- Aaaaaaaaaa – tiếng nó la vang khắp cả nhà.

- Cô la cái gì mà kinh thế? – Vĩnh Quân từ dưới nhà cũng phải chạy lên.

- Anh xem đi, cái máy hút bụi này, vừa hôm qua còn chạy tốt thế mà hôm nay lại giống cái máy giặt “đơ toàn tập” thế này!

- Tôi nghi ngờ lắm, hay cô làm hỏng.

- Anh nói gì thế? Tôi ko phải là một con ngốc, càng ko phải là một con đại nhà quê như anh nghĩ mà ko biết dùng hai cái thứ này nhé! Mà rõ ràng là hôm qua chúng trả làm sao cả!…. Hay nhà mình có MA!

- Cô đziên àh? Ma ở đâu ra! Thôi tự cô lo liệu đi, miễn là lau chùi sạch sẽ nhà cửa cho tôi là đc! – Vĩnh Quân mỉm cười đắc chí bước ra khỏi phòng.

***

Nó hì hục sách nước, giặt rẻ lau và phải lê lết lau chùi từ tầng ba xuống tầng một, từ phòng ngủ ra phòng khách…….. Và giờ nó đang có mặt ở phòng của Vĩnh Quân. Chà, căn phòng to, rộng và đẹp quá luôn. Gọn gàng và sạch sẽ! (trái ngược hoàn toàn với bản tính bừa bộn của nó. Cái này nó giống mình!). Đập ngay vào mắt nó là tấm poster hình Vĩnh Quân to tướng đc treo ngay trên đầu giường ngủ. Vẫn cái khuôn mặt lạnh như tiền, nhưng bù lại là một đôi mắt long lanh, sâu thăm thẳm và đẹp đến mê hồn. Cái mũi dọc dừa thon thả, và nước da thì trời ơi…. trắng như trứng gà bóc. Ngắm hình của hắn mà nó thấy ngậm ngùi cho bản thân mình. Hắn cao, nó đại thấp (nó cao có 1m 53 thôi các bạn àh, mà chỉ số này chắc các bạn biết tôi lấy từ ai rồi phải ko? buồn ghê ta!), hắn mũi cao, nó mũi hổng cao, hắn trắng, cái này nó ko thua. Nhưng tóm lại là nó thấy ấm ức vô cùng! Hắn có phải là con trai hay ko mà sao ông trời lại ban cho nó toàn những nét đẹp của con gái vậy? Tức!…….. Nhưng rồi, nó vẫn phải quay trở lại với công việc cao cả của mình: “lau chùi!”. Nó cặm cụi lau chùi từng đồ vật trong căn phòng của Vĩnh Quân, chợt nó trông thấy một khung ảnh nhưng bị úp mặt xuống bàn, như kiểu phủ định sự tồn tại của nó. Tò mò nó lất lên xem. Một tấm hình con gái rất đẹp. Mái tóc ngắn dễ thương, và nụ cười đẹp tựa thiên thần. “Con nhỏ này là ai mà đẹp quá vậy?”

- Ai cho cô động vào đồ đạc của tôi! – Vĩnh Quân ko biết từ đâu chạy vào, giựt ngay cái khung ảnh trên tay nó với đôi mắt vô cùng giận dữ.

- Tôi………..

- Cô vào phòng tôi làm gì? – Vẫn đôi mắt ấy.

- Tôi…… lau chùi như anh bảo mà!

- Ko cần, cô ra ngoài đi! Đi ra khỏi phòng tôi! – Nó sợ đến tím mặt. Lần đầu tiên nó thấy Vĩnh Quân giận dữ đến thế! Và cũng lần đầu tiên nó đc trông thấy đôi mắt đỏ ngàu vì giận dữ của hắn, khắc hẳn với đôi mắt đẹp nó vừa trông thấy. Nó vội vàng chuồn lẹ ra khỏi phòng. “Anh ta làm sao ý nhỉ? Có chuyện gì mà phải giận dữ thế? Có mỗi một tấm ảnh thôi mà!”

Vĩnh Quân trong phòng nắm chặt lấy khung ảnh trong tay, tấm hình cô gái cười đẹp như ánh nắng mặt trời nhưng ko hiểu sao trong lòng cậu lại lạnh buốt thế này? Phải chăng là tại cái tiết trời lạnh gía ngoài kia? (chỉ ở bên ngoài thôi vì bên trong đã có….. điều hoà rồi mà!)

Nó lại phải tiếp tục với công việc của mình. Nhìn nó vừa làm vừa thở trông đến là khổ thân. Cuối cùng, nó cũng lau chùi xong cả cái căn nhà rộng thênh thang cùng bao nhiêu đồ vật nội thất trang trí. Đôi tay no tê cứng, trắng bệch vì bị ngâm lâu trong nước lạnh, toàn thân nó rã rời, cái lưng thì như sắp muốn còng rồi, và đôi chân thì chỉ trực ngã khuỵ xuống mà thôi.

- Tôi…. làm xong… rồi! – Nó vừa giứt lời thì cũng là lúc nó ngã khuỵ xuống nền nhà, ngất xỉu. Vĩnh Quân lao như bay từ chiếc ghế sofa ra đến chỗ nó. Cậu vội vàng bế nó chạy lên phòng, đặt nó lên giường, đắp vội cho nó tấm chăn dày thật ấm. Nắm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt của nó, cậu chợt thấy lòng nhói lên một cảm giác lạ kì khó tả. Đau! Cậu vội vàng xoa dầu nóng khắp tay chân, chán cổ cho nó. Trong lòng cậu cứ nóng ran như có lửa đốt. Cậu nắm chặt lấy tay nó như để ủ ấm hơn, ko hiểu sao cậu thấy mắt mình cay xè. Có phải chăng là dầu cao dính vào mắt? “KOOOOOOOOOOOOOO” – Cậu cố xua tan đi những ý nghĩ tệ hại trong cái đầu đang trực muốn nổ tung của mình.

- Con nhỏ này, tỉnh lại đi! Đừng có đùa nữa, tỉnh lại đi! Ly ơi, Ly ơi cô đừng có sao nhé! Đừng có chzết nhé! Tôi sợ lắm! Xin cô đó! Tỉnh lại đi………..!

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA, sao anh dám cầm tay tôi? – Nó chợt mở mắt và la toáng lên khi thấy Vĩnh Quân đang nắm chặt lấy tay mình! Nó vội vàng giút tay ra khỏi đôi bàn tay to rộng và ấm áp vô cùng của cậu. – Đồ bziến thái, đồ dâm dzê đzê tiện! Sao anh dám giở trò bì ổi ra với tôi?

- Cô nói gì vậy?

- Nếu ko sao anh dám cầm tay tôi?

- Tôi……. tôi sợ cô bị lạnh!(thực ra cậu cũng chả hiểu sao cậu lại cầm tay nó nữa!)

- Có anh lạnh thì có! Đồ dzê xồm!

- Này! Cô đừng có quá đáng nghe!

- Mà sao tôi lại ở trong phòng anh thế này? – Nó tá hoả nhận ra là mình đang nằm trên giường của Vĩnh Quân.

- Đừng nói với tôi là cô ko nhớ gì hết đấy nhé! Cô vừa mới bị…….

-AAAAAAAAAAAAAAA – lại tiếng hét kinh hồn của nó vang lên khi nó trông thấy chiếc đồng hô treo trên tường – Đã 5h hơn rồi hay sao? Thôi chzết tôi rồi! Muộn mất giờ đón bé Tũn rồi! – Đánh con mắt hình viên đạn về phía Vĩnh Quân – Sao anh thấy tôi ngủ say mà ko gọi dậy hả? (ối trời có nghe nhầm ko đó, nó biểu là ngủ say các bác ạh!) Tí về tôi sẽ tính sổ với anh! – Nó nhảy phắt xuống giường lao thẳng xuống dưới nhà trước con mắt trợn tròn vì ngạc nhiên qúa cỡ của Vĩnh Quân. Cậu ko biết có phải là mình vừa gặp ác mộng hay ko? Véo tay đến tím bầm cả mà cậu vẫn ko tin đây là sự thật! “Có đúng là cô ta vừa ngất xỉu hay ko?” – Cái này thì chắc phải đợi đến lúc nó đi đón bé Tũn về mới hay.

***

- Ùh! Tôi nhớ rồi. Mà cũng tại anh đó, tôi đã bảo là rất mệt rồi mà anh vẫn cứ cố tình bắt tôi làm

- Xin lỗi!

- Á! Anh cũng biết cũng biết xin lỗi ngừơi khác cơ àh? – Nó cười toe toét nhìn Vĩnh Quân.

- Tôi…….. tôi…..

- Anh ko phải xấu hổ. Sai thì nhận lỗi có sao!

- Biết rồi! Mà cô xoa nhanh lên, lâu quá.

- Thì sắp xong rồi. Mà thuốc này hiệu nghiệm ghê, mới có từ hôm qua đến hôm nay, mà mụn đã đỡ hẳn, có khi gần khỏi rồi cũng nên.

- Thì thuốc mẹ tôi mua ở tận bên Ý mà.

- Eò….., ko phải khoe!

- Ai khoe, tôi chỉ nói thế thôi mà.

- Hix! “biết nhà anh giàu rồi!” – Mà này, sao anh ít cười thế?

- Hả?

- Anh cười trông đẹp trai cực!

- Thật sao? Từ trc vẫn thế mà! (kó kẻ đang sướng rơn kìa!)

- Ko, từ trc trông anh cứ kiêu căng đáng ghét làm sao ý. Cái mặt lạnh như tiền. Nói chung là rất đáng ghét. Mà có kười thì cười đểu kinh khủng.

- Vậy ư? Nhưng phải có gì vui mới cười đc chứ!

- Vậy ha! Tôi kể chuyện cười cho anh nghe nhé!

- Ko! Tôi ko phải con nít đâu mà nghe chuyện cười!

- Ai bảo anh con nít mới nghe chuyện cười? Nghe đi mà. Hay tôi đố anh nhé!

-…

- Có một con trâu mẹ và một con nghé con đi qua một cây dừa, quả dừa rời trúng đầu trâu mẹ tiêu luôn. Đố anh biết con nghé con nói gì với trâu mẹ!

- Cô đziên àh? Trâu thì biết nói gì?

- Ko! Sao anh máy móc thế? Cứ cho là nó biết nói đi!

- Thì nó buồn chứ sao?

- Ai chả biết là buồn, nhưng nó nói gì cơ?

- Thì mẹ ơi có sao ko?

- Haaaaaaaaaaaaaa, sai rồi!

- Thế nó nói gì?

- “Tại mẹ có bao giờ chịu đội mũ bảo hiểm đâu!” Keeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee, có hay ko?

- Lãng xẹt!

- Giỏi anh đố câu khác đi.

- Chỉ sợ cô ko giải ra đc thôi. Đầu óc cô bã đậu lắm mà!

- Anh! Có giỏi đố thử coi!

- Được, nhưng nếu ko giải đc thì sao?

- Thì tôi sẽ làm theo bất cứ điều gì anh muốn.

- Cô nhớ đó.

- Đừng vội mừng thế chứ, còn nếu tôi giải đc, ngày mai anh phải làm hết tất cả việc nhà cho tôi? OK?

- Thì OK.

- Vậy đố đi!

- Nghe cho rõ nè!

Vĩnh Quân giơ ngón tay trỏ ra rồi hỏi:

- Đố cô, tại sao các vị thủ tướng ko dùng ngón tay này để chỉ người khác?

- Anh đùa đấy àh? Ai mà chẳng dùng tay trỏ để chỉ ngượi

- Thế tôi mới đố cô chứ! – Vĩnh Quân đắc chị – Ko giải đc àh? Tôi bảo rồi mà!

- Thì………

- Thôi, cô nhận thua đi!

- Anh phải đề từ từ cho người ta nghĩ cái đã chứ! Tôi có phải là thiên tài đâu mà vừa hỏi đã trả lời đc!

- À, tất nhiên, điều này tôi biết rõ nhất mà!

- Anh…..!

Chợt bé Tũn bỗng dưng chạy vào, líu lo:

- Anh hai ơi, giải dùm em bài này với, khó quá! Em chả làm đc gì cạ

- Đâu?- Vĩnh Quân lấy quyển bài tập của bé Tũn lật dở ra xem, tình cờ thấy sau vở có mấy hình ảnh vẽ lung tung, nguệch ngoạc. – Tũn! Sao vẽ bậy ra vở thế này?

- Đâu có anh hai! Sáng nay, trên lớp, chính tay thằng Tít nó vẽ bậy vào vở em đó, ko phải em đâu. Với lại xấu mù thế này ko phải tay em vẽ mà! (con bé nó có ý khoe là nó vẽ đẹp ý mà.)

- Biết ko phải là tay nhóc vẽ rồi, mà là thằng Tít đc chưa?

- “Ko phải tay em vẽ”. A đúng rồi! Tôi tìm ra rồi! – Nó la lên sung sướng, kéo bé Tũn lại hôn chùn chụt lên má con bé – Iu là iu bé Tũn nhất đó! Ôi chị iu Tũn thế ko biết! Cảm ơn nhóc ná!

- Này, có thật là cô giải đc ko đó? – Vĩnh Quân nghi ngờ nhưng vẫn lo lắng nhìn nó.

- Anh nghe tôi giải đáp án nhá. – Nó nắm lấy ngón tay trỏ của Vĩnh Quân – Các ông thủ tướng ko bao giờ dùng ngón tay này để chỉ mọi người, vì đây là “tay anh” chứ ko phải là tay của bọn họ! Đúng ko ta? – Nó cười tươi rói.

- Cô…… cô cũng đc lắm. Thôi tôi mệt rồi, cô về phòng cho tôi ngủ.

- Ấy khoan, tôi sẽ về ngay đây, nhưng chỉ muốn nhắc anh rằng, ngủ sớm vào dành sức mai làm việc nhà nghe.

- Tôi…………….

- Tôi tôi gì nữa! Định xù hả? – Quay ra phía bé Tũn – Thôi chị em mình về phòng đi, chỗ nào ko hiểu cứ hỏi chị, chị em cũng thông minh lắm đó! – Nó sung sướng quá đi luôn. Bởi lần đầu tiên có người đố nó mà nó giải ra đc (thì các bạn cũng biết nó thông minh cỡ nào rồi mà! keeeeeeeeee).

***

- Đó, chỉ đơn giản thế thôi!

- Chỉ đơn giản vậy thôi àh chị?

- Uhm, hình như là thế! Mà có phải thế ko em?

- Dạ…………. – Bé Tũn xoe mắt nhìn bà chị tự nhận là thông minh của mình.

***

- Ủa sao cái máy giặt lại giặt đc rồi? – Nó ngạc nhiên nhìn Vĩnh Quân đang bình thản bỏ quần áo vào máy giặt.

- Thì hôm qua nó hỏng hôm nay lại ko hỏng nữa.

- Anh gọi người vào sửa lúc nào vậy?

- Chả có ma nào vào đây sửa hết trơn! – Vĩnh Quân thản nhiên bật máy giặt lên rồi quay đi lên phòng lấy máy hút bụi.

- EEEEEEEEEEEEEEEEEEE, sao đến cả cái máy này cũng ko sao hết vậy? Rõ ràng là hôm qua hỏng hết cả hai rồi mà!

- Thì tại cô đáng ghét quá nên chúng mới biểu tình bãi công thế chứ sao!

- AAAAAAAAAAAA, tôi biết rồi, anh đã làm gì đó với chúng rồi đúng ko?

- Cô…………. cô tránh ra chỗ khác cho tôi làm, nếu ko muốn thì vào mà làm đi nè! Tôi **** cần phải giữ lời hứa thua cuộc nữa.

- Ấy ko đc, hiếm khi anh đc lao động là vinh quang, tôi đâu dám tranh công anh! – Nó bước vội ra ngoài nhưng trong đầu vẫn lẩm bẩm: “Chắc chắn mình đã bị hắn chơi xỏ rồi đây! Hắn ta là một tên tồi mà!”

Vĩnh Quân cứ vừa dọn sạch đc chỗ nào là lại thấy nó bày bữa hết ra đấy. Vĩnh Quân phải bò người ra lau nhà thì nó ngồi chễm chệ trên ghế sofa xem phim, ăn bánh, vứt vỏ bừa phứa.

- Tôi hết chịu nổi rồi đó nhé! Cô ko thấy tôi vừa mới lau xong àh?

- Sorry nhé! Tôi mải xem phim ko để ý! Mà lau lại có sao đâu, anh thick sạch lắm mà! Thế mới biết đc nỗi khổ của tôi ngày hôm qua! – Nó nhếch mép kười đểu kinh khủng. Vĩnh Quân tức giận bỏ đi……… lau chỗ khác!

Một lúc sau, Vĩnh Quân thấy nó thay quần áo rồi dắt xe ra cửa.

- Cô định đi đâu đấy?

- Thì mấy hôm nay bận tối mắt tối mũi chả đc đi đâu chơi cả! Nhân tiện hum nay có anh làm tất cả việc nhà nên tôi phải đi “đánh bóng mặt đường” cái , nhớ đường, nhớ phố quá trời! – Nói rồi nó dắt xe lao thẳng ra cổng chẳng để cho Vĩnh Quân kịp nói điều gì. Nói là đi chơi chứ thật ra là nó rẽ về thăm nhà. Vắng nhà biệt tích mấy hôm thế, nó biết bố mẹ cũng lo cho nó lắm.

- Ông ơi, con nó về này! – Thấy nó về mẹ nó mừng lắm , vội chạy ra đón nó – Cái con nhỏ trời đánh này! Mày đi lâu thế mà chẳng liên lạc gì cho bố mẹ. Làm ở nhà, bố mẹ ai cũng lo cho mày đó!

Nó sụt sịt – Thật ko mẹ? Tại con bận học quá nên ko có tg gọi điện về (điêu chưa kìa!). Với lại hôm nay con về tận nhà rồi còn gì!

- Cha bố cô – Mẹ nó dí đầu yêu nó – Thôi dựng xe vào nhà, bố mày đang nấu chè bí – món mày thick đó (nó thừa hưởng tay nghề nấu ăn từ bố nó đấy. Khác hẳn các gia đình khác, mẹ nó buôn bán nhỏ, còn bố nó thì ở nhà làm nội trợ, cho nên mới có chuyện nó tuy nhà chẳng khá giả gì như mấy cô tiểu thư cùng trường nhưng cũng đc bố nó cưng lắm, chả bắt làm gì, việc nhà bố nó làm tất tuốt.) – Dạ có chè bí ạ? – Nó dựng xe lao như bay vào nhà. Cùng lúc đó, bố nó bưng nồi chè bí ra ngoài, miệng xít xoa: – Con gái rượu của bố cũng biết đường mò về nhà cơ àh? Tưởng đi biệt tăm biệt tíck rồi hả? – Nó choàng tay lên cổ bố nó, hôn cái chụt vào má rõ kêu – Bố nè, con gái rượu của bố ko bao giờ biết quên đường về nhà nghe! Ai bảo có ông bố nấu ăn ngon quá cơ!

- Thôi đi cô, lại nịnh bố rồi. – Nó cười rõ hiền, múc cháo ra bát cho nó – Vào rửa tay rồi ra ăn.

- Ứ, con ăn luôn cơ! Tay con sạch mà, tắm từ hôm qua rồi đó bố!

- Con nhỏ này thật là! – Bố nó lắc đầu nhìn nó cười. “Con bé này ko biết đến bao giờ mới lớn ?!?”

Nó xì xụp húp bát cháo một cáck ngon lành cứ như đã bị bỏ đói bao ngày rồi.

- Ngon… ngon thật bố àh – Nó vừa ăn vừa xít xoa.

- Ăn từ từ thôi, cẩn thận bỏng. – Bố mẹ nó nhắc liên hồi.

- Bố ơi, còn thừa bố nhớ bỏ vào ngăn đá cho con nhé, ăn lạnh mới ngon! (nói thế mà chè nóng nó chả đang bụp như gì rồi còn gì!).

- Uhm, nhưng cô ăn thế này thì liệu còn mà để tủ lạnh ko? – Bố nó cười chọc nó.

- Đâu có, con ăn hơi bị ít mà! Ngon thật!

- nó ngẩng đầu lên nói đc vài câu lại cúi xuống xì xụp húp tiếp.

- Thế con ở nhờ nhà bạn tốt chứ?

“Sặc!” – Mẹ nó vừa hỏi mà đã khiến nó ho sặc ho sụa. Nó lắp bắp:

- Tốt… tốt cả mẹ ạ.

- Uhm, nhưng ở nhờ nhà bạn có ảnh hưởng đến nhà người ta ko?

- Dạ…… ko, ko sao mà mẹ.

- Thế bố mẹ bạn con có nói gì ko? Ở nhờ như vậy, có lẽ mẹ cần đến gặp để có đôi lời nói cảm ơn họ chứ!

- Ko……….. Ko cần đâu mẹ! – Nó cuống cuồng.

- Sao lại ko, bữa nay mẹ phải đến gặp họ. Ai lại cứ để con ở đó mà ko có lời nào chứ?!?

- Nhưng hai bác ấy đi công tác ở Mỹ cả rồi!

- Vậy hóa ra chỉ có hai đứa thôi àh?

- Dạ vâng!

- Vậy thì mẹ càng phải đến xem chúng mày ăn ở ra sao! Tối nay mẹ đến.

“Á, mẹ đùa đấy àh?”

***

- EEEEEEEEEEEEE, con nhỏ kia?

- Ơ, mày đi đâu đấy?

- Tao phải hỏi mày mới đúng! Dạo này mày làm sao mà hễ tan học là đã chả thấy mày đâu? Hay có bồ rồi nhóc?

- Mày điên àh? Ma nó thèm tao!

- Thế dạo này mày đi đâu?

- Tao………….

- Ơ hay từ lúc nào mày quên con bạn này rồi hả? Mà sao trông mày bờ phờ thế? Chắc chắn đang lo nghĩ chuyện gì! Khai mau.

- Tao……….

- Sao mày cứ “tao” mãi thế? Nói vào chủ đề chính đi! Biết đâu tao lại có thể giải quyết dùm mày.

- ………

- AAAAAAAAAAA, mày ko đùa tao đấy chứ?

- Ko, đùa làm gì!

- Như phim truyền hình ý, ko thể tin nổi. Một đứa như mày mà lại ngày lại ngày đc cận kề ở bên anh hót boy, chăm sóc anh và biết đâu…………

- Kái con hâm này, tao đang bực mình đây, mày còn đùa cái nỗi gì! Giúp tao giải quyết vấn đề đi.

- Uhm, tao biết rồi. Vấn đề bi giờ là mày ko biết làm thế nào với chuyện tối nay mẹ mày sẽ đến thăm nơi “ở nhờ” của mày chứ gì? Và càng nghiêm trọng hơn khi mày ko thể để mẹ mày gặp Vĩnh Quân và hắn thì cũng ko bao giờ đứng về phía mày chứ gì? Và……….

- Thôi đi bà cô! Tao đau hết cả đầu rồi, mày phân tích nghe cứ như một mớ hỗn lộn vậy!

- Rồi, vậy thì tóm lại là mày ko biết làm thế nào sử lý đc tên Vĩnh Quân chứ gì? Yên tâm, gặp đc “quý nhân phù trợ rồi đó”

Vừa về đến nhà, thấy Vĩnh Quân đang lau chùi cửa kính, nó vội vàng:

- Âý, sao anh lại phải làm mấy việc này chứ? (hỏi điêu chưa kìa!) Cứ để đấy tôi làm. Anh đi nghỉ đi! – Nó đẩy Vĩnh Quân ra rồi lấy khăn lau chùi rất chăm chỉ khiến cho Vĩnh Quân rất đỗi ngạc nhiên. Cậu chả hiểu nó đang làm gì nữa.

- Cô có bị sao ko đấy?

- Ko, ko sao mà. Chả qua tôi thấy mình thật sai khi bắt anh phải làm việc này! – Tỏ vẻ ân hận mới sợ chứ!

- Thái độ và hành động của cô thay đổi như chong chóng! Nói thật chắc để hiểu đc cô cả đời ko hết! – Vĩnh Quân chép miệng, vươn vai – Đi tắm cái đã, mệt chết đi đc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play