Dịch: Hoài Phạm

Tần Tri ngây ngốc suy nghĩ trong chốc lát, đứng lên, ra cửa dỡ cái chuông rỉ sắt — trước đây anh nghĩ thứ đó chỉ để nhắc nhở khách vãng lai mới treo lên. Thời khắc anh tháo chiếc chuông, theo bản năng, anh nhìn ra ngoài cửa.

Tối như mực, cái gì cũng không thấy.

“Say này, ông bà đừng treo chuông nữa, tiền cũng đừng nhận.” Tần Tri đặt cái chuông lên bàn.

Tần bà nội đưa tay lau nước mắt, “Không thể được, không còn cách nào khác sao? Hai vạn tệ, không ít, sau này hai con còn có con, tiền này……”

“Bà, hai vạn tệ này con có, tiền này…… Đừng lấy!” Tần Tri ngồi xuống, dứt khoát.

Tần gia gia ngẩng đầu: “Không lấy, quăng ra đường?”

Câu nói khiến Quan Thục Di cùng Tần bà nội cùng cười. Quan Thục Di vỗ vào xấp tiền trên bàn, nói: “Vậy hay là…… Hiến vào nhà từ thiện, viện dưỡng lão thì sao? Trong đó đều là cô nhi, hoặc là người già không có ai chăm sóc, chúng ta quyên tiền cho họ dùng vào việc tốt. Như vậy cũng coi như không cầm tiền của họ, cũng không nợ ân tình. Tần Tri là ông bà nuôi lớn, không quan hệ đến họ!”

Lời Quan Thục Di như là đang nói thay suy nghĩ trong lòng ông bà. Tần bà nội gật đầu liên tục, tuy rất luyến tiếc, nhưng tiền này quả thật không thể cắn vào, Tần gia gia dụi tàn thuốc, rất tán thành mà quăng hai tập tiền lên bàn, “Bỏ đi! Sáng mai hai đứa không cần làm gì hết, ghé vào cái…… Cái cái viện đó, quyên. Quyên hết, hai vạn…… Hai vạn lẻ ba mươi tệ, nhớ tính cả lời vào, tính rõ ràng, quyên hết!”

Đưa ông bà nội ra cửa, nụ cười trên mặt Tần Tri chậm rãi bị bóc ra. Quan Thục Di không an ủi anh, có một số việc, an ủi không có tác dụng. Nàng chỉ ngồi cạnh anh, nhìn anh, chờ anh nói chuyện với nàng.

Vội vàng rối loạn một lúc, khuya dần, âm thanh trong TV của Tần gia gia len lỏi vào, lúc có lúc không. Quan Thục Di cầm hai tập tiền, ném qua một bên, kéo Tần Tri đứng lên, “Anh có ngủ không? Không ngủ thì làm chuyện khác.”

Tần Tri nhìn nàng, gật gật đầu.

Hai người mặc quần áo, lặng lẽ lên lầu 3 mở cửa phòng tân hôn. Quan Thục Di bật hết đèn trong phòng, quay đầu nhìn Tần Tri, chỉ một vòng quanh phòng, “Chúng ta di chuyển giống như công tơ điện nhé? Chạy như bay tới trời, xoạt xoạt xoạt, một vòng rồi một vòng?”

Tần Tri đang đầy bụng tâm sự bỗng chốc vui vẻ, “Ba em trả tiền điện phai không?”

Quan Thục Di le lưỡi, gật gật đầu, “Ừ, may mắn là ngủ rồi, bằng không lại mắng.”

Căn hộ mới rộng hơn 120 m², ba phòng và một phòng khách. Tất cả những món vật dụng chưa mở đều để một bên, muốn dọn dẹp cho gọn phải mất nhiều ngày. Hai vợ chồng xắn tay áo bắt đầu bận rộn, một người tháo hộp sắp đặt, một người cầm khăn lau sàn, lại là yên lặng không nói gì.

Hơn nửa giờ sau, Quan ba ba không nói một lời đi vào. Ông bố lòng vòng vài vòng, làm bộ nhìn mấy khe hở trên tường, làm bộ ngó đông ngó tây. Cứ như vậy, giả như vô ý tắt mấy bóng đèn, ông đứng ở cửa nói nhỏ: “Sáng mai hãy dọn.”

Quan Thục Di ngẩng đầu nhìn cha, cười, “Ban ngày ngủ đủ rồi.”

“Đừng thức quá muộn.” Quan ba ba nói xong quay người đi ra, gần đến cửa thì lầm bầm một câu: “Công tơ điện di chuyển, xoạt xoạt xoạt, vẫn xoay vòng, chạy như bay đến cùng trời cuối đất……”

Tần Tri yên lặng không nói nhìn về phía cửa, khi ông bố vợ không còn tăm tích, anh ngồi phịch xuống sàn bắt đầu cười nắc nẻ. Quan Thục Di túm một gói đồ dưới nền nhà, đập lên đầu anh, hằm hè: “Không được cười ba em!”

Mặt Tần Tri nhăn nhúm ngẩng đầu, rất chân thành lắc đầu, “Không cười, thật mà. Công tơ điện xoạt xoạt di chuyển, anh cũng không cười. Ba em chạy đến cùng trời cuối đất thật sao? Không dễ đâu, còn chạy như bay nữa …… Ha ha!”

Quan Thục Di lại giơ tay gõ vào đầu anh một cái, “Không được cười nhạo ông già.”

Tần Tri cầm tay nàng kéo vào lòng anh, hai người ôm nhau, nhìn tấm ảnh cưới trên tường.

“Sau này anh sẽ sống tốt, hiếu thảo với ba mẹ em.”

“Cả ông bà nội của anh nữa.”

“Ừ…… Quả Quả.”

“Ừm?”

“Trước đây, anh luôn nghĩ, nếu anh thấy họ, chắc chắn sẽ không nhận họ, dù họ có nói thế nào, anh cũng không nhận họ.”

“Ba mẹ ruột của anh?”

“Ừ!”

“Còn bây giờ?”

“Buông tay, anh chỉ mong họ quên anh, đừng bao giờ nghĩ tới anh nữa.”

“Đừng nghĩ nhiều như vậy.”

“Ừ…… Quả Quả?”

“Ừm?”

“Chúng ta…… Đợi vài năm nữa, nhận nuôi một đứa con được không? Em thích con trai hay con gái?”

Quan Thục Di hơi ngây người, nhìn Tần Tri. Đã sớm biết không thể có con, theo bản năng, nàng giơ tay chạm vào bụng mình, trong lòng như có kim châm, hơi nhói, trong một khắc, Quan Thục Di hiểu Lang Ngưng. Lúc này, nàng muốn có một đứa con. Bởi vì nàng yêu người đàn ông này, nên nàng muốn sinh cho anh một đứa con, đứa con thuộc về hai người họ.

Đàn bà thì muốn có con, đó là thứ ham muốn nguyên sơ nhất, thật ra là muốn chiếm hữu, đứa con là thứ dấu ấn cao nhất đánh vào tâm trí người đàn ông, là tầng đầu tiên trong mối quan hệ chung của một gia đình.

Giờ phút này, trong lòng Quan Thục Di có một loại cảm giác kỳ diệu, nàng cảm thấy, nàng có.

Dấu ấn lần ấy, nàng có.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play