_Cho T gặp Trang đi.

_Ừ, vô nhà đi, nó ở trên phòng đó.

Vô nhà, Vi dẫn tui lên lầu. Tay chỉ vào cái phòng đang mở cửa, Vi nói:

_Nó đang ở trong đó đó.

_Ừm, T biết rồi.

_Thôi, Vi đi, để hai người nói chuyện.

_Ừ, cảm ơn.

Vi vừa quay đi thì tui nghe thấy tiếng guitar văng vẳng, phát ra từ phòng Trang. Bước lại gần, chầm chậm, tui cố không gây ra tiếng động. Cửa sổ phòng bé Trang mở toang, nhỏ thổi từng cơn nhè nhẹ. Trang đang ngồi trên giường, quay mặt ra phía cửa sổ. Tui định cất tiếng gọi, nhưng lại thôi. Miệng bé Trang vẫn cứ hát, vừa đệm guitar vừa hát, con gái mà tài thật.

“I’m running, I’m scared tonight,

I’m running, I’m scared of life….”

Bài hát nghe tâm trạng quá. Tiếng guitar trong gió, thanh thoát, nhẹ tênh. Tui như bị cuốn vào từng giai điệu của bản nhạc. Giọng hát của Trang hòa với tiếng đàn làm tui mụ mị hẳn đi…

“Cộc..cộc!”- tui gõ vào cánh cửa phòng Trang.

Trang vẫn tiếp tục hát, có lẽ Trang không muốn bị quấy rầy lúc này. Tui ngoài cửa chờ, chờ cho Trang hát xong rồi sẽ vào. Rồi giọng Trang nhỏ dần, nhỏ dần, tiếng guitar cũng dừng hẳn.

_Anh định đợi tới chừng nào?- Trang nói, em vẫn quay ra phía cử sổ.

_À…ừm, anh xin lỗi.

_Anh nói gì vậy? Lỗi gì?

_Nhìn trộm em…- tui gãi đầu

Trang không nói gì, em đứng dậy, rồi đi về phía tui. Những vết bầm trên người Trang có vẻ như đã nhợt hẳn đi, nhưng cho dù chúng còn đó thì vẫn không thể nào lấn át được cái vẻ đẹp ma mị của Trang, vẻ đẹp không làm con người ta choáng ngợp, không hào nhoáng mà nhẹ nhàng, thuần khiết. Chiếc áo sơ mi trắng quá cỡ, chiếc quần ngắn cũn cỡn đã tôn lên sự gợi cảm của em, tuy vậy cái chất mộc mạc vẫn hiện rõ nơi Trang. Chỉ có hai từ để diễn tả vẻ đẹp mê hoặc tâm trí tui của Trang lúc này, đó là: Cỏ dại.

_Anh đứng ở đây làm gì? Vào phòng đi.- Trang cất tiếng

_Ừ…

Bước vào phòng Trang, tui vẫn nửa mơ nửa tỉnh. Không biết đầu óc bị gì, sao mơ hồ quá.

_Em…xin lỗi vì hôm nọ đã lớn tiếng với anh…- Trang nhìn tui, hia mắt đượm buồn

_Không…không có gì đâu…không phải lỗi của em, mọi chuyện cũng do anh…- trả lời Trang, tui không giấu nổi sự thất vọng đối với bản thân mình.

_Thôi, đừng nhắc chuyện cũ nữa anh.

_Ừ, anh không nhắc nữa…- tui vuốt mặt

_Anh với Linh dạo này sao rồi? Có gì tiến triển không?- Trang cười, tui có thể thấy nỗi buồn ánh lên từ đôi mắt Trang.

_Cũng bình thường em à.

_Vậy thì tốt…- Hai bàn tay Trang đan vào, ra vẻ của một người có nhiều tâm sự.

_Ừm…bài hát khi nãy tên gì vậy?

_Running scared.- Trang đáp http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=ZJxX2tYHWJ

_Anh không biết là em chơi được guitar đó, em đánh hay lắm.

_Em học cũng lâu rồi nhưng không có dịp đánh thôi.

_À….ừm…- không biết nên nói gì tiếp theo đây, tui thấy không khí như nặng nề hẳn ra

_Anh thấy em hát hay lắm đó.- cố gắng để cuộc nói chuyện không bị ngắt quãng

_Cảm ơn anh, nhưng em hát không hay.

_Không, em hát hay lắm.

_Bài này…hay hơn khi song ca, em đang đợi một người hát cùng…

_Ừm…ừm…- tui gật gù, lảng tránh ánh mắt của Trang

_Anh đừng giả bộ nữa T, em mệt mỏi lắm rồi.- giọng của Tranh lạnh như băng

_Ơ…ưm…anh giả bộ gì…

_Anh biết em có tình cảm dành cho anh mà, tại sao anh cứ lảm tránh em như vậy chứ?

_Anh không lảng tránh.- tui cố gắng không nhìn vào mắt Trang

_Nhìn anh kìa, như vậy còn nói không à?

_Anh đã nói là anh không lảng tránh em, chỉ là…

_Là sao?

_Chỉ là…anh đã có Linh rồi…

_Nhưng em là người đến trước mà. Anh nói đi, anh vẫn yêu em phải không?! Có phải vì Linh mà anh bỏ mặc em không?!

_Em đừng nói nữa, anh mệt quá…

Bỗng dưng Trang đứng phắt dậy, em đẩy tui ngã xuống giường rồi nằm đè lên người tui.

_Em làm gì vậy?- tui bất ngờ

Trang không nói gì, em đưa tay lên chiếc áo sơ mi, cởi cái cúc áo thứ nhất rồi tới cái thứ hai . Trang kéo một bên vai áo xuống:

_Anh thấy gì không?

_Thấy…- hai mắt tui muốn đứng tròng, đầu gật gật

_Anh có thể đền bù lại gì cho em không?- Trang nói

_Anh…

_Linh có gì hay hơn em chứ?

Tui cứ trân trân nhìn Trang, không nói nên lời…

_Bây giờ em không cần gì cả, em chỉ cần mình anh thôi T.

….Còn tiếp…. 68

_T! Dậy! Hết giờ học rồi…- Linh vỗ vỗ vào mặt tui

_Hơ…-tui giật mình thức dậy

_Chuyện gì vậy?- Linh hỏi

_Ra là nãy giờ….

_Làm sao?- Linh nhìn tui với ánh mắt khó hiểu

_Nãy giờ anh ngủ à?

_Ừ, anh nằm xuống cho máu hết chảy rồi ngủ luôn tới giờ…thấy anh ngủ ngon quá nên em hông kêu.- Linh che miệng cười

_Ơ…ờ…- tui ngồi dậy, theo lời Linh thì mặt tui lúc đó nhìn như con ngáo ộp.

_Nè, chép bài lại hết cho anh rồi đó.- Linh chìa quyển tập mới toanh ra cho tui.

_Tập ở đâu ra vậy?

_Của em chứ ai, em đem theo ba bốn cuốn lận.

_Ừ, hì, cảm ơn. – tui nhe răng cười

_Đi về đi ông, người ta về hết rồi kìa…

_Ờ, hè, biết rồi.- tui xách theo quyển tập rồi cùng Linh bước ra ngoài.

Oáp….nãy giờ chỉ toàn nằm mơ, thiệt tình. Chầm chậm bước từng bước một ra ngoài, bỗng dưng thấy nhức đầu quá. Linh đã đi gần tới cổng trường rồi, tui vẫn còn lọ mọ ở cửa lớp.

_Ê!- đang đi thì có người kêu tui

_Ai?- mắt nhắm mắt mở, tui quay lại ngó

_Mày dám chơi tao hà?!

Thằng đó hùng hổ nhào tới túm cổ áo tui, lờ mờ nhận ra là thằng Nam.

_Có gì không?- tui mắt nhắm mắt mở nhìn nó

_Mày liệu hồn mà tránh xa Linh ra.- nó gắt, sao giống trong mơ vậy…

_Ờ…

_Tao mà thấy mày đi với Linh nữa thì mày coi chừng tao đó.- nó túm lấy cổ áo tui, giống trong mơ vãi…

_Ờ, mà mày chắc còn mặc tả hả? Tao không biết đổ bô đâu, giá một ngày giữ là 500 ngàn, về hỏi ý má mày đi.- tui cười khẩy

_Mày…- nó giơ nắm đấm lên dọa tui.

_Mày cái gì?! Biến.- tui gạt phắt tay nó qua một bên.

Đi tới chỗ của Linh.

_Làm gì mà lâu quá vậy?- Linh hỏi

_Hè, không có gì.

_Hôm nay chị giúp viêc chở em về phải không?- tui nhăn hở

_Ơ…sao anh biết?

_Thiệt hả?- tui bất ngờ, ệt, mình thấy trước được tương lai luôn

_Thiệt…mà sao anh lạ vậy?

_Không…không có gì…hê, để sáng mai anh chở em đi học.-tui thử lần nữa coi nó có giống trong mơ không

_Ừ, em cũng định kêu anh đi…hi..hi- Linh cười

_Thôi em về nha….pi…pi…chụt- Linh thơm lên má tui

Em chạy đi rồi tui vẫn đứng đó, ngẩn tò te. Vậy có nên qua nhà Trang không??? Ôi….mình mơ nhầm cái khỉ gì vậy nè?

Dắt xe đi ra cổng, thằng Nam cũng nhìn tui lườm lườm. Dai như con đĩa đói. Leo lên xe, đạp một đoạn, suy nghĩ vẩn vơ. Nếu bây giờ mình lại nhà của Trang thì sao? Nản, mắc gì phải sợ, đi thì đi. Nghĩ vậy, tui đạp xe tới nhà Vi. Dừng trước cổng,vẫn thấy sợ sợ…

“Kính coong!”- tui ấn chuông cửa

“Cạch…cạch!”- Vi mở cửa

_Ủa T…

_Ừ, chào.

_Sao mà giờ này lại đến?

_T muốn thăm Trang.- tui nói

_Ừ, vô nhà đi.

Tui dăt xe vào nhà Vi, dựng ở trước sân.

_Bé Trang ở trên lầu, đi lên đây với Vi.

_Ừm…- tui bắt đầu thấy lo

Cũng là căn phòng đó, nhưng lần này nó đóng cửa.

”Cộc…cộc…!”

_Trang à! Anh T tới thăm em nè.- Vi gọi Trang

Cửa mở ra, làm ơn, làm ơn, làm ơn, đừng có mặc bộ đồ trong mơ không con lại sặc máu mũi thì khổ lắm. Tui nheo mắt, cầu trời cầu phật. Bé Trang đứng đó, đôi mắt long lanh, nai vàng ngơ ngác. Hên, Trang mặc cái áo Pucca màu xanh với cái quần….ngắn củn cỡn.

_Đó thăm hỏi gì thì nói đi.- Vi cười cười nhìn tui rồi đi xuống.

_Em…khỏe không?- tui hỏi

_Em bình thường, còn anh?

_Ừ. Anh cũng khỏe….

Không biết vì sao khi đứng trước mặt Trang, tui lại hay run như vậy.

_Vô phòng em đi.- Trang đẩy cửa ra, mời tui vào

_Ư….ừm…- tui gật đầu.

Kì này nhấc cái ghế ra ngồi cho chắc, không ngồi trên giường nữa.

_Mấy hôm nay em nghỉ học ở nhà à?

_Không, mấy ngày nay dì đưa em đi học.

_Mẹ của Vi hả?

_Ừ.

_Ừm…- lại im ru nữa

_Anh…

_Anh sao?- tui hỏi

_Em…

_Có chuyện gì vậy?- tui hỏi

_Em….nhớ anh.- Trang đỏ mặt

_.....- tui không biết nói gì

Trang cũng ngồi đó im lặng, mặt cuối gầm xuống.

_Ơ..ừm…vậy chừng nào em về nhà?- tui đánh sang chuyện khác

_Em không biết…

Tui lặng đi, nhìn Trang…

Một lúc sau, tui đứng dậy đi về.

_Thôi, anh về, ngủ ngon.- tui nhìn Trang, cười gượng

_Ừm…

Bước ra cửa phòng thì tui khựng lại, nhìn ra phía sau, bé Trang đang ôm tui. Chặt lắm, tui có thể cảm nhận được Trang dùng hết sức lực của mình để giữ tui lại, hai bàn tay nhỏ xíu của em bấu chặt vào hông tui.

_Trang…buông ra đi.- tui nói

_Không, em không buông. Tui lặng lẽ gỡ tay của em ra, đồi bàn tay mềm mại vẫn còn những lằng roi. Tui quay ra phía sau:

_Anh về…

Chưa kịp nói hết câu thì Trang đã ôm chầm lấy tui thêm một lần nữa, lần này còn chặt hơn lần trước.

_Anh…em không muốn anh đi mà!- Trang nói như hét vào tai tui

_Nhưng mà…

_Không nhưng nhị gì hết, chừng em cho đi anh mới được đi!

Tui lại nhớ về cô bé lúc trước, hồn nhiên, ngây thơ, không biết tình yêu là cái gì. Cũng vì tui đã bước vào cuộc đời em nên em mới thành ra thế này. Bỗng dưng tui thấy ghét bản thân mình, rồi lại thấy thương Trang vô kể. Tình cảm là cái thứ lằng nhằng nhất mà tui từng gặp từ trước tới giờ, bây giờ chỉ muốn quăng hết mấy thứ tình cảm đó vô một góc rồi lại làm thằng FA ngày nào thôi.

Tui đứng đó, không nói gì, cứ để cho Trang ôm mình, đến khi nào chán thì thôi. Không biết mình làm vậy có đúng không hay là lại làm Trang hy vọng rồi thất vọng thêm lần nữa.

Cứ như vậy một lúc sau Trang mới chịu buông ra. Đi về, Trang đòi tiễn tui ra tận cổng mới chịu. Xuống dưới nhà, đúng lúc đó thì ba mẹ của Vi về, vậy là bị giữ lại hỏi đủ thứ chuyện.

_T, bác cảm ơn cháu về chuyện cháu đưa Trang về đây, nếu không thì bác cũng không biết làm sao.- mẹ của Vi là người Bắc nhưng vào Nam đã lâu nên nói chuyện có pha thêm chút giọng Bắc.

_Dạ, không có gì đâu bác.- tui nói

_Cái thằng đó nó đúng là không phải con người mà, sau bữa đó, chị của bé Trang bị sẩy thai rồi cháu à…- mẹ của Vi ngậm ngùi kể với tui

_Dạ…

Tui qua bé Trang, hai mắt em đỏ hoe.

Nói chuyện xong thì cũng chín giờ mấy. Chào cả nhà, tui ra về. Phóng xe đi được một đoạn, tui ngoài lại nhìn, bé Trang vẫn còn đứng đó. Nhìn Trang mà tui cứ thấy có cái gì đau nhói ở tim. Tui thấy song mũi của mình cay cay, không biết vì sao.

Về nhà, ba má vẫn còn ngồi coi TV. Nói dối mấy câu là phải ở lại ôn bài thêm, tui an toàn thoát hiểm, dông thẳng lên lầu. Đói bụng, xuống làm hai gói mì, xong, đánh răng đi ngủ.

Đang đánh thì “Hắt xì!!!!”, mũi đau thấu trời, lần đầu tiên tui mới đau như vầy. Đau tới nỗi mất luôn phương hướng, hai mắt tối sầm. Lát sau, định thần lại, cái gương dính mấy vệt máu. Hết hồn, đưa tay lên mũi, máu bắt đầu chảy. Ui da…

Chạy vòng vòng nhà tắm mà cứ ngửa cổ lên để cho máu khỏi chảy ra ngoài, mở tủ y tế ra, lấy mấy miếng bông gòn ịnh vô mũi. Lát sau cũng hết, bò lên giường đắp mền lại, bỗng dưng thấy lạnh, run cầm cập...hôm nay mất máu nhiều quá.

Sáng, ấy da, thứ sáu rồi. Dậy thôi. Nhai mì xong rồi phóng như bay tới trường…hế hế, học thêm bữa nay với ngày mai là nghỉ. Sáu giờ bốn lăm rồi, sao Linh chưa vô nữa….

Gãi đầu sột sột thì nhận ra….chết cmnr, Linh kêu mình đi rước mà……

A BELoster’s story.

Chết mất, chết mất thôi. Bây giờ nên chạy đi rước Linh không? Còn có năm phút nữa…Nhưng nghĩ đến cái cảnh Linh làm mặt lạnh với tui thì….Kệ bà nó, trễ thì trễ. Tui chạy ào xuống nhà xe lấy con ngựa sắt rồi phi thẳng ra cổng. Đạp nhanh hết ga, thở không ra hơi. Chạy tới nhà Linh cũng hơn mười phút rồi. Mới sáng ra mà mồi hôi mồ kê nhễ nhại rồi. “Két!!” dừng xe trước cổng nhà Linh. Bấm chuông cửa “Kính coong!”

_T, tới đưa Linh đi học à?- bà chị giúp việc chạy ra mở cửa.

_Dạ, khi nãy em quên, giờ mới tới.- tui thở dốc

_Không sao, hôm nay Linh không đi học đâu em.

_Ủa? Sao vậy chị?- tui bất ngờ

_Khi nãy ba mẹ bé Linh đến rước bé Linh đi rồi?

_Ơ…vậy chị biết Linh đi đâu không chị?

_ À…ừm…- bà chị ngập ngừng

_Chị?

_Linh dặn chị đừng nói với em…nhưng chị nghĩ trước sau gì em cũng biết nên chị sẽ nói cho em biết…

_Chị nói đi.

_Phù…Linh đi với ba mẹ lên Sài Gòn phỏng vấn…-bà chị thở ra một hơi rồi nói

_Phỏng vấn gì chị?- tui chột dạ

_Xin theo ba mẹ qua Mỹ định cư…

Tui không nói nên lời, hai tay bỗng dưng lạnh ngắt, run run.

_Thôi, em đi học đi.- chị giúp việc đóng cửa.

_Chị đừng giỡn nữa, em không tin đâu.- lòng như lửa đốt nhưng tui vẫn cố cười gượng, cầu mong đây chỉ là trò đùa của Linh.

_Không, chị nói thật, em đi về đi.

Chị giúp việc quay đi, để lại trong lòng tui ngổn ngang những câu hỏi, sự lo lắng. Chạy xe trở lại trường, biết rằng nó sẽ đến nhưng sao lại nhanh tới như vậy chứ? Đang trong tâm trạng vui vẻ, giật cái tui lại rớt xuống tận đáy sâu. Nhưng có lẽ vì đã bị một lần như vậy nên lòng tui giảm bớt một chút gì đó nặng nề.

_Ê, ông kia, sao đi trễ hoài vậy?

_Ờ…thôi, ghi tên đi.- thôi thì mặc nó, làm gì thì làm

_Không thích ghi.

_Ơ…ăn hành không?- tui ngước mặt lên nhìn, ra là Minh Anh

Tui đơ ra.

_Ăn hành là sao?- nhỏ ngây thơ hỏi

_Thôi, không có gì. Ghi tên đi.

_Không ghi đâu.

_Chứ muốn sao?

_Không muốn gì hết

_Ơ…

_Hôm bữa T chở mình về, chưa kịp cảm ơn…

_Ờ..ờm…- bất giác tui cảm thấy xấu hổ

_Thật ra phải gọi T bằng anh.

_Hở?

_Em nhỏ hơn anh một lớp mà.- Minh Anh nói

_À…ừm…ờ

_Thôi, anh lên lớp đi, trễ rồi.

_Ừ, cảm ơn.

Dẹp xe rồi chạy vù lên lớp, thầy toán đã vào lớp tự lúc nào.

_Thưa thầy, em đi trễ.- tui nói vọng vào trong lớp

Thầy đứng trên bục, nhìn tui, cái gọng trễ xuống tận mũi.

_Em vào lớp đi, nhanh.

Cứ tưởng sẽ bị dập cho một trận nhưng không, tui chạy vội vào lớp.

_Ê, sao nãy tự dưng chạy về vậy?- mấy thằng chiến hữu hỏi

_Tao…tao quên tập bài tập toán.- tui trả lời, lí do củ chuối nhất tui có thể nghĩ ra lúc đó.

_Thằng điên!!! Mày để điện thoại ở nhà thì còn được!!!- tụi nó nguýt dài một tiếng rồi quay lên.

Tui cũng muốn tự cười thẳng vô mặt mình. Có gì tức cười chứ? Điên thật

Giờ toán chán ngắt, khô khan. Ngồi nhìn cuốn sách trân trân mà không được một chữ chạy vô óc. Đang nhìn thì nhỏ Châu đưa tay qua, lật sách của tui.

_Hơ…- tui nhìn qua

_T lật sai trang rồi.- nhỏ nhìn tui

_Ừm…cảm ơn.

_Cảm ơn gì?

_Lật..sách giùm T.

_Hì, không có chi.

Tui gật gật đầu rồi nhìn lên bảng. Lát sau, nhỏ Châu đưa qua cho tui tờ giấy. Giở ra:

_T đang quen Linh phải không?

Gói tờ giấy lại, tui nhìn Châu rồi gật đầu. Nhỏ Châu ra hiệu cho tui đưa lại tờ giấy, rồi lại hí hoáy viết gì đó, xong, nhỏ đưa cho tui.

_T thích mẫu người như thế nào?

Nhìn qua nhỏ Châu, tui cười nhạt:

_Mẫu người giống Linh.

_Ừm…- nhỏ Châu phụng phịu, rồi ngồi đó chống cằm, nhìn tui, hai mắt chớp chớp.

Tui thì cứ tiếp tục ngồi thừ ra, không nói gì cả.

Rồi thì giờ chơi cũng tới, lọ mọ dẹp tập vở rồi mò xuống căn tin.

_Cô ơi, cho con một tô phở.- tui gọi

_Ủa T, nay không ăn mì nữa à?

_Dạ ăn nhiều riết ngán cô ơi.- tui cười

_Ừ, ừ, đợi tí, có liền.

_À, cho con thêm mấy cái trứng cút nữa.- tui gượng gạo

_Ăn phở ai đời đi ăn với trứng cút hả ông con?

_Dạ, tại thiếu thì con ăn không ngon.- tui gãi đầu

_Thôi, được rồi, phở trứng cút, món mới nha.

Cuối cùng tô phở nghi ngút khói được bưng ra, xua tan cái không khí lạnh đầu năm. Gắp một đũa phở, ăn vào, ấm thật, nhưng vẫn còn cái gì đó làm cho tui cảm thấy lạnh căm. Ăn xong, tính tiền rồi đi về lớp, bỗng thấy mình cô độc.

_Ê, đi ăn không rủ hả mày?- thằng Tín từ đâu chạy tới đánh tui một cái rõ đau.

_Lão đại ăn mãnh kìa.- Bóng biển lên án tui

_Tình trạng báo động, lão đại nhà ta bị gì đây…- Năm nổ khoác vai tui rồi ra vẻ trầm tư.

_Bị cái đầu tụi mày…- tui phì cười

_Thôi, đi ăn với tụi tao.

_Tao mới ăn xong.

_Tao chỉ mày ăn cái này, no mấy cũng phải ăn.- thằng Tín ra vẻ đàn anh

_Ăn cái gì?- tui với mấy thằng kia thắc mắc

_Đi theo tao, trốn ra khỏi trường cái đã.- nó cười khì khì

_Mày bao đi tụi tao mới đi.- Năm nổ chộp lấy cơ hội

_Hờ hờ, hôm qua má tao mới trúng đề, muốn ăn bao nhiêu cũng được.- nó cười lớn

_Okê, đi liền.- tụi nó hô lớn.

Tui cũng chỉ biết lắc đầu cười rồi đi chung tụi nó. Chui ra bờ rào, rình mò y như du kích. Cơ man là kẽm gai. Mấy thằng tui đa phần là ốm với nhỏ con nên chui qua tuốt luốt, chỉ có thằng Tín là bự con nhất...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play