Dịch: Hoài Phạm

Tần Tri ôm thắt lưng Quan Thục Di, thở dài: “Không quen, nói cho cùng anh cái gì cũng không phải, trước đây làm việc cho Lang thị, bây giờ là thế thân cho chủ tịch Thi, có gì cũng chỉ là nhất thời, ai biết khi nào thì biến mất, anh thật sự không cho nó thành chuyện lớn, có vài thứ, khi sáu tuổi, anh chỉ biết, có tiền cũng mua không được, anh không biết chú hay thím…… Vì sao có thể nhớ, còn…… Gọi như vậy…… Như vậy…… Quả Quả, em chờ anh một thời gian nhé? Bây giờ thật sự anh cảm thấy rất khó gọi.”

Quan Thục Di lại nhéo anh một cái, tội nghiệp cho thắt lưng của Tần Tri, có lẽ đã bầm xanh vài mảng, anh cười khổ hơi né ra: “Em đổi sang nhéo rồi? Được rồi, ba em mẹ em, ui da, em lại đổi chỗ nhéo?!”

“Ba em mẹ em? Bảo anh sửa lại anh không nghe sao, anh định để mỗi khi người ta họp gia đình tổ tiên làm sao mà gọi ba anh mẹ anh trên người anh, anh mà biết dỗ dành một chút, ba mẹ cũng không đến nỗi lo lắng thành như vậy.” Quan Thục Di hầm hừ.

Tần Tri nghiêng người, chống tay nâng đầu đăm chiêu suy nghĩ: “Em nghĩ rằng anh không muốn, nên không biết nói làm sao phải không, anh đối với người mình yêu quý, cảm thấy thân thiết, cố gắng thế nào cũng nói không được những lời đó. Không đùa được mấy chữ giả dối ấy …… Hơn nữa, anh không thể gọi ba mẹ, hai chữ này…… Anh nói thấy không tự nhiên, đừng ép anh nhé?”

Quan Thục Di chui vào lòng Tần Tri, Tần Tri vòng tay ra sau lưng ôm nàng. Không nói gì một lúc lâu, nàng gật đầu. Nhẹ nhàng thở dài tỏ vẻ đã hiểu, giọng nàng mang theo một tia khó hiểu: “Anh nói đi, ba mẹ em làm sao vậy, cha mẹ người khác khi biết được con rể có tiền đồ, chỉ tiếc không thể đem con mình gói lại tống đi, mừng còn không kịp…… Ba mẹ em đang lo lắng gì chứ? Em biết vì ba mẹ muốn tốt cho em, có điều….. Làm em phát hoảng.”

Tần Tri bóp vai Quan Thục Di, vừa bóp vừa nói: “Chắc là cha mẹ trong phim truyền hình?”

“Chắc vậy. Nhưng…… Ba mẹ cũng coi thường em quá, em có chỗ nào không tốt mà để ông bà lo lắng thành như vậy….. Em cảm thấy em cũng khá tốt, đúng không! Muốn lo lắng, phải là ông bà anh lo lắng, đúng không?” Quan Thục Di nói xong, mạnh mẽ xoay người há miệng lấp miệng Tần Tri, nàng không muốn nghe anh trả lời. Tốt hay không tốt, không phải dùng miệng để nói.

Tần Tri né ra, cúi đầu nở nụ cười. Quan Thục Di nằm bên cạnh anh, ngón tay đặt sau lưng lơ đãng vẽ vài đường: “Sau này anh phải tốt với em, mặc kệ thế nào, trước mặt ba mẹ càng phải tốt hơn một trăm lần. Còn lo gì phải giả bộ.”

Tần Tri rầu rĩ ừ một tiếng.

“Em cũng sẽ tốt với ông bà nội của anh một trăm lần.”

“Ừ.”

“Đối xử với anh cũng thêm một trăm lần tốt.”

“ Ừ!”

“Nút chai.”

“ Ừ?”

“Em tốt không?”

“Tốt.”

“Anh yêu em không?”

“ Có!”

“Nói anh yêu em, nói một trăm lần.”

“Yêu em…..”

“Lần nữa?”

“Nhân một trăm lần!”

“Đi chết đi!!!!”

Cứ như vậy, đùa qua đùa lại, mơ mơ màng màng, nằm cùng một chỗ ngủ luôn, dọn dẹp phòng cả ngày, mọi người đều mệt quá mức.

Nửa đêm, Tần bà nội thấy Tần Tri không trở về, nghĩ rằng còn ở trên lầu dọn dẹp, vui vẻ lên lầu, lại nhìn thấy đôi vợ chồng trẻ nằm trên một chiếc đệm, cửa phòng còn mở rộng, đèn chưa tắt, ôm nhau ngủ mê mệt, hai ngày gần đây, việc trong việc ngoài, mỗi người đều ở tình trạng kiệt sức. Bà nội rất hiểu ý, nhìn nhìn đánh giá một hồi, càng nhìn càng vừa lòng.

Tần bà nội cười vui vẻ một hồi, tắt đèn trong phòng, bà cụ đến đống đồ cưới mới mua, rút chăn lặng lẽ đắp cho hai người, sau đó nhẹ nhàng rời đi, ra đến hành lang, bà thì thầm: “Hai đứa ngốc, đã lấy nhau đâu, để cho người ta nhìn thấy thì nói thế nào, hai đứa trẻ ngốc, vừa thấy đã không giàu được, đèn lớn mở cả mười chiếc, tiền điện không biết bao nhiêu, chỉ đốt tiền …… Hai đứa ngốc……”

Chưa quá 1 phút sau khi Tần bà nội đi, Quan mẹ khoác áo đi xuống lầu, bà vào nhà, nhìn sơ qua, lập tức lắc đầu thở dài bất đắc dĩ, bà kín đáo cúi người, thò hai tay, một tay nhéo lỗ tai, một tay che miệng bắt Quan Thục Di đứng lên.

Mẹ con hai rón ra rón rén rời khỏii phòng. Đoạn đối thoại mơ hồ truyền vào trong phòng……

“Còn chưa có lấy nhau đâu? Muốn người ta thấy rồi nói ra nói vào, con bé ngu ngốc……”

“Mẹ!!”

“Nói nhỏ, người ta nhìn thấy thì sao? Muốn mất mặt à!”

“Mẹ!!”

“Câm miệng, mẹ dạy mày thế nào, còn chưa có lấy nhau đâu, con bé ngu ngốc!!”

Tiếng bước chân bên ngoài dần dần biến mất, mặt Tần Tri đỏ bừng, cầm một cái đệm dựa trên sô pha nhét xuống đầu, anh đang mông lung mơ hồ, cửa phòng lại có tiếng động.

Quan ba ba cẩn thận ôm một cái máy sưởi vào nhà, phòng ở không lắp máy điều hòa, lúc này nhiệt độ xuống rất thấp, sàn lại lạnh, Quan Thục Di qua loa, tuổi trẻ cảm thấy không gì, Quan mẹ lúc nằm xuống thì thầm với Quan ba ba vài câu. Ông bố vợ lo lắng cho con rể tài giỏi, bê máy sưởi lặng lẽ mang vào phòng.

“Hai đứa trẻ ngốc, thời tiết thế này, dưới 0 hơn mười độ, cũng không sợ lạnh sao? Đợi đến già sẽ biết…… Hai đứa trẻ ngốc.”

Quan ba ba hạ giọng làu bàu, gài then cài cửa, điều chỉnh nhiệt độ rồi đóng cửa lại, về phòng.

Nhiệt độ trong phòng tăng, không khí càng lúc càng ấm, Tần Tri mở to hai mắt lại ngủ không được, anh khoanh tay, suy nghĩ, anh nghĩ đến Lang Ngưng, anh nhớ tới nụ cười xấu hổ của Lang Ngưng, nghĩ lời cuối cùng anh nói với cô.

Anh chưa bao giờ cảm thấy, người yêu sau khi chia tay còn có thể làm bạn, không thành kẻ thù là may rồi. Anh ở đây không phải để đóng vai trò một cảng tránh gió (cách nói ví von với nơi lánh nạn của người Trung), cánh tay sau này của anh chỉ có thể hiến tặng cho người của hai ngôi nhà này, anh không có sức lo những người khác. Anh không phải thần tiên. Lang Ngưng căm hận Chương Nam Chính như vậy, nhất định vì cô vẫn còn yêu? Anh rất lo lắng Lang Ngưng sẽ quay đầu, hôm nay, anh nhận được 2 cú điện thoại của ông chủ tịch cũ, Lang Ngưng không về nhà, cũng không biết đi đâu, ông ta sốt ruột. Ông cầu xin anh trở về, cầu xin anh và Lang Ngưng quay lại với nhau. Anh thậm chí đã mở miệng xin lỗi, nhưng…… Còn khả năng sao?

Cũng trong đêm nay, Chương Nam Chính nhắn tin cho anh, nhờ anh an ủi Lang Ngưng, nói với cô, anh ta lúc này cũng đang bị cha mẹ canh giữ, không thể ra ngoài, anh ta mong cô chờ, chỉ cần anh ta có thể ra ngoài, lập tức sẽ lấy Lang Ngưng, tuyệt đối không nuốt lời.

Người đó, miệng thì nói vậy, anh ta – một người trưởng thành còn bị canh giữ? Anh ta vẫn do dự? Tần Tri khinh bỉ Chương Nam Chính, trước kia anh còn nghĩ anh ta hơi cá nhân, nhưng đêm nay, anh thấy, Chương Nam Chính ngay cả tư cách làm đàn ông cũng không có. Anh không tin lí do thoái thác của Chương Nam Chính, con người khi đã có tình cảm, suy nghĩ luôn khờ dại, hành động cũng ngu ngốc đến đáng kinh ngạc. Anh không vui khi Lang Ngưng gặp chuyện, người phụ nữ đó – cô không phải là người xấu, chỉ vì tai cô quá mềm, quên đi, cầu cho cô ấy hạnh phúc, mặc kệ những người đó gây sức ép, điều gì nên làm anh đã làm.

Mơ mơ màng màng suy nghĩ, Tần Tri chậm rãi nhắm mắt, cửa phòng lại lặng lẽ bị đẩy ra. Một tiếng gọi quỷ dị vang lên……

“Anh rể…… Anh rể…… Cho em hai trăm tệ, em thua hết rồi!!!”

Tần Tri bất đắc dĩ giật nhẹ khóe miệng, thằng nhóc này, mấy giờ rồi mà còn chưa ngủ??

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play