- Hỏi kì! – Vĩnh Quân nói mà mắt vẫn dán vào quyển tạp chí.
- Hỏi thật mà!
- Ko! Đc chưa?
- ĐÙA!
- Ai thèm đùa với cô, mà đang ốm ko nghỉ đi, ở đây nói lảm nhảm cái gì đấy?
- Hiiiiiiiiiiiiiii, tui khỏi rồi! Thật đó! – Vĩnh Quân vội ngước mắt
nhìn nó, có đùa ko đó, mới cách đây hơn hai tiếng đồng hồ, nó vẫn là
bệnh nhân đc quan tâm chăm sóc, ít nhất là có cậu. Mà giờ thật vô tư và
hồn nhiên với câu nói: “Tôi khỏi rồi”. Vội sờ tay lên chán nó, cậu nói:
- Cô có sao ko đấy? – Đẩy tay cậu ra, nó nói”
- Ê eeeeeeee, tui làm sao chứ? Đã bảo khỏi rồi mà!
- Khỏi thì muốn gì? – Như đoán đc ý của nó.
- Hiiiiiiiiiiii, anh thật là tâm lý – Nó lại bắt đầu nở nụ cười kiểu
iu ơi là iu, giả nai ơi là giả nai – Chúng ta đưa bé Tũn đi chơi công
viên đi!
-……. – Mắt cậu ko tài nào chớp nổi!
****
- Dung dăng dung dẻ, dắt trẻ đi chơi, đến cổng nhà trời…… – Bé Tũn
nắm tay anh hai và nó tung tăng, sung sướng vừa đi vừa hát. Hì, đc đi
chơi công viên thì thick quá với nhóc còn gì.
- Hai ơi Tũn mún chơi nhà phao.
- Hiiiiiiiiii, chị cũng muốn chơi! – Quay sang Vĩnh Quân – Cả ba chúng ta cùng lên chơi đi!
- Ko! Tôi ko chơi mấy trò trẻ con này!
- Thôi, chơi đi mà!…. TŨN, 1 2 3 nào! – Nó và bé Tũn cả hai cùng nhảy vào lôi bằng đc Vĩnh Quân lên chơi!
- Thả tôi ra! Hai cái người này………. ko….. ko chơi….. mà……….
*****
- Nào nhảy lên đi! Anh nhảy đi! Thick lắm đó! – nó vừa nói vừa kéo
tay Vĩnh Quân nhảy. Lúc đầu còn ngượng nghịu, xấu hổ, sau thì chỉ thấy
anh chàng của chúng ta cười tít mắt, nhảy hết sức, (căn bản có tay con
gái đang nắm chặt lấy tay mình mà! hiiiiiiii) Nhìn ba người, một thằng
nhóc to cao lênh đênh, một con nhỏ heo lùn, và một đứa trẻ con bé tí
đứng đúng theo vị trí từ cao xuống thấp, nhảy hết mình, la ói ầm ĩ. Chỉ
ba đứa chúng nó thôi mà khiến cho những người xung quanh, đặc biệt là
ông quản lí, phải ngậm ngùi xót xa cho cái nhà phao đáng thương!
(HIIIIIIIII, bữa nào đi nhà phao chơi tí, viết thì thế này chứ nói thật
Cỏ chưa lên nhà phao lần nào, toàn chỉ đứng nhìn mấy nhóc em thôi!
hiiiiiiiiii).
- Chơi đã quá!
- Xí hổ chết đi đc!
- Xí hổ mà sao nhảy hăng thế!
- Thì tại cô cứ nắm lấy tay tôi mà nhảy tít mù, tôi phải nhảy theo chứ bộ!
- Hả? – Tự dưng ko hiểu sao nó đỏ hết cả mặt!
- Cô cũng biết xí hổ cơ à?
- Nè, có mà anh nắm tay tôi thì có! Đây này, may mà cái tay đau này
của tôi, anh ko nắm chứ nắm thì nó còn kinh khủng hơn – Nó giơ đôi tay
đỏ ứng toàn giấu vết – Hậu quả của việc đc boy đẹp nắm tay. keeeee.
- Thì là tui nắm đc chưa?
- Hai ơi, Tũn muốn chơi đua quay?
- Sao? Vẫn chưa chán à?
- Chưa!
- Thì cho Tũn chơi chứ sao! Đã ra đây rồi mà! Thế Tũn thick đu quay gì?
- Cưỡi ngựa rồi đi tàu hỏa chị nhé!
- Uhm.
- Này anh hai nhóc trả tiền chứ ko phải chị này trả tiền nha!
- Hiiiiiiiiiiiiiiiiiii, thì Tũn hỏi người quản lý của hai mà!
- Cái gì?
- Dạ , à ko….. Tũn nói linh tinh ý mà! Hai mua vé cho Tũn đi! – con nhỏ đánh lạc hướng nhanh ghê!
- Rồi!
Dưới cái tiết trời chiều đông lạnh cóng, nó và Vĩnh Quân đứng sát bên nhau, đôi mắt cùng nhìn về một hướng – hướng bé Tũn đang chơi!
keeeeeeeee. Đôi tay nó hình như lại tấy đau, nó nhăn mặt, xoa đau.
- Lại đau hả?
- Hiiiiiiiiii, ko!
- Lại còn nói ko? Đưa đây xem nào! – Vĩnh Quân cầm tay nó lên, nhẹ
nhàng xoa. Lại một lần nữa, trái tim nó cứ rung rinh! Đôi tay Vĩnh Quân
mềm và ấm thật!
- Đưa nốt tay kia đây!
- Hả?
- Ko lạnh à? Đưa đây ủ ấp cho!……… Hiiiiiiiiiiiiii, đây cũng đang lạnh, muốn xin tí nhiệt!
Nó ko hiểu sao, đôi mắt cứ nhìn vào đôi mắt đang sáng long lanh của
Vĩnh Quân. Bốn con mắt gặp nhau, lặng im, và cứ nhìn. Chợt cả hay vội
quay mặt đi. Có một cái gì đó đang chảy trong hai người!
- Hai ơi! Chị Ly ơi! HIIIIIIIIIIIIIIIIIII – Bé Tũn vừa cười vừa gọi
chúng nó. Nhìn bé Tũn, hai đứa chúng nó quên hết chuyện lúc nãy, cũng
vẫy tay cười tươi rói với bé.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT