-Tôi ko biết, tôi chỉ có trách nhiệm đón 2 ng` về thui
Nhỏ quay sang Băng Băng, hỏi:
-Đi ko mày
-Ok. Tao ko tin 2 ng` này làm hại tao đc
-Đi thì đi
Thế là, 2 đứa cùng ngồi vào chiếc xe ấy. Hồi hộp chờ đợi.
Lát sau, chiếc xe đến 1 tòa nhà to và cao. Ông ta vừa đi vừa nói:
-Bây jờ, 2 cô sẽ đc make up, làm tóc, thay quần áo, để chuẩn bị đến gặp cậu chủ. Nếu mún tắm rửa thì phòng tắm ở đằng kia. 2 cô có 3 tiếng để
chuẩn bị. Có ai thắc mắc j` ko
Và rùi 2 đứa đã ngồi chịu đựng gần 2 tiếng đồng hồ, nhỏ Tiểu Phương lần đầu tiên đc làm đẹp nên ko phản đối
j` hết, đôi khi còn tỏ ra thix thú, còn cô, cô nhất định ko cho ai sửa
sang mái tóc của mìh, và chỉ đồng ý trang điểm nhẹ và sáng. Sau khi hoàn thành, trông xynh cực. Chàng trai hỏi:
-2 cô đang sống ở đâu
-ICE
Cô trả lời ngắn gọn, đầu óc tập trung suy nghĩ, cô vừa chợt nhớ ra 1
chi tiết wan trọng. Hìh như ngày xưa hắn có bảo cha hắn là tổng giám đốc công ty EIA mà. Vậy, ICE là đặt theo tên cô sao ? Có thật thế ko ? Hắn
xây khách sạn đó là vì cô àk. Cô ko tin. Cô lại mơ mộng j` đây. Chắc
chắn ko fải hắn đặt tên cho khách sạn đâu. Chắc chắn ko fải thế đâu.
Tỉnh lại đi Hàn Băng Băng. Điên hay sao mà suy nghĩ vớ vẩn thế. Hắn jờ
đang hạnh phúc với 1 ai đó thui. Sao mà nhớ tới cô đc.
Mãi suy
nghĩ, Băng Băng ko để ý rằng cô đang ở trước 1 tòa biệt thự to khủng
khiếp, chỉ có thể là to = hoặc to hơn cả nhà dượng cô thui. Ở VN cũng có căn biệt thự to thế này sao? Ai mà jàu thế nhỉ. Đi đến cửa, ng` thanh
niên ngăn ko cho Tiểu Phương vào. Bắt buộc Băng Băng fải vào 1 mìh. Dọc
hành lang, có treo nhìu tấm hìh, của những ng` đàn ông đã jà, của những
ng` phụ nữ rất đẹp, của những cô bé, cậu bé, giống như là hình của cả 1
gia tộc jậy. Và....1 tấm chân dung đập vào mắt cô, hình của 1 tên con
trai, wen lắm, rất wen, tên con trai đã ở bên cô 4 năm về trước. Dù chỉ
là tranh vẽ, hắn vẫn rất đẹp. Ánh mắt quyến rũ, nụ cười ma mị, đều khiến cho cô cảm thấy sợ. Cô rất sợ fải gặp lại hắn. Nỗi sợ thôi thúc cô fải
bỏ chạy, nhưng lí trí cô kịp ngăn lại, ở đây có rất nhìu vệ sĩ canh gác, đó là chưa nói tới ông bác đang dẫn đường cho cô. Ông ta to khỏe, cao
và lực lưỡng, chỉ cần ông ta mún, có thể bắt cô dễ như trở bàn tay. Vậy
thì tốt nhất là nên đợi thời cơ thix hợp, thật thix hợp rùi hãy hành
động. Cuối hành lang, cô đc dẫn vào 1 căn phòng. Phòng này có nhìu sách, 1 bàn gỗ lớn, và 1 giường đơn. Có lẽ là phòng làm việc, chiếc giường
dành cho chủ nhân nghỉ ngơi khi làm khuya. Ông bác nói với cô:
-Ngồi đợi ở đây khi nào cậu chủ đến. Chúng tôi ko làm hại cô đâu. Đừng sợ
Rùi ông ta đi ra ngoài, đóng cửa lại. Cô nghe rõ tiếng khóa cửa. Vậy là coi như cô bị giam lỏng ở đây, đợi tới khi hắn đến mà ko làm j` đc sao ? Cô nhìn quanh phòng, cố tìm 1 lối thoát. Và ánh mắt cô dừng lại ở cái
cửa sổ rất to. Cửa ko khóa và đang mở toang ra, jó lùa vào, rèm cửa bay
phất phơ. Hay wá! Cô mỉm cười. Vội vã bước lại phía đó, đôi mắt cô sáng
lên, nghĩ thầm:" Hahahahaha, Gia Kiệt àk, vĩnh biệt a, tôi ko bao jờ có ý định gặp lại a đâu. pie pie. Đúng là ông trời giúp mìh rùi." Nhưng cô
chỉ vừa mới đặt 1 chân lên bậc cửa thì hắn bước vào, và nhìn thấy tư thế kì cục của cô. Hắn hiểu ra ngay, bật cười:
Nhưng khi hắn cười xong, nhìn lại thì chẳng thấy cô đâu. Cô đã lợi dụng lúc hắn ko để ý và lẻn đi mất. Hắn tức giận, nhảy wa cửa sổ và đuổi
theo. Hắn tìm mãi mà ko thấy. Liền lấy đt ra, hét lớn:
-Huy động tất cả mọi ng` tìm cho tôi cô gái đó. Ko đc để cô ta thoát.
Lập tức, cô bị gần trăm ng` tìm kiếm. Núp trong lùm cây, cô tức giận
nghĩ thầm:" A tưởng a là cái j` chứ, a có cái quyền j` mà đòi bắt tôi.
Đừng hòng nha. Tôi núp kĩ lắm. Trò trốn tìm là tôi chơi giỏi nhất đó, ko biết sao? Đc rùi, tôi sẽ cùng a chơi trò này. Ui da, muỗi nhìu wá."
Hàn Băng Băng wả nhiên ko nói khoác. Gần 1 tiếng đồng hồ, ko ai tìm đc
cô. Tiểu Phương cũng tham gia cuộc tìm kiếm, chỉ có điều lén lút hơn, vì kế hoạch của nhỏ là tìm đc cô xong sẽ cùng nhau bỏ trốn. Nãy jờ nhỏ
đứng ngoài cửa chờ bị mấy tên vệ sĩ tán tỉnh, bực mìh mún chết. Đã cho
mấy tên đó ăn vài đạp. Jờ đang đi tìm Băng Băng. Chợt thấy 1 cái đầu núp trong bụi cây. Chắc chắn là cô rùi. Nhỏ cẩn thận chui vào trong bụi
cây, thấy cô đang bực bội ngồi xoa xoa mấy cái nốt ửng đỏ vì bị muỗi
cắn. Nhỏ phì cười làm cô giật mìh, cô chồm tới bịt miệng nhỏ lại:
-Suỵt, khẽ thui. Tên đại ma vương đag ở gần đây đó
-Đại ma vương ???
-Ừk. Nhìn kìa
Nhìn theo hướng cô chỉ, Tiểu Phương thấy 1 ng` con trai đang đứng nhìn
mọi ng` tìm kiếm. A ta siu đẹp trai, ăn mặc chỉnh tề nhưng ko có vẻ jà
wá tuổi. Mặc bộ vét như thế chỉ khiến cho a ta có vẻ chững chạc và
trưởng thành hơn thui. Bỗng dưng tim nhỏ đập hơi lệch nhịp, mặt hơi ửng
hồng. Ánh mắt thì cứ mún nhìn hắn mãi ko thui. Băng Băng thấy thế, hỏi:
-Sao thế
Nhỏ ko nhìn cô, môi chỉ mấp máy:
-Ko....ko sao đâu. Đừng để ý
-Ko để ý j`. Tìm cách trốn khỏi đây nhanh lên.
-Ừk ừk
-Ừk cái j` mà ừk. Nhìn j` mà nhìn mãi thế. Iu a ta rùi sao
Mặt nhỏ đỏ bừng lên vì bị nhìn thấu tim đen. Nhỏ nói lớn:
-Ko có mà
Chính tiếng nói đó đã làm cái tên đc gọi là " đại ma vương" nghe thấy.
Thế là 2 đứa con gái đó bị đại ma vương dẫn về. Trên đường bị dẫn về
ngục tù...àk lộn...dẫn về phòng của hắn, cô liếc nhỏ, trách móc:
-Tất cả là tại mày
Nhưng nhỏ ko wan tâm, nhỏ mải nhìn về phía đại ma vương. Bắt đầu từ lúc nhỏ thấy hắn khi đang trốn trong bụi cây, có lẽ, nhỏ đã bị dính tia sét ái tình rùi. Nếu bị buộc fải làm tù nhân của tên ma vương này, nhỏ cũng cam lòng. Và nhỏ cũng chẳng hề để ý đến ánh mắt khó hỉu của Băng Băng
đang nhìn nhỏ..........
2 đứa bị dẫn trở về căn phòng khi nãy. Hắn
ngồi vào bàn làm việc, trước mặt có cô và Tiểu Phương. Cô ko giữ đc bình tĩnh, hỏi lun:
-Có chuyện j` cần nói sao?
-Phải. Nhưng tối nay thì chưa nói đc. Còn phải xem xét cô có xứng đáng đc nghe ko
-Cái j`? A ko mún nói thì thui. Tôi về
-Cứ tự nhiên, chỉ có điều ko biết cô có trốn đc hàng vệ sĩ vài trăm ng` của tôi để về đc ko.
Băng Băng rất mất bình tĩnh, nhưng cố kìm lại. Ngồi im lặng, ngoan
ngoãn chờ đợi. Hắn ko nói j`, cứ trầm tư như thế rùi đứng phắt dậy, nói
lớn:
-Ăn tối
Cô tròn mắt:
-Thế còn chuyện a định nói
-Cứ ở lại với tôi vài ngày đi rùi tôi sẽ nói. - Hắn nháy mắt, cười
tươi. Trong khoảnh khắc đó, nó chợt nhận ra nụ cười rạng rỡ như nắng của hắn 4 năm trước. Cô ngơ ngẩn nhìn theo. Nhưng định thần lại, nhìn wa
bên Tiểu Phương, thấy nhỏ đang nhìn theo bóng hắn = ánh mắt mê say. Cô
dường như lờ mờ hỉu ra đc điều j` đó. Đành thở dài, kéo nhỏ đi.
Trong phòng ăn, hắn ngồi ở giữa, đang ăn rất ngon lành. Cô ngồi bên
trái, ăn 1 cách ngán ngẩm, vì đang bận suy nghĩ. Còn nhỏ, ngồi bên fải
hắn, đang ăn 1 cách thẹn thùng, mặt hơi đỏ lên. Cô thấy thế, lắc đầu,
ngay cả con pạn thân nhất của cô còn bị hắn mê hoặc thì ai trên thế giới này có thể ghét hắn đc nhỉ. Mà sao cô lại thấy khó chịu, cô rất ko mún
nhỏ nhìn hắn như thế. Cứ như........cô mún độc chiếm hắn vậy. Ui, điên
wá đi. Tập trung đề phòng, cảnh giác cao độ với cái tên mồm mép này mới
đc. Cô rất sợ ở gần hắn, hắn sẽ lại làm cô iu hắn mất thui. Vì thế, fải
bình tĩnh, bình tĩnh. Cô tự nhắc nhở mìh như thế. Và bữa ăn đó kết thúc
trong sự im lặng.
Đến giờ ngủ, quản gia dẫn 2 ng` đi chọn
phòng. Nhà hắn to thật, có wá trời phòng lun. Mà phòng nào cũng đẹp cả.
Sau khi xem tất cả các phòng, cô chọn đại 1 phòng cô cho là vừa ý nhất,
khá rộng rãi, nhìn vào cách bày trí thể hiện rõ sự cô đơn, vì thế cô cảm thấy rất hợp với cô. Ông quản gia thấy cô chọn phòng đó thì hơi ngạc
nhiên, định nói j` đó nhưng lại thui, mỉm cười hiền hậu với cô. Tiểu
Phương do đã ăn no và hơi mệt nên nằm ngủ trong bộ váy lun. Phòng của
nhỏ hơi xa phòng cô, nhưng nhỏ nhất quyết fải ở phòng đó. Chỉ đơn giản
nhỏ thấy phòng đó có cái laptop để sẵn, nửa đêm thức dậy có lên cơn điên thì lấy ra chơi. Cô phì cười vì cái tính trẻ con của nhỏ, chẳng lẽ mãi
mãi ko trưởng thành đc àk. Theo thói wen, trước khi ngủ, cô nhất định
fải đi tắm, nếu ko cả đêm chắc chắn cô sẽ thức trắng vì khó chịu. Ông
quản gia đưa cho cô cái váy ngủ cực mỏng để thay, cô nhìn vào là đỏ mặt, liền xin đổi cái khác. Nhưng ông ta nói trong nhà chỉ có những cái áo
kiểu đó và vài bộ đồ lót phụ nữ . Còn lại chỉ có đồ của cậu chủ. Cô tuy
ko mún nhưng đành mượn tạm của hắn cái áo sơmi. Ngâm mìh trong bồn tắm,
cô thật sự rất thắc mắc, tại sao trong nhà hắn lại có quần áo phụ nữ,
lại toàn là những thứ rất sexy. Là của pạn gái hắn sao? Cô pùn pã mặc
vào ng` cái áo sơmi kẻ sọc xanh rộng thùng thình của hắn. Sau bao nhiu
năm ko gặp, hắn đã trở thành 1 ng` đàn ông thật sự. Hắn cao lớn hơn rất
nhìu, nam tính hơn, và......quyến rũ phụ nữ hơn. Cô bước vào phòng và
ngã ra giường, cô thật sự rất mệt mỏi. Khi ở gần hắn, cô ko thư giãn đc
chút nào, lun đề phòng và cảnh giác ko ở wá gần hắn. Nếu ko....cô ko
biết điều j` sẽ xảy ra, có lẽ là cô sẽ iu hắn 1 lần nữa. Và rùi cô thiếp đi, mang theo hình ảnh hắn vào giấc mơ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT