỏi Bảo:
- Hôm qua, lúc vào lớp, nàng có mặc đồng phục trường mình
không?
Bảo gật đầu. Nhật lật lật vài quyển sổ điện thoại rối nhấc
máy cho một đứa khác: “Có việc cho mày này, mày nhớ cái cửa hàng chuyên may
quán áo cho trường mình không? Đấy, đấy, đúng rồi... Tìm đến đấy, bịa cho khéo
vào và lấy cho tao số đo của một đứa con gái. Nhớ này: Ngô Việt Nga, lớp thằng Bảo..."
Nhật ngồi ghi ghi chép chép một lúc, quay sang nhìn Bảo đang nghịch nghịch cái
vợt tennis của bố:
- Này, mày thấy nàng vào hàng net à?
Bảo vo một tờ giấy lại, tung lên rồi lấy vợt đập một quả thật
lực:
- Chính mắt tao. Thế mày nghĩ tao nhầm hai cái bím tóc ấy với
ai?
Nhật lại lần mò những quyển sổ điện thoại, mãi rồi mới nhấc
máy lên bấm:
Nhật đây... ừ, lâu lắm rồi không gặp... Xời, hỏi vớ vẩn, tao
vẫn khỏe như thường... Nhờ việc nho nhỏ này, có phải lần trước mày nói với tao
là quen một thằng trong tổ chức hacker Việt Nam phải không? Đúng, chính xác,
tìm cho tao số điện thoại hoặc mail gã đấy? Ừ ngay bây giờ.
Bảo ngồi đằng sau, ngắm thằng bạn lau kính liên tục và bật
cười khi hình dung ra một con kiến chăm chỉ.
...Hai ngày sau, những thông tin đầu tiên đã có. Nhật gập ba
quyển lưu bút lại, chuyển cho tờ giấy nó vừa tổng kết. Bảo nhíu mày trước tờ lý
lịch quá đầy đủ. Nó lướt qua vài cái gạch đầu dòng cơ bản về sở thích: “Korean
film, Wonbin, màu vàng, hoa făng... Chà, một cô nàng lãng mạn đây! Bảo ngước
lên nhìn Nhật:
- Mày đang chat với ai đấy?
- Hacker B - Nhật đáp cụt lủn.
- Là ai? Cái gã trong hacker VN đó à?
Nhật không trả lời, hỏi lại:
- Mày đọc cho tao ID và e-mail của nàng được không? Hỏi
nhiều!
- "Tiểu thư Z", còn mailbox là
[email protected]Chuông điện thoại, Nhật với tay nhấc máy: “Alo. A! Ừ, đọc đi!
Rồi. Cảm ơn. Bye". Nó ném mẩu giấy vừa ghi sang cho Bảo: "Số đo
này!”, rồi quay ra chat tiếp với cái gã hacker gì đó. Một lúc, nó thò đầu:
"Tí nữa quên cái khoản này", rồi bấm máy: “... Đi theo nàng nhưng nhớ
giữ khoảng cách nhất định. Ghi lại cho tao lộ trình về nhà của nàng là được.
Không, đừng gọi, xong thì mail luôn. Bye”...
... Một ngày nữa trôi qua. Khi Nhật đang ngồi khuyên nhủ Bảo
- đã mất kiên nhẫn và chán ngán việc ngủ gật sau lưng, thỉnh thoảng lại giật
mình vì tiếng điện thoại - thì Nhật nhận được thông tin cuối nó cần. Điện thoại
kêu một tiếng, Nhật nhấc máy rồi kêu lên gần như là ngạc nhiên: "Nhanh
vậy? Mày làm thế nào đấy?". Đầu bên kia, giọng gã hacker 13 lạnh lùng và
tỉnh bơ: “Phá mã thế nào là việc của tao, không có nghĩa vụ phải trình bày với
mày ghi này: mã ID là NVNvn9000, còn mã mail là 5631120, đọc lại nhé... Rồi,
khỏi cảm ơn, xong việc nhớ khao tao ổ bánh mì là được”...
Nhật dập máy cái "bụp”, đẩy chiếc ghế xoay ra: “Đầy đủ
rồi đấy. Gọi cho Long đi mày”. Cảm thấy tỉnh táo hẳn người, Bảo vồ lấy điện
thoại: "Có thế chứ. Bây giờ cuộc chơi mới chính thức bắt đầu”...
Trong tất cả các phi vụ như thế này và tương tự như thế này,
bao giờ cũng vậy, Nhật là đứa thu thập thông tin cần thiết, Long vạch kế hoạch,
chỉ dẫn, giăng bẫy, còn Bảo chỉ việc hành động... Một ê-kip hoàn hảo, làm việc
ăn khớp và chưa bao giờ thật bại!
Trong thời gian Long nghiên cứu... hồ sơ về Nga thì Bảo đi
cắt đầu Wonbin và nghiền ngẫm đống Thế giới Điện ảnh Nhật vừa tha về. Long nhờ
Nhật kiếm thêm mấy cái áo màu... vàng nữa cho Bảo. Ai vào việc nấy. Kỷ luật
phải biết!
... Long trải tấm bản đồ lên bàn, nó lấy bút đánh dấu tô lên
đoạn đường Nga đi từ trường về nhà:
- Trong thời gian nàng lấy xe thì mày sẽ đi ra chỗ này - Long
khoanh tròn một điểm. - Đó là một trạm xe buýt. Khi nàng đạp xe qua đây, nàng
sẽ nhìn thấy mày...
- Giả dụ nàng không nhìn thấy tao? - Bảo “giơ tay”.
- Yên tâm đi, cái màu vàng kinh dị trên áo mày thì ruồi nó
cũng phải dừng lại vì tưởng... đèn giao thông! - Nhật giải đáp câu hỏi của Bảo.
Long giơ tay ra hiệu im lặng, nó nói tiếp:
- Đứng cho có dáng một chút nhé! - Nó vứt cho Bảo một quyển
Thế giới Điện ảnh mới – Cầm cái này mà... giả vờ đọc. Khi nàng nhận ra mày, hãy
hỏi nàng đi về đâu. Khi nàng nói địa chỉ ra thì hãy tỏ vẻ ngạc nhiên, nói mày
cũng đang muốn đi tới nhà đứa bạn ở gần đấy để trả cái đĩa phim và ngỏ ý đi nhờ
xe. Cố diễn đạt cho khéo vào...
Bảo gật đầu: “Yên tâm! Khi tao nói một cách nghiêm túc kèm
theo một nụ cười thì không cô gái nào bỏ tao lại được đâu. Tự tin có thừa”.
- Tốt lắm. Rất đúng với phong cách của mày. Tiếp nhé. Với tốc
độ khoảng 12km/h, mày sẽ có gần mười bốn phút đèo nàng. Cứ tùy cơ ứng biến
thôi, nhưng đại khái làm cho được hai việc: 1. Mày là đứa chủ động dẫn dắt câu
chuyện. 2. Lái câu chuyện về những ấn tượng đầu của mày khi thấy nàng. Còn nhớ
không?
- Áo trắng, quần bò, cặp chéo màu hồng, kẹp tóc xanh... - Bảo
nói chẳng cần nghĩ.
- Ốn! Cứ nói tuốt ra, càng nhiều càng tốt. Con gái thích con
trai nhớ về mình từ cái nhìn đầu tiên. Một việc cuối này: Khi về tới nhà nàng
thì nhớ “bỏ quên” trên giỏ xe nàng cái này - nó quăng cho Bảo một quyển vở -
Trong này có một cái ảnh mày khoác vai... Wonbin được thằng Nhật xử lý kỹ thuật
số cực khéo, đảm bảo như thật...
- Để làm gì? - Bảo ngắt lời.
Long cười ranh mãnh:
- Rồi mày sẽ thấy hiệu quả của nó.
... Tất cả diễn ra như đúng cái đầu vĩ đại của Long tính
toán. Đến tối, Nga rối rít gọi điện đến hỏi về cái vụ thần tượng của nàng khoác
vai Bảo trong “quyển vở bỏ quên". Bảo nói từ tờ giấy Long đưa lúc sáng:
- À, đó là cái lần mình đi Hàn chơi hè năm ngoái... Mà thôi,
để mai đến lớp nói chuyện được không? Mình phải đi mua thuốc cho mẹ bây giờ, mẹ
mình ốm.
Bảo chúc... Nga ngủ ngon rồi dập máy. Long? Bảo phục nó lắm.
Mỗi tội nó nói "Mày không nên nói qua điện thoại nhiều, nói chung mày chỉ
có... sức hút khi nói chuyện trực tiếp thôi”. Còn Bảo, nó thấy mình... lúc nào
cũng có sức hút.
Trong vụ này, Nhật còn lo phần quản lý mạng. Nó dùng mã ID và
mã mail để kiểm tra, sàng lọc những thứ "có ảnh hưởng”. Ví dụ, cách đây
vài hôm, nó tóm mấy cái mail của một gã nào đó có vài câu tán tỉnh Nga, nó dò
ra “tên phá hoại” này học cùng trường. Nhật chuyển qua cho Long. Long xem xét
một lúc rồi quyết định dùng một cô bạn để "tách” thằng này ra. Đồng thời,
nhờ gã hacker 13 gửi vài con virut qua mail để gã kia hết lên net luôn. Không
thể cản được gã ra hàng nhưng hạn chế được thế là tốt rồỉ. Một vài kẻ khác cũng
chịu số phận tương tự khi có dấu hiệu... khả nghi. Theo lời Long nói, trong
thời gian này, không nên cho Nga tiếp xúc nhiều với ai ngoài Bảo...
Kết quả của một vụ đàm phán hữu nghị giữa Long và tên bí thư
lớp Bảo là một đĩa phiên bản mới của Final Fantasy đối lấy việc Bảo sẽ ngồi
cạnh Nga trong một tháng. Bọn nó cũng chỉ cần thế!
... Bảo nhận ra nhiều điều ở Nga khi ngồi cạnh. Nga không có
duyên ăn nói lắm, cũng chẳng nổi bật trong cái thế giới đầy những cô gái cá
tính có cái "tôi” to tướng nhưng Nga lại cho Bảo cái cảm giác bình yên và
dễ chịu khi ngồi cạnh. Nga biết lắng nghe những gì Bảo nói và cái khuôn mặt
ngây thơ với đôi mắt tròn to ấy làm Bảo thấy như có lỗi khi nói những thứ học
thuộc từ các từ giấy Long đưa...
Tất cả vẫn nằm trong khả năng kiểm soát của Long và Nhật. Từ
lúc bắt đầu ngồi cạnh Nga, ngày nào Bảo cũng để một bông făng vào ngăn bàn Nga
và thích thú ngắm sự ngạc nhiên sung sướng của Nga. Mỗi lúc như thế, Bảo thấy
chút chút rung động, nhưng nó lại tự nhắc: Đây là việc, không để lẫn lộn tình
cảm vào. Tối hôm qua, Long nhìn lịch: “Còn một tuần”. Và nó quyết định sẽ kết
thúc nhanh kế hoạch. Mở đầu sẽ là việc Bảo nghỉ ở nhà, cùng với nó, sẽ là sự...
"nghỉ” của những đóa făng, và như vậy chắc Nga cũng đủ thông minh đoán ra
ai đã tặng hoa cho mình. Tiếp theo là những bước chuẩn bị cho quả tên lửa cuối:
Nhật lên mạng dưới một cái tên con gái và “tình cờ” chat với Nga. Nó hỏi Nga
học ở đâu. Khi Nga nói lớp và trường thì Nhật nháy một cái mặt ngạc nhiên và:
- ... Mình có một thằng bạn cũ học ở đấy. Tên gã là... Bảo!
- Nga gõ lại: “Mình cũng có nói chuyện với gã ấy vài
lần".
Nhật cười khoái chí, nghỉ thầm: “Nhát thật! Không dám nói là
ngồi cạnh thật ư?”. Bắt đầu gõ theo kịch bản của Long.
- ... Gã ấy trông thế mà được lắm đấy. Học quá ổn nhé. Đánh
óc và ghita đều cực hay, nhảy cũng đỉnh. Bọn mình còn được thưởng thức tài nấu
ăn lần đi rừng chơi, tuyệt lắm! Lại được cái không lăng nhăng. Ai mà làm bạn
gái của gã thì sướng phải biết!
Nga chỉ còn biết... gật gù: “Thế à?", mới lại “Thật
á?". Không ngờ mình quen một người tuyệt thế. Nga có vớt vát: “Phải có
nhược điểm chứ nhỉ?". Nhật cười khì vì câu hỏi cũng không ngoài dự tính
của Long. “Nhược điểm duy nhất của gã chắc là quá... kén chọn. Ví như mình chưa
từng thấy gã tặng hoa cho con gái bao giờ. Chắc chỉ tặng hoa cho người gã
yêu... ” Nhật biết Nga đang... lơ lửng...
Hôm sau, Nga nhận được một cái áo màu vàng nhạt, may vừa như
có phép lạ. Nó nhìn sang Bảo với ánh mắt cảm ơn thì thằng này ngó lơ đi chỗ
khác, mặt đỏ bừng. Nhật và Long đứng ở dãy nhà đối diện, hạ ống nhòm xuống để
trầm trồ khen khả năng diễn xuất của Bảo. Chúng nó đâu biết Bảo đỏ mặt vì...
xấu hổ thật. Trong đầu Bảo đang tua lại những gì Long nói lúc sáng: “Sau khi
tặng áo, mày hãy hẹn gặp nàng tan học ở một chỗ nào đấy, bảo nàng mày sẽ chờ.
Không sao, chỗ nào không quan trọng, xa trường khoảng một hay hai trăm mét là
được, nhưng không phải ở hướng này nhé! - Long chỉ tay vào bản đồ - Nàng sẽ đi
học thêm hướng đấy. Bọn tao sẽ đến trường khoảng tiết hai để... tháo líp xe
nàng, và một đứa con gái dĩ nhiên sẽ loay hoay một lúc rồi nếu có dắt ra hàng
sửa xe thì cũng mất ít nhất mười lăm phút mới xong. Lúc ấy, đã đến giờ học thêm
của nàng rồi. Để làm gì ư? Để nàng “nợ” mày... và không từ chối lời mời tiếp
theo... "Có lẽ nó lại đúng thôi” - Bảo thở dài, quay sang Nga...
Long là một thằng quân sư đại tài, hẳn thế! Tối, Nga gọi tới
xin lỗi vì không ra được tại hỏng xe, lúc sửa xong thì muộn giờ học thêm nên
phải đi luôn! Bảo tỏ vẻ hơi tức tức, Long dặn nên thế, nói rằng chờ mỏi cổ cả
tiếng trong thực tế nó đứng khoanh tay trên tầng bốn ngắm Nga... đánh vật với
cái xe, Bảo cứ thấy thương thương. Đã thế tối về, Long còn vất cho nó cái líp
xe làm kỷ niệm mới lộn ruột chứ!
Hôm sau, Bảo rủ Nga đi xem phim, đúng như bàn tay nhào nặn
của Long, có lẽ nghĩ đây là cơ hội chuộc lỗi nên Nga đồng ý ngay.
"Bọn tao coi như hết nhiệm vụ rồi đấy! - Long dúi vào
tay Bảo bó făng Nhật vừa mua - “Ngồi trong rạp tới hai tiếng. Lựa mà nói đúng
lúc nhé!”.
Bảo chẳng làm tụi nó thất vọng. Vì khi Bảo nói ra ba từ đã
tập cả ngàn lần trước gương thì Nga sung sướng gật đầu ngay.
Vở kịch hạ màn!
Phần thủ tục của cuộc chơi. Bảo dắt tay Nga đi một vòng quanh
sân bóng rổ trước sự chứng kiến của đầy đủ các nhân vật phụ đang đứng trong một
góc trường.
Đột nhiên, Bảo dừng lại, nó kéo Nga lại và ôm chặt. Cái hành
động ngoài kế hoạch ấy tuy chỉ diễn ra trong vài giây nhưng cũng đủ cả lũ
choáng váng. Long lè lưỡi: “Thằng khỉ, bạo thật!”...
Long không nghĩ, đó vẫn chưa phải là bất ngờ lớn nhất. Bảo
bước tới chỗ bọn nó. Vinh chìa tay ra: “Được lắm! Mày giỏi thật! Tao thua
rồi!”.
Bảo gạt tay Vinh ra: “Không! Người thua là tao. Tao đã gục
trước nàng. Coi như... hòa thôi...",
Im lặng! Một giây! Hai giây! Bùng nổ! Cả lũ ầm ĩ lên. Vinh
cười rõ tươi: “Đùa hay thật đấy? Sao mày không nói luôn để dừng lại ngay”. Bảo
không nói gì, chỉ cười đáp lại tiếng hò hét tán thưởng của bạn bè. Long nhún
vai: “Điều này thì tao chịu, không dự tính nổi. Chỉ biết chúc mừng mày
thôi!". Rồi nó hét to: “Bọn tao thất nghiệp rồi đấy!”. Nhật chống hai tay
vào cằm: ‘‘Cuối cùng mày cũng tìm được bến rồi ư? Giữ chân được mày quả là một người
con gái vĩ đại!”.
Ở một góc căng-tin, Nga cầm 500 ngàn từ tay hai cô bạn đang
hậm hực. “Người con gái vĩ đại" ấy cười hiền dịu một cái để cảm ơn, nhét
tiền vào cặp không cần đếm! Nàng chạy ra điện thoại công cộng bấm một số di
động:
- Vinh à, tối sang nhà em lấy... phần của anh nhé! Em làm tốt
đấy chứ? Gửi một nụ hôn! End!
... Tại sao người ta tin có thần Eros trên đời nhỉ?