- Ê sắp có dạ hội noel trường tổ chức mày có tham dự ko?

- Trời, mặt trời hôm nay mọc đằng Tây à? Mày mà cũng quan tâm đến vấn đề này sao? – Nhỏ Trang trố mắt nhìn nó.

- Thì sao? Tao phải tham dự chứ! Năm trc đã ko đi năm nay nhất định phải đi! Biết đâu lại gặp đc anh nào đẹp trai!

- Tao thấy đúng là dạo này mày bị làm sao thật rồi ý! Chả giống mày mọi khi tẹo nào! Lúc nào cũng thấy cười, lại quan tâm tới mấy vụ tiệc tùng dạ hội mới hay chứ.

- Tao đã nói rồi, tao chả sao cả. Hiiiiiiiiiiiiii Thế mày có đi ko?

- Con điên, tất nhiên là có rồi.

Đôi mắt nó lại ánh buồn. Đã gần một tuần nay rồi, ngày nào nó cũng cố tỏ ra là mình thật vui, nó muốn che giấu tình cảm thật sự trong lòng mình. Nó ko biết rằng sống như thế thì đau khổ lắm sao? Nó đúng là một con bé ngốc! Đại ngốc là đằng khác. Nó sợ, nó sợ làm kẻ thứ ba. Nó sợ, nó sợ với mối tình đơn phương đang rằng xé, đang vò nát con tim yếu đuối của nó. Mối tình đầu của nó sao đã đầy đau thương và nước mắt thế? Những giọt nước mắt chả bao giờ dám rơi!

****

Nó vừa về đến nhà đã thấy ba mẹ nó dọn đầy thức ăn ngon trên bàn.

- Ba, hôm nay sao ba nấu nhiều món thế? Nhà có khách quý hả ba?

- Ko! Còn vui hơn là có khách quý ý chứ! – Mẹ nó cười sung sướng đáp. – Ba mày đc người ta nhận làm đầu bếp rồi! Bữa nay là ăn mừng đó!

- Vậy ạ? Hiiiiiiii. – Nó lại gượng cười. Nó đúng là làm sao thật rồi, chuyện này đãng nhẽ ra như thường lệ thì có lẽ nó phải nhảy cẫng lên, làm vài động tác múa may quay cuồng rồi lao vào thơm cái “chụt” vào má ba nó, và cái “chụt” vào môi mẹ nó cho xem. Nhưng hôm nay, nó chỉ cười, nụ cười sao buồn kinh khủng. Chắc tại cái nỗi buồn kia đang lấp đầy cả lòng nó, ko còn chỗ nào cho niềm vui và sự quá khích nữa. Nhỏ Trang nói đúng, nó thay đổi nhiều quá. Nó ko còn là nó nữa. Giả tạo đến kinh khủng!

****

- Ê, chuẩn bị hết chưa?

- Chuẩn bị gì?

- Ơ hay, còn chuẩn bị gì nữa. Đầu óc mày sao cứ để trên mây vậy hả?

- Hôm nay là dạ hội noel rồi! Đừng nói với tao là mày chưa chuẩn bị gì hết nhé! – Nhỏ Trang nhăn mặt nhìn nó.

- Hiiiiiiiiiiii. Ừ nhỉ, tao quên mất!

“Rầm” – Nhỏ Trang có lẽ sẽ phải té ngửa như thế khi nghe câu nói xanh rờn của nhỏ bạn.

- Tao biết mà, thế mày định ko đi dự tiếc nữa à?

- Ko! Phải đi chứ! Tối nhớ qua sớm rủ tao nhé!

- Chắc chắn rồi! Sớm hơn mày tưởng đấy! – Nhỏ Trang cười tinh ranh.

- Mày định mặc thế đi sao?

- Uhm!

- Mày điên à? Sao lại mặc quần? Mặc váy đi!

- Tao làm gì có cái váy nào mà mặc!

- Tao biết nên mượn sẵn cho mày cái váy của bà chị họ đây nè! – Nhỏ Trang lôi chiếc váy từ túi ra. Một chiếc váy trắng bồng, đính đá, vô cùng nữ tính và đẹp tuyệt!

- Ê, chiếc váy này có vẻ mắc lắm!

- Uhm, cho nên mặc giữ vào nghe ko? Hiiiiiiiiiiii

- Thôi tao ko mặc đâu, rách phải bắt đền thì chết!

- Con điên, ko phải bắt đền đâu! Ko rách là đc! Mà có rách thì tao nói khéo với bà chị họ là đc! hiiiiiiiiiiii. Mặc vào đi mày, bộ ko muốn “đong zai” hả?

- Đc rồi! ……Ê nhưng mà mày cũng có mặc váy đâu? Sao bắt tao mặc hả?

- Buồn cười nhỉ? Phong cách đầy cá tính của tao rồi, váy vủng gì ở đây hả?

Công nhận, nó nhìn con bạn với chiếc quần tụt đen, chiếc áo cánh tôm trắng với áo gi-le đen, cùng phụ kiện là cái cavat đen đính đá, thực sự trông con nhỏ thật cá tính. (đây là Cỏ dựa theo phong cách ăn mặc của mấy girl lớp Cỏ đấy, biết đâu ai trong số những người đang đọc truyện nhận ra thấy tác giả là ai! hiiiiiiiiiii) Tông màu đen trắng nhỏ Trang mê lắm mà! Lần đầu tiên nó phát hiện, nhỏ Trang cười rất xinh. Nó ước gì nó cũng có đc nụ cười của nhỏ bây giờ, vô tư và hồn nhiên như nó ngày nào!

- Ê, ko thay đi đứng đó ngắm tui hoài, chai hết cả mặt rồi!

- HIIIIIIIIIII, rồi, tôi thay liền mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play