Nắng len wa ô cửa sổ và rọi vào phòng, 1 tia nắng nhỏ chíu thẳng vào mắt nó. Nó nhíu mày và khẽ mở mắt.

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

1 tiếng hét thất thanh vang lên từ căn nhà số 123 đường X. Nó- đầu tóc bù xù, khuôn mặt ngơ ngác- nhìn chằm chằm vào những thứ đang hiện diện trong phòng. Vỏ chai bia, thức ăn, và nguyên 1 cái xác nằm giữa phòng. Nó chợt nhận ra đó là Phương, nó bay lại chỗ nhỏ nằm, lay lay ng` nhỏ:

-Hey, dậy đi. Đừng chết mà, tụi mìh mới làm bạn có 2 ngày, tại sao mày ra đi nhanh thế ? Còn lời thề mày nói nữa, chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, mày chết tao ko tiếc lắm, nhưng tại sao tao phải chết, tại sao trần gian lại phải mất đi 1 ng` hoàn mĩ như tao. Tao ko mún, thật sự ko mún đâu. Còn nữa, khi cảnh sát đến đây, họ lập tức sẽ nghĩ là tao giết mày, tao ko chết theo mày thì cũng sẽ phí hoài tuổi thanh xuân trong tù mất thui. Kooooooooooooo.

Nó ngồi lảm nhảm, ko hề thấy rằng Phương đang nhìn nó với ánh mắt hình viên đạn:

-Này, bạn bè thế đó hả ! Tao chỉ nằm ngủ thui mà đã biết mày xấu xa thế nào rùi. Ko ngờ tao lại đi kết bạn với mày. Tao ngu wa. Mà nãy giờ mày nói giỡn hay thiệt vậy

-Con nhỏ này, dĩ nhiên là giỡn rùi

-Hi ! Tao biết mày ko tệ vậy mà. Tao iu mày lém

Dường như Tiểu Phương vẫn còn say, nên lại nằm xuống ngủ típ. Nó vào nhà tắm đánh răng rửa mặt rùi thay đồ đi học. Nó viết 1 mảnh giấy để lại cho Phương:

"Tao đi học. Vì mày dụ dỗ tao nên phải dọn dẹp cái bãi chiến trường này. Khi nào mày về thì nhớ khóa cửa, chìa khóa cứ để vào hòm thư."

Nó bước ra đường, bỗng nó dừng lại, hum nay hắn có sang chở nó đi học ko ? Mà nó đang nghĩ j` thế ? Hắn đang giận nó mà, dù hắn ko giận nó, hắn cũng phải chở Hạ Thảo đi học. Từ bây giờ, giữa nó và hắn có 1 ng` chen vào giữa: Lưu Hạ Thảo. Nghĩ thế, nó lại đi tiếp, khuôn mặt lạnh như băng, đôi mắt vô hồn như cái ngày nó trốn khỏi cô chú của nó. Lúc ấy, 1 chiếc moto chạy vụt wa mặt nó, trên đó có 2 ng` ngồi : hắn......và Lưu Hạ Thảo.

Nó bước ra đường, bỗng nó dừng lại, hum nay hắn có sang chở nó đi học ko ? Mà nó đang nghĩ j` thế ? Hắn đang giận nó mà, dù hắn ko giận nó, hắn cũng phải chở Hạ Thảo đi học. Từ bây giờ, giữa nó và hắn có 1 ng` chen vào giữa: Lưu Hạ Thảo. Nghĩ thế, nó lại đi tiếp, khuôn mặt lạnh như băng, đôi mắt vô hồn như cái ngày nó trốn khỏi cô chú của nó. Lúc ấy, 1 chiếc moto chạy vụt wa mặt nó, trên đó có 2 ng` ngồi : hắn......và Lưu Hạ Thảo.

Nó hơi ngước đầu lên nhìn, và ánh mắt thì chăm chú dõi theo 2 con ng` đang hạnh phúc đó. Nhìn đến khi chiếc moto rẽ sang hướng khác. Nó đứng đó 1 lúc nữa, rùi cúi đầu xuống, lặng lẽ bước đi mà ko hề biết rằng, Lưu Hạ Thảo quay lại nhìn nó cười chế giễu.

Hôm nay là ngày đổi chỗ ngồi. Đó là 1 qui tắc của trường nó. Đầu năm, hs thích ngồi chỗ nào thì ngồi, nhưng sau 1 học kì sẽ cho bốc thăm, bốc đc ghế nào thì ngồi chỗ đó, ko bàn cãi. Nó đi vào lớp thì chuông cũng vừa reo lên và mọi ng` lục tục lên bốc thăm. Mặt nó pùn pùn, chậm rãi đi lại thùng phiếu, khi nó đưa tay ra, thì.....vô tình, tay nó chạm vào 1 bàn tay khác, nó ngẩng đầu lên, là tay của hắn,bên cạnh có Thảo đứng khép nép sau lưng. Hắn lạnh lùng giật phắt tay lại, nói:

-Bạn bốc trước đi

Nó ko ngạc nhiên lắm về cách xưng hô của hắn. Giận rùi thì còn tự nhiên như lúc trước đc sao? Nó bốc thăm, và đọc, chỗ ngồi của nó lại gần sát bên cửa sổ, nhưng thay vì cửa sổ bên trái như lúc trước, bây giờ là bên fải. Nó đặt chiếc cặp xuống, ngồi yên vị vào chỗ mới, thẫn thờ nhìn ra cửa sổ. Nó nghe có tiếng kéo ghế bên cạnh, nó thờ ơ quay sang, định xem xem ai ngồi cạnh mìh thì nó ngạc nhiên, lại là hắn. Hắn cũng trợn tròn mắt, nhưng rùi bình tĩnh lại và cầm lá phiếu lên, nói to:

-Ai mún đổi chỗ với tôi để ngồi cạnh Hàn Băng Băng xinh đẹp đây

Lập tức, tất cả nam sinh trong lớp nhao nhao:

-Tao, tao mún

-Ko, tao sẽ đổi, thằng này xấu trai thì ngồi cạnh Băng Băng sao đc

-Cái j`

-Tai mày điếc àk? Tao nói mày xấu đấy. Nghe chưa?

-Tao đánh chết mày

Blah....Blah...Blah.......

Thế là lớp học náo loạn hơn bao giờ hết. Nam sinh thì lo đánh nhau, nữ sinh thì đưa những ánh mắt ghen tị + ngưỡng mộ về phía Băng Băng. Một bàn tay nhỏ nhắn đặt nhẹ lên vai Gia Kiệt, nói:

-Để mìh ngồi cạnh Băng Băng

Đó là Hạ Thảo, nó nhìn chăm chú vào 2 ng` họ. Chợt, ko hỉu là vô tình hay cố ý, hắn quay sang nó, 2 ánh mắt chạm nhau, hắn quay phắt lại, bỏ bàn tay của nhỏ ra khỏi vai mìh và nói:

-Ừ, nếu bx mún

Cả lớp ồ lên kinh ngạc, hắn vừa gọi nhỏ là bx sao?

Có nghe nhầm ko? Nó cũng ngạc nhiên, sững ng` ra, ngồi bất động, ánh mắt nhìn vào khoảng ko. Nhỏ đỏ mặt, cúi đầu xuống đất và bất chợt, ngẩng đầu lên hun vào má hắn 1 cái. Cả lớp đứng như tượng , rùi 1 tràng pháo tay vang lên, tiếng reo hò ko ngớt. Khiến các lớp bên cạnh tò mò vô cùng. Sau cảnh tượng lãng mạn đó, lớp học trở lại bình thường. Nhưng chỉ có 3 ng` là ko bình thường chút nào. 3 ng` đó là ai thì chắc ai cũng biết.

Người thứ nhất ngồi cạnh cửa sổ, đag nhìn thẫn thờ ra ngoài, khuôn mặt thì lạnh lùng nhưng đôi mắt thì thoáng pùn. Từ nhỏ, nó đã học đc cách che giấu cảm xúc, ngay cả ánh mắt nó cũng điều khiển đc. Chỉ có hôm nay thì ko, nó để cho nỗi pùn tự do ẩn hiện trong đôi mắt nó. Đầu óc hoàn toàn chẳng biết j` về bài học. Cứ nhìn mãi ra cửa sổ như vậy thôi.

Người thứ hai ngồi cạnh người thứ nhất. Tâm trạng lại rất vui vẻ. Có lẽ hôm nay ông trời đang để mắt đến nhỏ. Ông làm ng` nhỏ thix gọi nhỏ = bx. Ờ thì cũng ko hẳn là gọi dịu dàng, có j` đó tức giận và chế giễu trong đó. Nhưng ko wan trọng, 1 ng` đào hoa như hắn mà chịu tỏ tình với nhỏ, rùi lại ngọt ngào với nhỏ thế thì nhỏ còn mong j` nữa. Chắc là nhỏ iu hắn rùi. Nhỏ phân biệt rất rõ đâu là iu và đâu là thix. Vì thế, nhỏ mong quãng thời jan này cứ kéo dài mãi.

Người thứ ba thì lại rất khó chịu. Có lẽ ko có nó ngồi bên cạnh như thường ngày làm hắn rất trống trải. Lí trí bảo hắn ko thèm nhìn nó nữa, thế mà thỉnh thoảng đầu hắn lại quay sang hướng nó ngồi, nhìn 1 chút rùi quay phắt lại. Lẩm bẩm:

-Mìh làm j` thế nhỉ? Sao lại nhìn nó? Mìh điên àk ?

Nhưng nghĩ thế thôi chứ vẫn nhìn mãi.

Trưa. Nhìn nhỏ và hắn vui vẻ đi ra canteen, nó chẳng thèm để ý tới cái bụng đang kêu gào nữa, gục xuống bàn ngủ li bì. Ngủ suốt mấy tiết cuối. Ngủ như chưa từng đc ngủ. Và hìh như, khi nó quay mặt ra cửa sổ, ánh nắng chíu vào, làm ai đó trông thấy có j` lấp lánh trên khóe mắt nó. Ai đó cũng pùn.

Chìu. Hum nay trời đẹp. Bầu trời lấp lánh trong ánh nắng nhạt. Khung cảnh thật thơ mộng. Thế là ko cần bảo nhau, vài trăm cặp đôi trong trường đều hẹn nhau đi chơi. Trừ 1 cặp duy nhất:

-Gia Kiệt àk ! Hum nay chúng ta đi chơi nha

-Mìh ko mún

-Đi mà. Mìh rất mún đi chơi với ox của mìh

-Đừng gọi mìh như vậy. Mìh ko thix

-Nhưg....sao lúc sáng, Gia Kiệt gọi mìh là bx

-Mìh đùa đấy

Sock !!! Nhỏ cảm thấy như vừa bị tạt 1 gáo nước lạnh vào mặt. Nhỏ ko ngờ hắn lạnh lùng như vậy. Sao hồi sáng ngọt ngào thế ? Tất cả con trai đều như vậy cả sao ? Hay nhỏ làm điều j` ko phải ?

Nhỏ ko dám nói nữa, lặng lẽ đi bên cạnh hắn

-Xin lỗi Thảo nha. Hum nay Thảo đi bộ về đi. Kiệt về sau

-Nếu Kiệt bận chuyện j` thì Thảo sẽ chờ mà. Rùi mìh về cùng nhau

-Ko, Kiệt mún yên tĩnh. Thảo về đi

Khuôn mặt nhỏ pùn thiu, ánh mắt rưng rưng, nói:

-Vậy Thảo ko làm phiền Kiệt nữa. Bye

1 mìh hắn đứng giữa sân trường vắng tanh và trĩu pùn. Hắn chờ, hắn chờ 1 bóng dáng wen thuộc.....

Bầu trời ngày 1 tối lại, hắn đứng chờ dưới sân trường đã lâu mà nó vẫn chẳng thấy đâu. Hắn ngày càng sốt ruột. Rốt cục, chịu ko nổi nữa, hắn vụt chạy lên lớp. Lớp trống ko, nếu có thì cũng chỉ là những dãy bàn ghế vô tri, nó biến đâu mất rùi. Hắn lo lắng chạy khắp trường tìm kiếm, kể cả WC nữ( đừng lo nha, hắn chỉ dám đứng ngoài nhìn vô thui). Mồ hôi tuôn ra, hơi thở nặng nhọc, đôi chân hắn mỏi nhừ. Hắn lết về lại lớp học. Hình như ông trời giúp hắn, hắn nghe có tiếng động j` đó trong lớp, hắn đi vào, lần theo tiếng động đến góc lớp. Nó ngồi ở đó, đầu tựa vào tường. Mặt xanh xao, ánh mắt yếu ớt liếc về phía hắn. Nhận ra hắn dường như đang dùng ánh mắt thương hại nhìn mình, nó gắng gượng đứng dậy, làm ra vẻ còn khỏe lắm và bước đi, lướt ngang wa mặt hắn. Hắn nắm tay nó níu lại, nhìn nó với vẻ mặt đau khổ và ôm nó vào lòng, nói nhỏ:

-Xin lỗi

Nó chẳng nói j`, đầu hơi tựa vào vai hắn, dường như có chút chần chừ, hắn lấy tay đẩy đầu nó tựa hẳn vào vai mìh. Nó mệt wa, cũng chẳng chống cự làm j`. 2 đứa đứng như thế 1 lúc. Nó bỗng lên tiếng:

-Đói

-Hả ???

-Đói wa

Lập tức, hắn hỉu ngay tại sao nó lại yếu đến thế. Hắn nhấc nó lên, vác đi và nói:

-Con ngốc, đói sao lại ko ăn

-..................

-Mày nói ra vài lời thì có chết đâu mà sao ít nói thế ? Nói chuyện với mày thật mệt wa. Y như tự nói 1 mìh vậy, bây giờ trông tao chẳng khác j` thằng điên. Haizzzzzzzzzzz

Nó khẽ cười, giấu đi xúc động và nói:

-Bỏ xuống đi ! Hum nay mày phải bao tao ăn tới khi sạch túi thì thui.

-Cái j` ??? Ác thế, nhưng tao ko mún bỏ mày xuống, vì nếu tao làm vậy, mày sẽ lại chạy khỏi tao 1 lần nữa. Tao chưa bao giờ mún mất....đứa bạn thân nhất của mìh

Hắn nói với giọng nghiêm túc. Sau đó, cả 2 im lặng chẳng nói j`. Hắn đặt nó ngồi lên xe, đưa nón cho nó và rồ ga, chạy đi. Trong lòng hắn tự dưng thấy ấm ấm.

Ăn xong, hắn đưa nó về nhà. Thay vì những lần trước, thả nó xuống là hắn chạy lun về biệt thự, lần này, hắn theo nó vào tận nhà, ngồi xuống, nhìn nó và nói:

-Ng` hum trước là ai thế?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play