Tiếng tiêu dìu dặt vang lên. Lọn tóc mai dài của Miêu Lãm bay bay trong tiếng gió vi vu. Tiếng tiêu như dệt mộng tình ái, như xa như gần, xa đến mức cơ hồ không chạm được, gần như thể đang vuốt ve má phấn yêu kiều.

A Kiều nằm gối lên đùi y, mơ màng nhìn lên bầu trời đen cao vút lấp lánh vô vàn ánh sao.

Nói gì vào lúc này cũng thành vô vị.

Thở mạnh cũng không nên.

Giữa tiếng tiêu và hương hoa là nhịp thở đều đặn của thiếu nữ. Vô ưu, vô lo.

Tiếng tiêu đột thay đổi, như thở than, như trách cứ những ngày phân li. A Kiều khoé môi nở nụ cười buồn. Nàng rúc sâu hơn nữa vào lòng Miêu Lãm.

Y đột ngột dừng tiêu, cúi xuống hỏi A Kiều :

- A Kiều, muội sẽ không xa ta nữa chứ ?

A Kiều lắc đầu. Nàng nhỏm dậy, ôm chầm lấy y, thở nhẹ vào tai y. Y từ từ khép mắt lại, ngả người rồi chìm vào giấc ngủ tiếp. A Kiều cứ ôm y trong lòng như thế.

Lưỡi truỷ thủ vẫn dắt ở bao chân.

***

A Kiều tỉnh dậy lúc nửa đêm. Đôi mắt thiếu nữ nhấp nháy một màu xanh lè. Bên cạnh nàng, Miêu Lãm vẫn ngủ say. Lệ Kiều nằm một góc, ngủ rất ngon lành. A Kiều hít một hơi chân khí, rút truỷ thủ ở bao chân ra. Ánh lửa lấp loé trên ánh thép xanh bén ngọt. Miêu Lãm vẫn ngủ yên lành, hơi thở đều đặn. Nàng từ từ đưa dao kề vào cổ y...

Chợt y lên tiếng :

- A Kiều, ta rất thích món canh cá muội nấu.

Một mảng trắng hiện lên trước mắt A Kiều.

"Trong căn bếp nhỏ, A Kiều nhanh tay thái hành. Mùi thơm từ nồi canh cá hầm xuyên khung lớn toả ra ngàn ngạt. Nàng nhoẻn cười, bỏ nắm hành vào, chẳng cần quay ra sau cũng biết y đang hít hà không ngừng.

- Huynh còn làm gì mà chưa rửa tay ? Cơm muội đã nấu xong rồi.

Miêu Lãm cười cười, đặt xâu cá chép lớn xuống bàn. A Kiều cười nói :

- Muội đã nấu một nồi canh cá lớn thế này cho con mèo lười huynh ăn, sao còn câu thêm nhiều cá như thế ?

Miêu Lãm đáp lại :

- Ta là mèo, dĩ nhiên thích ăn cá. Cá do A Kiều làm lại càng thích ăn.

A Kiều cốc đầu y, nói :

- Huynh hoá ra không chỉ là con mèo lười mà còn là con mèo ham ăn nữa."


A Kiều giật nảy mình, trở về thực tại. Nàng cuống quít giấu lưỡi dao đi. Nhưng Miêu Lãm chỉ nói mớ, lẩm nhẩm thêm vài câu nữa rồi xoay lưng sang bên ngủ tiếp. Hai tay run lên, mồ hôi toát ra đầy lưng. A Kiều ừ hữ một hai tiếng rồi cất truỷ thủ lại.

Đó là ngày thứ hai kể từ khi A Kiều trở về bên cạnh Miêu Lãm.

***

Một tiếng rít rất nhỏ. A Kiều mở mắt ra. Nàng khéo léo rời khỏi vòng tay Miêu Lãm. Y lại say ngủ. Đêm nào cũng vậy, đã sáu ngày kể từ ngày A Kiều gặp lại y, đêm nào y cũng ôm nàng say ngủ. Những lúc như vậy, trong lòng A Kiều có một cảm giác vô cùng ấm áp, vô cùng dễ chịu.

Sáu ngày qua đi cũng là sáu lần A Kiều toan tìm cách giết Miêu Lãm. Nhưng mỗi ngày qua đi, nàng lại càng không muốn ra tay. Giữ được thêm giây phút ấm áp nào cũng được...

Tiếng rít thứ hai buộc A Kiều phải rời chỗ. Nàng rón rén đứng dậy. Miêu Lãm và Lệ Kiều không hề hay biết. Vị tiểu cô nương Lệ Kiều vẫn đi cùng hai người bấy lâu. A Kiều không để ý đến cô ta, bởi lẽ nàng không cho rằng Lệ Kiều có thể cản đường mình. Nhưng vì lý do gì nàng không thể xuống tay với Miêu Lãm, chính A Kiều cũng chưa tìm ra câu trả lời.

A Kiều bước thật chậm. Xà nương tỏ vẻ sốt ruốt. Vừa thấy A Kiều, bà ta đã lập tức xuất thủ.

Móng ngón tay trỏ của Xà nương hốt dài ra, nhọn hoắt như một lưỡi kiếm. A Kiều nghiêng người tránh, vừa hay cùng lúc trảo của Xà nương vụt đến. Ánh mắt A Kiều lấp lánh xanh. Nàng lộn nhào về sau, đuôi như một ngọn trường tiên quất thẳng vào chân Xà nương. Xà nương phì một tiếng, nhảy lên tránh. Trảo của bà ta tựa như vuốt chim bổ quặp từ trên cao xuống. A Kiều rùn người xuống, chiếc lưỡi chẻ đôi quấn chặt lấy tay Xà nương. Xà nương mải dứt chiếc lưỡi, không để tâm đến đuôi của A Kiều.

« Phì » !

Đuôi của A Kiều cuốn chặt lấy chân của Xà nương. Chiếc lưỡi của nàng thả tay Xà nương ra. Rồi nàng thu lại đuôi, hiện lại hình người, chắp tay cúi xuống :

- Nghĩa mẫu tha tội.

Xà nương cười. Thực khó gọi đó là một nụ cười. Khoé môi bà ta kéo lên trên khuôn mặt tam giác. Bà ta nói :

- Võ công tiến bộ rất nhanh. A Kiều, không uổng công ta yêu thương con bấy lâu. Nhưng...

Ánh mắt Xà nương chợt trở nên sắc lẻm. Móng tay của bà ta như điện chớp dí vào cổ A Kiều. Nàng không tránh né, cúi mặt xuống. Xà nương rít lên :

- Tại sao đã sáu ngày rồi mà ngươi chưa giết được Miêu Lãm ?

A Kiều đáp :

- Là lỗi của con, mong mẫu thân tha tội...

Xà nương thâu vuốt lại, lại gần A Kiều, vỗ nhẹ lên vai nàng :

- A Kiều ngoan, nói cho mẫu thân biết chẳng lẽ tên này khó giết vậy sao ? Không phải hắn rất tin, rất yêu con sao ?

A Kiều vẫn cúi gằm mặt, nói :

- Y... thực sự rất tin yêu con. Nhưng...

Nàng chợt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Xà nương :

- Nói cho con biết, có phải thực sự kiếp trước con chỉ lấy y để muốn giết y không ? Gương mặt y rất hiền lành. Ánh mắt y rất trong sáng. Y thực sự là kẻ táng tận lương tâm sao ?

Xà nương lập tức đáp :

- Phải.

Bà ta lấy từ trong người ra một tấm bài vị, đưa lại trước mặt A Kiều :

- Con nhìn đi ! Đây là gì ?

A Kiều nhận lấy tấm bài vị. Tấm bài vị ghi rõ : « Nghĩa phụ Lăng Ngạo chi vị. Nghĩa nữ Lăng Tiểu Kiều. ».

"Nghĩa phụ nàng run lẩy bẩy, quỳ xuống dưới đất. Nước tiểu chảy đảy ra quần. Ông cầu van y đừng ra tay. Nhưng y không đáp. Kiếm của y còn nhanh hơn thiểm điện. Mùi hương thoang thoảng trong không gian. Nghĩa phụ nàng còn chưa kịp định hình thì lưỡi kiếm đã cắt ngang yết hầu, bén ngọt như cắt một miếng đậu phụ. Nghĩa phụ ngã vật xuống đất, lộ ra y. Y xuất hiện từ bóng tối. Ánh mắt y sáng như sao, rất sắc, rất lạnh lùng. Lưỡi kiếm bạc thả lỏng bên người. Máu của nghĩa phụ nàng rơi từng giọt từng giọt xuống sàn. Nàng rúc sâu hơn, nhưng y đã nhìn thấy nàng... »

A Kiều rùng mình. Gương mặt nàng xanh nhợt. Nàng lẩm nhẩm :

- Là bài vị của nghĩa phụ.

Xà nương gật đầu :

- Đúng, là nghĩa phụ của con. Y đã giết nghĩa phụ kiếp trước của con, lại giết luôn Xà quân - tức nghĩa phụ kiếp này của con. Y vốn dĩ là một sát thủ máu lạnh vô tình. Y bức cướp đi Xà Linh châu là thánh vật bản môn. Loại người đó không đáng sống. Vốn dĩ lúc trước con định lấy y là để báo thù, chỉ tiếc thực hiện chưa xong thì đã uổng mạng. Tuy nhiên võ công của y rất cao cường, nghĩa mẫu cũng không thể là đối thủ. Rất may là kẻ này rất chung tình với con, lợi dụng tình cảm của y để báo thù là cách dễ dàng nhất.

Nàng thở dài. Giết y là mục đích nung nấu nàng bấy lâu nay. Xà nương nhìn mặt nàng, đột nhiên nói tiếp :

- Con có nhớ oan hồn của con đã đến tìm ta cầu van thế nào không ? Có cần ta kể lại cho con không ? Giờ con còn dám hỏi ta có nên giết Miêu Lãm không à ? Con quên con đã muốn làm gì sao ?

A Kiều kêu lên :

- Con không quên ! Con không quên ! Chỉ là...

Nàng cúi gằm mặt xuống. Trong đầu nàng lấp loáng những mảng kí ức cũ mới lẫn lộn. Tiếng tiêu y thổi nàng nghe văng vẳng bên tai. Tiếng hét của nghĩa phụ khi đứng trước mặt y. Những đoạn kí ức ngọt ngào, những giọt máu của nghĩa phụ bắn lên bức vách. Nàng vô cùng hoang mang. Dường như nàng cảm nhận được kí ức của nàng với y mang phần ngọt ngào nhiều hơn là đau khổ. Nàng không biết có thực nàng rất muốn giết y hay không.

Xà nương nhận ra những biểu tình biến chuyển trên khuôn mặt A Kiều. Đôi mắt dọc xanh lét của bà ta thu hẹp lại, miệng nói :

- Nếu con muốn kết nợ kiếp này thì mau ra tay đi.

- Bỏ A Kiều ra.

Xà nương cảm giác được một cỗ sát khí kinh người ập đến. Bà ta buông A Kiều ra, lăng về phía sau. Miêu Lãm lạnh lùng bước ra từ bóng tối. Đôi mắt y sắc lẻm, lãnh khốc đến rùng mình. Y thu lại phi kiếm, từ từ tiến lại gần. Y lại gần một bước, Xà nương lùi lại một bước. Lãnh khí bức nhân của y khiến bà ta thấy sống lưng lạnh toát.

A Kiều nhìn Miêu Lãm tiến đến. Tim nàng đập mạnh. Nàng cũng lùi lại. Cỗ lãnh khí của y nàng một lần nữa được nếm trải. Miêu Lãm đưa tay lên. Phi kiếm xoay nhè nhẹ trong lòng bàn tay. Xà nương hoảng hốt lùi lại. Miêu Lãm bắt chú quyết, niệm lớn :

- Xuất !

Tức thì phi kiếm lao vùn vụt về phía Xà nương. Bà ta vội vã lùi lại. Kiếm ảnh trùng điệp vây lấy Xà nương. Không khí như ngưng lại, lạnh toát như băng.

« Keng ! »

Tiếng kiếm chạm kiếm khiến Miêu Lãm dừng tay. Y lập tức thu phi kiếm lại. A Kiều đứng chắn ngang trước mặt Xà nương. Lưỡi trủy thủ trên tay nàng. Sắc thép xanh bén ngọt. Nàng run run nói :

- Ta không cho ngươi giết nghĩa mẫu.

Miêu Lãm thở dài :

- Muội muốn làm vậy thật sao ?

A Kiều lùi lại, tiếng nàng lắp bắp:

- Huynh... ta phải giết huynh...

Miêu Lãm tiến lại gần nàng, ánh mắt của y xoáy vào nàng. Xà nương nhân cơ hội đó vội bỏ đi. Cả A Kiều và Miêu Lãm không còn quan tâm đến bà ta nữa. Y tiến lại gần, nàng lùi lại. A Kiều cứ lùi lại, mãi cho đến khi lưng nàng áp sát vào một đại thụ, không thể lùi thêm được nữa. Y vẫn không dừng bước, cứ tiến lại không thôi. Tay của y chống vào thân của đại thụ, cúi người xuống nhìn thẳng vào mặt nàng. Ánh mắt ấy như đã xuyên thấu tâm can nàng.

A Kiều tỏ ra cứng cỏi:

- Huynh đã biết những gì?

Y nhếch mép:

- Đêm hôm muội gặp Xà nương, ta đã biết muội là ai. Xà yêu, muốn kiếm ta để báo thù cho Xà quân sao? Nhưng lại không nỡ xuống tay? Xem ra muội vẫn còn quan hoài đến ta, suốt sáu ngày qua, lần nào thanh truỷ thủ đặt vào cổ ta cũng hoàn toàn vô lực.

A Kiều hỏi:

- Những lúc đó ngươi đã biết, tại sao không chống trả?

Miêu Lãm cười nhạt, đáp:

- Cho dù có chuyển kiếp, A Kiều vẫn là A Kiều thôi. Mà đã là A Kiều thì không thể giết ta được.

A Kiều bỗng nói:

- Kiếp trước, ngươi đã giết nghĩa phụ của ta, phải không?

Y thản nhiên thừa nhận:

- Phải.

Nàng lại hỏi:

- Ngươi biết ta là nghĩa nữ của người chứ?

Miêu Lãm gật đầu:

- Biết.

- Vậy tại sao còn lấy ta?

- Vì ta yêu muội.

- Yêu ta? Ngươi không sợ ta giết chết ngươi sao?

Thoáng im lặng, Miêu Lãm đáp:

- Ta không biết Xà Nương đã tiêm nhiễm vào đầu muội những gì và cũng không có hứng thú muốn biết. Ta chỉ muốn cho muội biết… A Kiều của kiếp trước rất hạnh phúc. Cô ấy không có thù hận trong đầu, chỉ có gia đình của chúng ta thôi.

- Hạnh phúc sao?

- Muội cũng cảm nhận được phải không?

Ánh mắt của A Kiều thoáng xao động, nhưng lí trí đã cản nó lại. Lưỡi truỷ thủ trong tay nàng kề sát cổ y, lưỡi thép bén ngọt chỉ chờ là cắt đứt yết hầu y:

- Ta phải lấy máu của ngươi để báo thù.

Y liếc nhìn truỷ thủ, điềm nhiên cười mà nói:

- Muội nên suy nghĩ kĩ, muội sẽ đau khổ đó.

A Kiều cố tỏ ra cứng cỏi, đáp :

- Ta sẽ không đau khổ.

Y vẫn giữ nụ cười trên môi, nói :

- Lòng của muội đang dao động, trái tim của muội đang run rẩy, sức lực đã giảm mất bảy phần. Như vậy mà đòi giết ta sao?

A Kiều thét lên :

- Câm miệng.

Miêu Lãm điềm nhiên đáp :

- Được rồi, nếu có bản lĩnh thì giết ta đi.

A Kiều nhíu mày, cắn chặt môi, gồng mình để không bị y làm lung lạc. Đôi mắt của nàng lóe sáng, một chùm ánh sáng bao lấy thân mình. Vảy rắn mọc lên từ mu bàn tay, đôi mắt đen láy bỗng xanh ngắt.

Y thản nhiên không một chút phản ứng, vẫn ung dung nhìn nàng khi con dao hãy còn kề nơi cổ. Y cũng không hiểu tại sao y thấy yên tâm lạ thường.

- Dừng tay lại!

Tiếng la thất thanh phát ra từ bên trái y khiến cả y và A Kiều đều giật mình.

Nhanh như cắt, Lệ Kiều đã chạy tới bên y, nàng hùng hổ chộp lấy tay của A Kiều:

- Tránh ra!

“Roẹt”

Ánh sáng đột ngột lòa lên khi bàn tay hai người chạm nhau…

Lệ Kiều thấy ngực như bị một hòn đá đè nặng vào. Nàng thấy khó thở.

Có một luồng kình lực vô hình đang muốn hất nàng ra xa. Thế giới bỗng quay cuồng trước mắt nàng.

“Nàng cười”

“Y ôm lấy nàng từ phía sau”

“Khuôn mặt của y rạng rõ”

“Nàng ôm lấy áo của y”



“- Huynh sẽ chờ muội.”



“Y ôm lấy nàng”



“- Huynh sẽ chờ muội.”



“Nàng ôm lấy áo của y”



“- Huynh sẽ chờ muội.”

“…. chờ muội.”

“………. chờ muội.”

“…chờ…”


Vô hình cường khí đẩy Lệ Kiều bật ra xa, ngã xuống đất, mồ hôi lạnh túa đầy ra trán. Khuôn mặt nàng trắng bệch, đôi mắt nàng mở to. Những hình ảnh đó là gì?

A Kiều cũng bị luồng khí đó hất ra xa, thoáng cũng thất thần, môi mím lại, mặt nhợt nhạt.

Lệ Kiều thở gấp, mắt không rời khỏi A Kiều. Bốn con mắt nhìn nhau, trong lòng dấy lên vô số câu hỏi kì lạ mà chắc chắn cả hai không tìm được lời đáp.

Người duy nhất không bị cỗ cường khí vô hình kia tác động là Miêu Lãm. Y dường như cũng không minh bạch chuyện gì đang xảy ra. Lệ Kiều vừa ngã xuống đất đã lập tức lồm cồm bò dậy, chạy đến chỗ Miêu Lãm, đứng chắn ngang giữa Miêu Lãm và A Kiều, nói lớn:

- Con rắn kia, bốn cô nương nói cho mà biết nhé, ngươi dám động đến một cọng tóc của Tiểu tướng công, ta sẽ dẫm nát đuôi nguôi, cho ngươi vào nồi nấu cháo.

A Kiều phủi lại quần áo, nhếch mép khinh thị:

- Chỉ sợ cô không có bản lĩnh đó thôi.

Tiểu Kiều thủ thế, mặt rất tức giận:

- Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta!

Nhưng nàng chưa kịp xuất chiêu thì Miêu Lãm đã đặt tay lên vai nàng, hạ giọng trầm trầm:

- Muội tránh qua một bên.

Tiểu Kiều quay đầu nhìn y, phản đối:

- Huynh nói gì chứ? Không được!

Y lắc đầu, cương quyết nói:

- Muội tránh ra, chuyện này không liên quan đến muội.

Tiểu Kiều nhăn mặt, nói to:

- Ả muốn giết huynh đó!

Y hừ mũi, cười nhạt:

- Vậy hãy để A Kiều ra tay đi.

Lệ Kiều nhăn mặt

- Huynh điên rồi. Không được, nhất định ta phải…

Tiểu Kiều bất động. Miêu Lãm điểm huyệt nàng. Nàng trợn mắt nhìn y:

- Huynh…

- Ở yên đây, xong việc sẽ giải huyệt cho muội.

Mặc cho Tiểu Kiều tỏ ý không bằng lòng, y nhặt truỷ thủ lên, bước lại gần phía A Kiều.

- Nếu muội thực tâm muốn giết ta, ra tay đi.

A Kiều dùng tiểu cầm nã, đoạt lấy truỷ thủ. Y cũng không có ý giữ. Lưỡi truỷ thủ lại về tay nàng, chĩa thẳng vào y, cách tim chưa đến một gang tay. Y thản nhiên bước tới gần hơn nữa. A Kiều run lên. Truỷ thủ cách tim y chỉ một đốt ngón tay. Y mỉm cười, nói :

- Nếu không thể thì đừng làm.

Mũi truỷ thủ đột ngột đâm vào ngực y. Máu rỉ ra, dần thấm đẫm áo. Tay của A Kiều run run nắm lấy chuôi dao, cố gồng mình để tránh cảm giác cay xè ở mắt.

Lệ Kiều vận hết sức, muốn chạy lại chỗ y nhưng không thể. Nàng chỉ có thể đứng nhìn từ xa, tiếng nói tắc lại trong cổ họng.

Y lặng thinh, nhìn xuống vết thương, rồi bỗng dưng cười khan.

- Tại sao không đâm nhích vào thêm một chút nữa? Tại sao không đâm vào tim của ta? Muội sợ ta chết à?

A Kiều bỗng chùn tay. Y nói đúng. Nàng sợ y chết.

Y dựa lưng vào gốc cây, tay đặt lên vết thương. Máu rỉ ra từ vết thương nơi ngực y không ngừng. Thậm chí máu đã loang đỏ hết chiếc áo trắng khoác ngoài, nhuộm nó một mầu đỏ sẫm. Sắc diện y nhợt nhạt, nhưng khoé mép vẫn treo một nụ cười gượng gạo.

A Kiều buông tay khỏi chuôi dao. Trái tim của nàng run lẩy bẩy. Miệng nàng đắng ngắt, sức lực của nàng tan biến. Lưỡi truỷ thủ trong tay nàng rơi xuống. Thực sự rơi xuống. Một tiếng”keng” dội vào óc nàng. Nước mắt ngận lại tại bờ mi mà không thể chảy ra.

Hai người đứng đối diện nhau trong tình thế như vậy.

Hai tay nàng run lên, nhưng chân thì bước không nổi. Nàng đứng đó, nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mắt, nhưng mắt lại chẳng thấy gì.

Y thổ huyết, nôn ra một búng máu lớn. Từ trong búng máu, một thứ ánh sáng xanh lập lèo lóe lên. Xà linh châu rời khỏi mặt đất, bay lên phía trước ngực y.

Y dung tay quệt vạt máu đang chảy ra từ miệng, nói với nàng:

- Thứ muội cần ở kia. Muội có thể mang nó đi.

Máu đỏ tiếp tục chảy ra từ miệng y, máu thấm đỏ con dao đang đâm trước ngực y. Y nhìn nàng như chờ đợi, ánh mắt ấy như xuyên thủng trái tim nàng.



“Nàng thích nhất là đôi mắt này, sâu như biển, trong như ngọc, sáng như sao”


Biển đỏ máu, ngọc đục ngầu, ánh sáng của ngôi sao như những con dao sắc cạnh.

Lệ tràn ra từ đôi mắt nàng. Vị mặn của nước mắt chảy xuống cổ họng khiến nó tắc nghẹn lại. Nàng khóc. Một phản ứng rất tự nhiên của con người mà kiếp này nàng chưa từng có.

A Kiều run run với lấy viên ngọc, thứ ánh sáng xanh khiến nó càng lạnh lẽo.

Nàng không dám nhìn vào mặt y. Nàng sợ cái nhìn ấy.

Y chống kiếm xuống đất, thổ ra một búng máu nữa. Từ lâu linh châu đã là một phần cơ thể y, giờ mất nó đương nhiên cơ thể y khó chấp nhận.

Lệ Kiều muốn hét lên lao đến chỗ y nhưng nàng không thể.

Y chợt quát lớn:

- Đi đi.

A Kiều rùng mình, “hả” một tiếng, nhìn chằm chằm vào y. Y quát lớn lên:

- Đi mau đi! Đi ngay lập tức.

Tiếng quát ấy khiến vết thương y toác miệng ra. Máu chảy ướt đẫm những kẽ tay. A Kiều run rẩy tiến tới thêm một bước. Tay nàng chạm vào tay y. Vị da thịt y lạnh ngắt, nhưng máu nóng làm ướt đẫm bàn tay nàng.

Y nhìn nàng. Nàng nhìn y. Bốn mắt giao nhau, tạo những luồng tình cảm khó phân định.

Những vệt máu trên tay A Kiều cũng khô đi. Tay nàng vẫn đặt lên tay y như vậy. Nàng đứng sát y đến mức cảm nhận được cả hơi thở của y.

Bất thần y thở mạnh. Nàng giật mình. Tiếng thở đó mang mùi chết chóc. A Kiều không ước định được tình cảm trong lòng. Nàng lùi lại. Viên ngọc lạnh ngắt trong tay nàng. Nàng nhắm mắt lại, cố xua đi những ý nghĩ nàng cho là không đúng. Nàng vẫn không dám nhìn y. Nàng vẫn sợ. Lòng nàng vẫn đau nhói.

A Kiều nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu rồi bỏ đi. Nàng chạy, chạy thật nhanh khỏi nơi đó. Nàng không dám ngoái đầu lại.. Không dám…

Y nhìn theo nhưng không đuổi theo. Ánh mắt của y buồn đi. Y cười nhạt, loạng choạng lùi về phía sau. Y sụp xuống, lưng tựa vào thân của đại thụ.

- Giải huyệt cho muội, phải cầm máu vết thương cho huynh. Giải huyệt cho muội mau lên.

Lệ Kiều la lớn, cố gắng nhích từng cơ một trên cơ thể. Y không đáp, chỉ nhếch mép cười, sắc diện đã xấu đi tám phần. Lệ Kiều càng không ngừng kêu lên:

- Mất máu huynh sẽ chết đó, mau cầm máu lại đi. Lão Miêu, huynh mau cầm máu đi!

Y thì thào, nửa như trả lời Lệ Kiều, nửa như trả lời chính mình:

- Cầm làm gì? Cầm rồi thì sao?

Lệ Kiều càng cuống quit hơn, kêu lên:

- Huynh muốn chết à?

Y giữ nụ cười trên môi, từ từ tuột xuống. Ánh mắt y ngước lên nhìn trời xanh, thì thầm:

- Thực ra chết cũng không phải điều không tốt. Chết đi ta sẽ không còn phải lo lắng… Chết đi ta sẽ giúp nàng giải toả được khúc mắc trong lòng…

Lệ Kiều cố gắng vận chuyển khí lực trong cơ thể nhằm tự giải huyệt, miệng vẫn la lớn:

- Im ngay. Chưa lấy muội huynh không được chết, mau giải huyệt cho muội! Mau lên!

Y thở dài, cố đứng lên nhưng không được. Y cười:

- Không phải huynh không muốn giải huyệt cho muội mà là huynh không thể. Một canh giờ nữa huyệt đạo sẽ tự giải, muội đừng lo.

Lệ Kiều mở to mắt, nước mắt ngận đầy bờ mi, chảy xuống ướt cả gò má, nói:

- Một canh giờ? Đủ để huynh chết mấy lần rồi!

Y đáp lại, giọng mỗi lúc một nhỏ hơn:

- Vậy đi… Nếu A Kiều quay lại tìm ta, nhắn với cô ấy rằng đợi ta đầu thai, hai mươi năm nữa sẽ gặp lại cô ấy. Cô ấy là xà yêu mà, đợi mấy trăm năm…

Lệ Kiều gắt lên:

- Đừng nói nữa!

- Còn muội…muội… - Y bắt đầu thở gấp – tìm lấy một nam tử, chí ít thì …tốt bằng ta, - Y cười, nhưng câu nói đùa của y vào giờ phút này chỉ khiến nước mắt nàng chảy thêm thôi -.… ta cũng muốn muội được hạnh phúc…

Mắt của y chực khép lại, tiếng nói của y nhỏ dần. Lệ Kiều la lớn lên, giọng gần như lạc hẳn đi:

- Đừng… Huynh không được nhắm mắt bây giờ, muội xin huynh đấy! Miêu Lãm, mở mắt ra! Huynh không được nhắm mắt.

Y cười, nhưng đôi mắt của y đã nặng trịch. Trong thoáng chốc y thấy cả người nhẹ bẫng, linh khí cạn kiệt. Ánh sáng chiếu vào mắt của y tối dần. Cuộc đời của y, vui mừng, chờ đợi, rồi kết thúc… kết thúc tại đây sao? Chết cũng được, chết sẽ kết thúc tất cả. Không còn lo lắng, không còn sầu muộn.

Nụ cười của nàng. Nước mắt của nàng. Chờ nàng…

Y đã chờ được nàng…

Một khoảng trắng xóa hiện lên trong đầu y.

Tất cả tan biến hết…

Y mở mắt, cảm giác cả người nhẹ như gió thu. Vô trọng vô lực. Bàn tay của y trong suốt, một thứ ánh sáng xanh dịu bao lấy người y. Y đưa mắt nhìn mình, mắt của y nhắm nghiền, cả bộ y phục thấm đầy máu. Y hiểu ra sự việc. Y chết rồi.

Lệ Kiều cố sức vận công. Nàng cố nhích từng chút, từng chút một.

“Phụt!”

Huyệt vị đầu tiên bị phá vỡ. Máu phun ra từ miệng nàng. Lệ Kiều đã có thể nhúc nhích được tay. Nàng tiếp tục vận công. Huyệt vị thứ hai bị phá vỡ. Nỗi đau lớn hơn đến mức Lệ Kiều phải thét lên đau đớn. Máu dính ướt cả trang phục nàng. Lệ Kiều ngã trên mặt đất. Còn một huyệt vị chưa được giải khai. Nàng chống tay xuống đất, lết lại gần phía y. Miệng nàng không ngừng gọi tên y.

Y chau mày. Nha đầu ngốc, sao lại tự đoạn kinh mạch?

Nàng lao tới chỗ y, lay y thật mạnh. Nhưng y đã chết rồi, hơi thở đã đoạn hẳn. Nàng cố lay y thêm nữa, chỉ có sự lạnh buốt đáp lại.

- Đừng chết. Muội xin huynh đừng chết. Lão Miêu chết tiệt, lão Miêu khốn khiếp, huynh còn chưa lấy muội cơ mà. Muội không cho huynh chết, không cho, không cho, không cho!

Lệ Kiều gào khóc, nước mắt rơi xuống ngực y. Những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên thịt da y lạnh ngắt. Đôi tay nàng hoảng loạn, lần tìm bàn tay của y. Nàng nấc lên, cố làm nóng đôi bàn tay đã lạnh ngắt ấy.

Máu… phải rồi… huynh mất máu…

Lệ Kiều lẩm bẩm. Nàng nhìn xuống đất. Lưỡi truỷ thủ đã đâm y nằm chỏng chơ trên nền đất. Lệ Kiều vớ lấy lưỡi dao. Y hốt hoảng, lao tới chỗ nàng, quờ lấy tay nàng toan ngăn lại. Nhưng bàn tay của y không thể chạm vào đôi tay của nàng nữa mà xuyên qua nó. Y đau lòng nhận ra mình là một hồn ma. Một hồn ma thì không thể làm được gì.

Lệ Kiều dứt khoát rạch một đường dài ngang động mạch tay. Máu bắn ra từ vết thương. Nén đau, nàng kề tay vào miệng y. Máu từ cổ tay nàng chảy vào vòm miệng y từng giọt một. Sắc diện nàng mỗi lúc một nhợt nhạt hơn.

Trên không trung, Miêu Lãm điên cuồng tìm cách ngăn nàng lại. Mất đi phần xác thịt, y cũng không còn chút linh lực nào. Y gào lên ngăn Lệ Kiều lại. Nhưng nàng không hay biết. Máu của nàng chảy vào miệng y, nước mắt nàng rơi trên thân xác y. Dù chỉ còn một tia hi vọng, nàng cũng không muốn bỏ cuộc, cũng không thể bỏ cuộc.

Y nhìn nàng, đôi mắt đen như đang lay động theo lòng y. Sống mũi y dường như có cảm giác cay cay. Chỉ có thể nhìn nàng từ trên cao thế này thực sự vô cùng đau khổ.

Bất ngờ y thấy đôi chân nặng dần, nặng dần và lạnh buốt.

Y có cảm giác lại.

Y đột ngột dịch chuyển. Nửa thân y nhập vào cái xác chết ấy.

Một hơi thở nhè nhẹ thoát ra từ mũi y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play