“Anh cũng là nhân viên sòng bạc? Có thể bao nuôi tôi sao?”

Tiểu Ốc nghi ngờ là vì cô đã điều tra rõ anh cùng sòng bạc không có liên quan, có phải hay không có liên quan đến vụ án mà cô điều tra.

“Thân phận của tôi là tổng giám đốc sòng bạc, còn chuyện tình của chúng ta, cô cứ yên tâm, tôi tuyệt đối có thể bảo vệ được cô.”

Tiểu Ốc hoảng hốt rối loạn, cô bây giờ nên làm cái gì?

Đáp ứng lời của anh, có thể đi đường tắt tìm ra tư liệu như cô muốn, nhưng cũng thành ra phản bội đoạn tình cảm của anh lúc trước.

Không đáp ứng, nhiệm vụ của cô coi như thất bại, sẽ lập tức bị gọi về, hơn nữa chỉ sợ về sau không có cơ hội tìm ra lý do tại sao, rốt cuộc xảy ra chuyện gì,vì sao lúc cô ngồi tù anh ta không đến dù một lần.

Mang theo tâm tình rối loạn, Tiểu Ốc nói: “Cho tôi suy nghĩ hai ngày.”

Đậu Diệc Phồn không muốn mang cho cô lo lắng, nhưng cũng không cho cô thời gian nhiều như vậy:

“Tôi cho cô một ngày suy nghĩ, kiên nhẫn của tôi là có hạn.”

“Được rồi.” Tiểu Ốc gật đầu, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Đậu Diệc Phồn đưa cô đến bệnh viện, bác sĩ lập tức xử lý vết thương, miệng vết thương rất sâu, cô lại chảy máu nhiều, cả người nhìn có yếu ớt, miệng vết thương có rất nhiều đất cùng cát nên đầu tiên phải khử trùng, lúc đổ oxy già để sát trùng, toàn thân Tiểu Ốc đau đến run rẩy, lúc khâu vết thương lại đau đến nỗi rơi từng giọt mồ hôi, rồi sau đó miệng vết thương cũng được rửa sạch, và băng bó lại, Tiểu Ốc được đưa đến phòng bệnh, bác sĩ nói cần phải tịnh dưỡng vài ngày, trước mắt nằm viện quan sát, nếu không có gì xấu thì có thể xuất viện.

Các bác sĩ sau khi rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Tiểu Ốc với Đậu Diệc Phồn, nơi này ngọn đèn sáng ngời, Tiểu Ốc có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt quen thuộc kia, anh nhìn qua đã trở nên thành thục không ít, không giống như trước kia nở nụ cười đáng yêu, hay náo loạn, bây giờ mặc đồ vest màu đen, có điểm giống ông chủ lớn, trước kia hơi thở lưu manh tựa hồ đã biến mất, người con trai đã từng quen thuộc, hiện tại lại có vẻ xa lạ như vậy.

Đậu Diệc Phồn hỏi cô sự việc đã xảy ra, rồi cho người bắt Tiểu Nguyễn còn có đồng bọn của ả lại khống chế, sau đó thẩm vấn, chờ hỏi ra kết quả, rồi cho Tiểu Ốc tự mình xử lý.

Người nọ sau khi rời khỏi đây, Đậu Diệc Phồn bắt đầu cùng Tiểu Ốc trò chuyện câu được câu mất: “Về sau công ty sẽ cử hai vệ sỹ, bảo vệ an toàn 24h, loại chuyện như hôm nay sẽ không xảy ra một lần nữa, bây giờ cô có đói bụng không, có muốn ăn chút gì hay không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play