Minh Minh Thượng Ảnh Nguyên vẫn cung kính chào
ông. Người đàn ông này, dù sao cũng là cha của người bà từng gọi là
chồng, có những tháng ngày hạnh phúc. Tuy nó chỉ là giả tạo, và qua thật là nhanh:
- Quận chúa.
Trần Kiểm chưa bao
giờ thừa nhận nàng dâu này. Chẳng qua con trai ông 27 năm trước ngộ biến tùng quyền. Cưới Minh Minh Thượng Ảnh Nguyên, sau đó âm thầm thu thập
tin tức của quân Mông. Thật ra là một loại nội gián. Hai bên đều dùng
trong chiến tranh. Kẻ thua cuộc chính là kẻ mềm lòng trước. Quận chúa
Minh Minh Thượng Ảnh Nguyên đã mềm lòng. Bà đã thua…
- Trần Tú vẫn tốt chứ cha? Chàng vẫn…
Người đàn ông đã làm thay đổi cuộc đời một quận chúa, 27 năm trời mà mỗi lần
nhắm mắt lại, Minh Minh Thượng Ảnh Nguyên vẫn còn hình dung rất rõ từng
đường nét trên gương mặt. Bây giờ gặp lại, ông liệu còn nhận ra người
từng là vợ mình không?
- Con tôi vẫn khỏe. Nó có một đứa con trai, tên là Trần Văn.
Chàng đã có vợ. Không có gì lạ cả. Đàn ông vốn phải nói dõi tông đường.
- Con cũng có với chàng một đứa con. Nó tên Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ, cũng dẫn quân tham gia cuộc chiến này.
Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ? Ông nhớ tới viên tướng trẻ với đôi môi mím chặt đã
ra lệnh cho người hành hạ ông. Cháu nội? Không. Không thể gọi nó như
vậy. Bàn tay này đã bao giờ bồng cháu? Ông cũng chưa từng dắt nó đi trên bờ cát, cõng cháu tắm mưa, dẫn nó đến chỗ lão sư xin học võ, như ông đã làm với Trần Văn. Giờ nó đứng về nơi đã nuôi nó lớn. Nó thuộc về vùng
đất khác. Cùng chảy chung một dòng máu, nhưng ông và người nó phải gọi
là cha không hề một ngày dạy dỗ nó. Không thể gọi là cháu, là con…
- Cám ơn quận chúa đã nuôi nó khôn lớn. Nhưng nó mang họ Thượng Nguyên,
là người Mông Cổ. Không phải họ Trần, không phải là dân Đại Việt. Tôi
chỉ xin quận chúa một điều, khi nào ra trận, nghe tướng xưng tên là Trần Văn hay Trần Tú, đừng cho cháu tôi ra đối địch. Nó sẽ giết chết cha hay em nó, đó sẽ là niềm đau suốt cả một đời.
-Thưa cha… Con biết…
Từ lâu, bà không còn hận họ nữa. Lợi dụng tình cảm, không phải là bà cũng
từng nghĩ sẽ dùng nhan sắc và bạc vàng quyến dụ để Trần Tú phản bội lại
quê hương. Hắn ta biết rõ những ngóc ngách Đại Việt, chắc chắn sẽ hoàn
thành được bức bản đồ Đại Việt, khiến thiên triều tất thắng nhanh hơn.
Trách chăng là người giăng bẫy lại sơ ý vướng chân vào bẫy. Bà đã yêu.
Không ai lý giải được tình yêu.
A Khắc Nhĩ lặng lẽ rời
khỏi lều. Chỉ một chút thôi, nhưng mọi chuyện đã rõ rành rành. Thân thế
đứa con lai giữa Nguyên triều và Đại Việt. Tổ quốc Mông Cổ hùng cường
của mẹ, lại có lòng tham muốn nuốt chửng đất nước của cha. A Khắc Nhĩ
không sống trên mảnh đất này ngày nào. Hắn không lưu luyến, không mắc nợ gì vùng đất ấy… Nhưng một con người của Đại Việt lại cùng hắn có mối
liên hệ thâm tình.
Bàn tay này…
Hắn đã chính tay tra khảo ông nội mình. Bắt giữ đứa em cùng cha khác mẹ. Hắn không
hối hận. Không biết là không có tội… Nhưng bây giờ biết rồi, có thể tiếp tục làm như không biết, bình thản rạp mình trên lưng ngựa, chém giết
những người là đồng hương vô tội của cha mình?
Hắn cười.
Cười trên hoàng hôn đang nhạt phai dần sắc đỏ. Cười vì không thể khóc.
Cười vì không thể làm sao xóa đi cảm giác nặng nề đang đè nặng trong
lồng ngực. Tại sao mọi việc bỗng trở nên nhẹ tênh như thế? Tại sao trong một thời gian ngắn, hắn lại phải đối mặt với bao nỗi đau của sinh ly,
rồi sau đó là đối diện thứ thâm tình đáng lẽ không nên xuất hiện trong
đời mình. …Tình phụ tử, tình yêu đôi lứa. Sao lại thật quá đau?
Không khóc, có thể làm gì ngoài việc cứ bật cười? Dù lòng đang muốn khóc, khóc thật to!
Lau lại ngọn giáo từng nhuốm máu bao người, Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ bỗng
ước, trước mặt hắn sẽ hiện lên bóng người đang mong nhớ. Bờ vai nàng dù
mảnh khảnh nhưng ít ra lúc này, hắn đang cần một chỗ tựa đầu.
Không có gì cả. Hải San như một giấc mộng. Đến khi tỉnh lại, trong tay không
giữ lại cái gì thuộc về nàng cả. Chỉ có gương mặt thanh tú là tồn tại
trong trái tim hắn. Nhắm mắt lại là hình dung rất rõ từng đường nét, có
lẽ đó gọi là khắc cốt ghi tâm! Dòng máu này có một nửa giống nàng. Nhưng chỉ là một nửa mà thôi. Cũng đôi tay này, ta đã nhuộm xuống đất tổ quê
cha bao dòng máu có một nửa giống mình như thế.
Đầu óc
trống rỗng, không còn tập trung vào một thứ gì. Lần đầu tiên trong đời
như vậy đấy. Nên bây giờ xem như ta học đòi lãng mạn, thả hồn mà nhớ đến nàng, cô gái nhỏ – Hải San! Dưới bầu trời này, nàng đang làm gì nhỉ?
Nhìn lên những ngôi sao mà nhớ… Nhớ đêm chia ly vĩnh biệt của chúng ta.
Chia tay không bao giờ gặp lại. Đó thực sự là một cuộc biệt ly vĩnh
viễn, bởi càng lưu luyến, càng mong gặp gỡ sẽ càng thấy đau lòng. Ta yêu nàng, nhưng ta không nghĩ, ta sẽ sống cô độc như thế mãi vì nàng. Ta
còn gánh trên vai trách nhiệm. Đàn ông thì phải nối dõi tông đường. Ta
đã nghĩ, sau cuộc chiến, ta sẽ lập một tiểu thư nào đó làm chính thất.
Sau đó sinh ra một hài tử. Cuộc đời ta sẽ tiếp tục trải qua những ngày
lạnh lẽo, sống vì trách nhiệm và bổn phận, cho đến khi nhắm mắt xuôi
tay.
Con người tham lam lắm, Hải San ạ!
Mấy
ngày trước ta lại nghĩ tới 1 khả năng khác. Đó là làm cỏ Đại Việt, buộc
chúng xưng thần rồi cống nạp lễ vật. Món lễ vật bắt buộc chính là nàng
Hải San mà ta mong nhớ. Lúc đó nàng sẽ một lần nữa vì non sông gấm vóc
mà gắn bó bên ta cả một đời. Chúng ta không cần ở bên nhau mà lòng cứ
nghĩ tới hai chữ quê hương nặng nề trói buộc kia. Nhưng rồi bây giờ,
chuyện lại một lần nữa thay đổi. Mảnh đất đó cũng góp phần tạo ra ta. Ta không biết mặt cha, nhưng cũng không thể xem như không biết mà thẳng
tay như trước. Ta đã có chút e dè và sợ hãi. Biết đâu người ta giết lại
là người thân thuộc của mình? Ta đang hoang mang… Rất hoang mang, Hải
San bé nhỏ ạ! Ta muốn vùi mặt vào tóc nàng trong phút chốc. Ngày mai lại phải tiếp tục ra chiến trận trong khi ngọn giáo cầm tay đã thoáng run
run.
- Bẩm thất vương gia…
- Chuyện gì?
- Bẩm Thất vương gia… Tin thám tử hồi báo, tướng quân Toa Đô đã chiếm
xong vùng Thanh Nghệ, đóng ở Trường Yên để ổn định lực lượng và tìm kiếm lương thực. Hiện nay quân đội cơ bản đã ổn định, đang chờ lệnh tiến
công
- Bẩm Thất vương gia, cũng có tin mật báo, bọn vua
quan nhà Trần đang tạm lánh vùng xứ Thanh. Hoàng tử muốn tướng quân Toa
Đô tiếp tục truy kích, chừng nào bắt được vua quan bọn chúng mới yên.
- Hoàng huynh đã hạ lệnh?
- Bẩm vương gia ,hoàng tử đã hạ lệnh cho Ô Mã Nhi tướng quân cùng ra
Thanh Hóa để hỗ trợ tướng quân Toa Đô. Đại quân đã xuất phát được 1
ngày.
Thượng Nguyên A Khắc Nhĩ giật mình. Đôi mày rậm nhíu lại. Mấy hôm nay có lẽ việc gặp lại người cũ khiến hoàng huynh ít nhiều bối rối. Chia nhỏ đạo quân khi đang chiến thắng, khác nào tự giảm bớt
sức mạnh của mình. Bắt vua quan nhà Trần vốn là quan trọng, nhưng nôn
nóng thế này sẽ rất khó thành công. Huống chi vượt một chặng đường xa
như thế, xứ Thanh lại không thông thuộc địa hình, chỉ sợ chưa bắt được
vua Trần, quân lính đã tổn hao vì đường xa lại không quen thủy thổ.
-Ngày mai tiếp tục tấn công, tiêu diệt những tên chống đối. Bọn chúng tuy lực lượng ít nhưng lâu dài mà không diệt sẽ gây hậu quả khôn lường. Tiếp
tục mang các con tin ra ngoài thành. Khi phát hiện địch, giết chết không tha. Nghe rõ chưa?
- Tuân lệnh!
Thượng
Nguyên A Khắc Nhĩ đã chọn tổ quốc nuôi hắn lớn từng ngày. Đại Việt quê
cha – người cha không biết có hắn trong vòng xoáy chiến tranh vốn cũng
không có cảm tình gì với A Khắc Nhĩ. Cha con tuy là tình thâm huyết nhục nhưng dòng máu đó chỉ chảy trào khi nó được nuôi dưỡng bởi yêu
thương….. Không biết không quen thì có gặp nhau cũng chỉ xem nhau như
người xa lạ. Tình thương gượng ép, thế thì đừng có còn hơn.
Như hắn đã từng nói với Hải San. Mỗi người có một tổ quốc, một trách nhiệm. Có chết cũng sẽ chết vì tổ quốc đã nuôi dưỡng mình đến lúc trưởng
thành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT