1.Trời bỗng trở lạnh đột ngột. Chỉ sau một đêm, không khí khô
cóng, chùm cúc đất xanh cắm vội vã trên chiếc bình gốm nâu ở góc tường cũng thu
mình lại, tựa hồ run bắn lên khi những cơn gió vụt qua tấm rèm khua khoắng va
chạm vào căn phòng bé nhỏ. An co rúm lại trong chăn, lão Tacta chủ nhiệm khoa
có mang tờ kết quả thi chằng chịt đập vào mặt nó lúc này cũng đừng hòng kéo nó
ra ngoài cái lạnh chết tiệt kia. Đĩa nhạc Cánh cung của Đỗ Bảo đặt ở chế độ
replay shuffle vẫn vang lên tiếng piano nền tuyệt hay cùng chất giọng trong
trẻo cao vút của Khánh Linh: “Hạnh phúc kia rồi sẽ mai thành, người còn yêu
nhau sẽ trở về với nhau, và tình yêu còn mãi riêng dành…”. Tiếng những chiếc xe
vụt qua vụt lại. Tiếng của đám trẻ con chưa đến tầm đi học nhưng đến tầm hét.
Chỉ vì đêm qua sau khi thức đọc cho hết cuốn sách được ca ngợi tán tụng Búp bê
Bắc Kinh mà quên không vít chặt cửa đã nhảy vèo lên giường, tất cả mớ âm thanh
hỗn độn xoay vào tai An như một triệu con ong đang vù vù. Người An chợt rung
lên. Mất nửa phút nó mới biết đó không phải là cơn chấn động được tạo ra bởi
một chiếc xe tải mười tám bánh ở dưới mặt đường đang nhộn nhạo kia tác động lên
nó, mà là cái mobile đang rung tít nhiệt tình ở phía cuối của cái chân. Tay tắt
cái dàn vẫn không ngừng phát ra những âm thanh chói tai, trả lời bằng một giọng
rất oải khi nhìn thấy một số lạ hoắc hiện lên trên màn hình:
- Alô, ai thế ạ?
Đầu bên kia im lặng, tựa như một người lịch lãm đang chơi trò
ú tim với một kẻ miệng vẫn còn đang ngáp như lấy được. An cáu kỉnh tăng vọt
thanh âm giọng nói đến tận trên quãng La hai nhịp nữa:
- Này này, báo cho mà biết, nếu rảnh rỗi không có việc gì làm
vào cái giờ này thì tốt hơn hết lần sau bấm số 1080 gặp mấy em tư vấn tình cảm
nhé chứ đừng có bấm vào cái số này nữa.
Đứt chừng hai giây. Đầu bên kia nhẹ nhàng:
- Trước khi bấm cho anh, em cũng định gọi đến cái số anh vừa
nhắc.
An giật mình, choàng bật dậy khỏi tấm chăn, mắt mở to kinh
ngạc:
- Vân à! Anh xin lỗi. Có chuyện gì vậy?
Đầu kia ngập ngừng:
- Vâng. À… Ừm… Vâng… Em… đang ở gần ngõ Tạm Thương, anh có
đến đây bây giờ đươc không?
Cái giọng ươn ướt như bị hai hộp giấy ăn chẹn vào thanh quản
đấy làm giấc ngủ cách đó vài phút của An như trôi tuột vào một trăm năm trước.
Nó trả lời nhanh:
- Được. Em ở nguyên đó chờ anh. Chừng mười lăm phút nữa anh
sẽ đến.
2. An và Vân là gì của nhau nhỉ? Yêu thì chắc chắn đến… năm
mươi phần trăm là không phải, thực tình An cũng còn nghĩ mình chưa hoàn chỉnh
suy nghĩ, thậm chí nó còn chưa sẵn sàng cho chuyện đó. Bạn bè thì không phải,
một nửa vì những cảm thông xuyên thấu, nửa vì cái dựa nhẹ vào một bờ vai, cũng
chẳng ai trong hai đứa muốn người kia là bạn, điều này cũng chắc chắn đến năm
mươi phần trăm. Cụ thể hóa những cảm xúc không giới hạn thành một thứ gọi được
bằng tên là điều ai cũng muốn nhưng không ai làm được.
An quen Vân trong một lần nó lên Ngoại thương xem cuộc thi
miss của trường. Nó nhìn thấy Vân ở một góc gần cửa ra vào sau của sân khấu,
đang ngồi khóc. Giữa đêm dạ hội ồn ào và hào hứng, không ai chú ý đến một cô bé
với chiếc váy dài trắng muốt đang ngồi khoanh hai tay vào đầu gối, nước mắt
chảy nhẹ, trông Vân lúc đấy tựa như một cô mèo giữa buổi đại tiệc của những phù
thủy đang bay lượn xung quanh. An bối rối, nó ngồi xuống cạnh cô mèo, rút ra
túi giấy ăn mang trong ba lô vì tình trạng nghẹt mũi tình cờ. Vân nhìn An lạ
lắm, đôi mắt tròn to trong veo ngân ngấn nước với mí mắt sưng mọng:
- Anh là ai?
Câu hỏi kỳ quặc bất chợt làm An lúng túng, nó đưa tay gãi
long mày, không biết trả lời sao cho phù hợp:
- À… à… Tôi là… người đi xem!
Cô mèo rút một tờ giấy ăn lau dòng nước mắt ráo hoảnh:
- Vậy tại sao anh không xem đi, lại ra đây làm gì?
“Trời ạ! Hỏi thế có mà bằng đánh đố nhau”, An ậm ừ, vẻ tình
cờ:
-
Đây
là lần đầu tôi đến đây, vì thế tôi đi loanh quanh xem trường này có gì hay
không?
Cô mèo vẫn chưa thôi chất vấn:
- Vậy có gì hay không?
An nhún vai:
- Cũng không tệ. Bắt được một cô gái xinh đẹp đang khóc thút
thít như chờ đợi một ông Bụt hiện ra đưa giấy ăn!
Cô mèo nhoẻn miệng:
- Em không phải cô gái xinh đẹp.
An nhìn đôi mắt mọng nước, hài hước:
- Vậy không lẽ em muốn nói là em rất xinh đẹp!
Cô mèo bật cười:
- Vậy ông Bụt cũng không hỏi tại sao cô-gái-rất-xinh-đẹp lại
khóc ư?
An mỉm cười:
- Không, mẹ ông Bụt dạy không được tò mò chuyện người khác!
3. Nhớ lại chuyện đó, An không khỏi tự tủm tỉm cười. Ngay bây
giờ, cái cảnh Bụt – mèo hai năm trước lại y hệt, lần này giữa phố. An dừng xe.
Vân đang ngồi khóc trước một trạm điện thoại công cộng ngay sát lề đường, mặc
kệ những người qua đường ngó lại vẻ kinh ngạc. Như thường lệ, An không hỏi, mặc
dù những việc Vân làm khiến tim nó rụng ra tra vào xoành xoạch. An tiến lại gần
cởi chiếc áo lạnh màu olive khoác lên vai Vân. Nó nhìn Vân một lúc.
- Em ăn gì chưa?
Vân không trả lời, nhìn An bằng con mắt buồn rầu thất vọng, tựa
như một người thủy thủ sau nhiều ngày lăn lộn trên đại dương phát hiện ra kho
báu mình hằng tìm kiếm chỉ là một hạt ngọc nhỏ xíu bằng móng chân út. An cầm
tay Vân:
- Ngừng khóc đi. Anh đưa em đến một nơi, nơi ấy em có thể
thoải mái khóc to, thậm chí hét lên mà không ai thấy.
Vân leo lên xe, giấu mặt vào lưng An. Dù không nhìn thấy,
nhưng An biết Vân đang thổn thức, thậm chí người cô run lên, chắc không phải vì
lạnh. Hai người không nói gì cả suốt đoạn đường. An phóng xe lên gần công viên
nước Hồ Tây, dừng ở đoạn hồ sen. Sáng sớm, trời lại lạnh ngắt, đoạn đường vào
công viên nước thực sự vắng tanh. Hai đứa ngồi xuống. An rút thuốc ra. Từ trong
chiếc áo lạnh to sụ An khoác cho Vân, cô cất tiếng khản đặc nhưng rành rọt chậm
rãi:
- Anh đừng hút thuốc.
An mỉm cười, cất bao thuốc đi, làm một việc mình không ưa
mang lại cảm giác hài lòng cho người khác không phải là điều An thích, nhưng
Vân tựa hồ thứ gì đo khó chống đỡ lại được, như sáng nay cũng vậy, cô là người
duy nhất dứt An ra khỏi chăn ấm khi mà nó mới chỉ chui vào chừng nửa giấc.
Hai đứa ngồi cách nhau khoảng một gang tay, lặng lẽ. Mùi cỏ
ướt, mùi sen thơm dịu dàng. Mùi của mưa còn đọng lại ở những vành lá. Vân thở
mệt nhọc, sau những dòng nước mắt chảy ra, cô đã trấn tĩnh lại. Một lúc lâu,
Vân lên tiếng:
- An, sau khi ra trường, anh định làm gì?
An chống hai tay, ngả ra sau:
- Có lẽ anh sẽ về tòa soạn làm, anh thích công việc ở đó. Nó
hợp với tính cách tự do của anh. Và ít nhất, nó thỏa mãn cho anh được viết thật
nhiều.
Vân im lặng. Những làn gió thoảng qua mát rượi, tưởng như
từng ngọn cỏ dưới chân tung lên, không gian rộng lớn hút lại trong những hồ sen
xanh mượt mà.
- Anh biết không, còn em từng nghĩ, sau khi ra trường em sẽ
trở thành một người dịch sách, em rất thích đọc những tác phẩm văn học của
những thế kỷ trước, tự hỏi sao chưa có người dịch chúng. Đó là một ước mơ xa
xôi từ khi còn nhỏ, khi được bố đọc cho những câu chuyện cổ tích.
Vân chợt ngừng lại. An im lặng. Nó đã mơ hồ đoán được vấn đề
xảy đến với Vân. Bố mẹ của Vân đã ly dị vì những bất hòa không che giấu được từ
khi cô còn học trung học, những tan vỡ thầm kín trong gia đình tác động nhiều
đến tâm hồn mỏng manh của cô gái nhạy cảm. Vân chọn sống với bố, không phải vì
yêu ai hơn trong bố và mẹ. Chỉ đơn giản là vì một người đàn ông sống một mình
sẽ khó khăn hơn. Thi thoảng mẹ vẫn đến thăm, Vân càng đau đớn hơn khi chứng
kiến sự gượng gạo của một tình yêu đã hết. Dù cả hai người đều thương con,
nhưng không ai muốn níu giữ những gì đã không còn.
- Bố em sẽ lấy vợ. Bố nói thế, mới thôi… Em đã có thể tưởng
tượng ra điều ấy, nhưng khi nó xảy đến, em vẫn hụt hẫng. Cảm tưởng như suốt
những năm vừa rồi mình đang rơi tự do, thì bây giờ, như là đã chạm xuống đáy
vực sâu. Đau nhói… Khi đủ cảm thông được vì sao bố mẹ ly dị, em chịu đựng, bình
tâm. Nhưng trong sâu tận, vẫn mong như chuyện cổ tích, bố mẹ sẽ quay lại. Nhưng
giờ thì không, chắc chắn không…
An cầm nhẹ lấy tay Vân, lần đầu tiên từ suốt khoảng thời gian
quen nhau. Lặng đi rất lâu. Vân không khóc nữa, đôi môi lạnh ngắt nhỏ bé chỉ
hơi run lên, nó quay sang An, cười nhẹ:
- Em sẽ không sao đâu. Sẽ không buồn nữa, vì em biết không có
ai sai cả. Em chỉ muốn khóc một
lần thật nhiều cho vơi đi tất cả. Một điều cần đến cũng sẽ
đến, phải không anh?
An gật đầu:
- Chúng ta đều đã đủ lớn cho những suy nghĩ cần thiết. Nếu em
vẫn còn tình yêu với mơ ước của riêng em, đừng để ai phá vỡ, dù đó là người
từng gây dựng ước mơ ấy nơi em. Ngọn cỏ tuy mềm nhưng rất vững chãi chống đỡ
trước gió. Em cũng hãy như thế. Cố gắng lên.
Vân dựa vào vai An, đôi tay mềm mại siết chặt. Giờ An đã biết
giữa nó và Vân là gì. Đó là khi người này mệt mỏi, sẽ nghĩ đến người kia đầu
tiên, và khi người kia cần, người này sẽ xuất hiện bên cạnh, chỉ vì một bờ vai.
Chỉ như thế, mà là tất cả.
Từ phía xa của bầu trời xanh nhạt, những làn mây gợn lên, báo
một ngày sẽ có mưa. Những cơn mưa bao giờ cũng xóa đi nhiều thứ, xoa dịu nhiều
thứ. Cuối con đường ai cũng phải đi, là một điều gì đó đợi chờ mà không ai biết
trước. Nhưng không bước chân nào dừng lại cả. Chỉ nhìn lại phía sau một thoáng
chốc, rồi sẽ đi tiếp về phía cuối con đường. Không ai cất tiếng, nhưng bản nhạc
dịu dàng vang lên trong đầu cả hai đứa: “… Hãy nói mình yêu nhau, một lần cuối…
Rồi cho những khoảng trời hạnh phúc, nhạt nhòa đôi tay níu giữ… Hãy ôm chặt lấy
anh, cho nỗi buồn nhẹ vơi… ”
Tháng 3, Hà Nội hiền.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT