-Tất cả là lỗi lầm của ta, tại sao hôm đó ta lại đồng ý cho nó đi sớm
vậy cơ chứ-Cơn dằn vặt của một năm trước lại ôm lấy ông Thái sau khi mọi chuyện đã sáng tỏ.
-Đâu là lỗi của bác, có ai ngờ Mai lại gian xảo như vậy.-Tùng
-Ta quá lú lẫn khi không điều tra về con bé Mai-ông Thái
-Chắc Nguyên đã biết cô ta là con của hắn từ lúc đầu rồi-My thở dài.
-Dù đã biết là do cô ta gây ra như bằng cách nào thì không ai hay-Duy
-Mai biến mất rồi, có lẽ cô ta…-Luân
-Nếu để tớ thấy mặt,cô ta sẽ không còn đường sống đâu-Khánh
-Cô rất hiểu cảm giác của các cháu nhưng mà trước tiên nên để ý đến cô
bé Sammy ấy.Nhờ con bé mà chúng ta biết được mọi chuyện , có thể cha con Mai sẽ không để yên cho cô bé ấy.
-Để chúng ngoài vòng pháp luật mãi sao ạ?-Nam
-Không có bằng chứng và chúng ta không biết chúng ẩn nấp ở đâu-ông Thái
-Như vậy thật bất công cho cái chết của Nguyên-Nam.
-Tại sao ông trời lại để chúng cướp đi tính mạng của nó dễ dàng như vậy chứ?-Thiên đập mạnh tay vào bàn.
Mọi người chẳng ai nói câu gì nữa, mỗi người đeo đuổi một suy nghĩ riêng.
Bỗng tiếng chuông cửa reo.
Phiền một lần nữa ông quản gia lật đật ra mở cửa…nhưng chẳng có ai….chỉ có một túi xách màu đen dựng giữa cổng.
-Ông chủ, có một cái túi xách đặt bên ngoài-QG đặt nó lên bàn.
-Lạ nhỉ, sao tự dưng ai đem đến mà không..-ông Thái lục lọi trong túi lấy ra một chiếc hộp giấy và một phong bì thư.
-Trò gì vậy?-ông Lực ( giờ mới có cơ hội lên tiếng).
-Mở cái hộp ra trước vậy-Mọi người đổ dồn mắt vào chiếc hộp màu xanh ấy.
-Máy ghi âm.Sao lại xám xịt thế này-ông Thái loay hoay.
-Kiểu máy này của năm ngoái mà-Duy
-Á..chạy được nè…
Rẹt….Rẹt….
-Có chuyện gì vậy?-Tiếng của Nguyên vang lên khiến mọi người ngơ ngác nhanh chóng chú tâm nghe hết cuộn băng.
-Cô chủ trong thùng nhiên liệu có gì đó-người 1
-Bật chế độ lái tự động đi, chúng ta cần kiểm tra.-Nguyên
Uỳnh….zzzzzzzzzzz.
-Sao máy bay rung lên vậy?-Nó lo lắng.
-Cô chủ…hai quả bom tự chế được đặt ở thùng nhiên liệu-ng2
-Ổn định máy bay đi để tôi đi xem.-Nguyên chạy nhanh tới
…………
-Mai là cô làm sao-Nguyên tức giận hét lên sau khi đọc bức thư gắn trên quả bom
Máy bay nhanh chóng xuất hiện những hiện tượng lạ.
-Chỉ còn cách nhảy dù xuống thôi, cô đeo bộ này vào đi, nhớ khi nào thì bung dù rồi chứ?
Nguyên gật đầu rồi ngơ ngác:”-Còn hai chú sao không mặc vào đi ạ?”
-Chỉ có một bộ thôi , nhờ cô chăm sóc gia đình chúng tôi-Nói rồi hai
người đẩy nó ra khỏi máy bay.Trong khi rơi xuống nó tận mắt nhìn máy bay nổ tung bốc cháy trên bầu trời.
…zzzz..zzz….zzzz……zzzzz……zzzzz.
-Có…có..nghĩa là…có thể …Nguyên còn sống-My rơi nước mắt cất lên từng tiếng.
-Nhưng chỉ có thể đáp xuống trong khu vực ấy, tại sao chúng ta không tìm thấy nó?-ông Thái trau mày
-Con bé còn sống thật sao-bà Hoa không cầm được nước mắt.
-Thủ đoạn của Mai thật đáng sợ-Duy
-Ba à, chúng ta phải nhanh chóng tìm con bé-bà Hoa nức nở.
-Có…tìm..nhất định chúng ta phải tìm ra con bé..-ông Thái lau vài giọt nước mắt.
-Còn bức thư kia ạ?-Nam cầm lên đọc.
Giờ thì mọi người biết Nguyên còn sống.Nhưng đừng vội mừng như vậy.Nó nằm trong tay tôi.
Và các người biết đã làm tổn thương nó thế nào trong lần nó tới quán bar sau khi trở về chứ.
Cơ hội cuối cùng cho các người chuộc lỗi, hãy tìm con bé-cho tới đêm Halloween.
Nếu các người thất bại, con bé sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi.
Good luck.
-Nếu vậy có lẽ cô bé mẹ gặp bên Anh là Nguyên thật, nhưng sao nó lại ở Anh nhỉ?-Bà Hoa trau mày nghĩ.
-Có ai đó đã cứu nó và đưa sang Anh-ông Lực
-Đúng vậy hôm gặp ở sân bay, cô bé đó nói cùng gia đình về VN.
-Hôm ở quán bar con cũng thấy một cô gái có biểu hiện rất lạ-Khánh moi móc trong trí nhớ.
-Vì vậy mà nó không chịu ra mặt ư?-Ông Thái
-Chắc hẳn cậu ấy cũng bị sốc khi nghe tin mình đã chết-My
-Vậy là hôm đó con và Nam không hề nhìn nhầm-Thiên khẳng định.
-Dù thế nào chúng ta cũng phải tìm Nguyên nhanh chóng, cũng gần tới Halloween rồi-Tùng
-Ta sẽ cho người kiểm tra chuyến bay hôm đó.
Mọi người nhanh chóng đi khỏi với hy vọng sẽ tìm được nó.
-Hắt xì…..-Nguyên xịt xịt mũi.
-Cậu bị cảm rồi đó, xuống phòng y tế đi-Hà nhăn mặt nhìn nó.
-Tớ ghét xuống đó, hỳ , cậu cóa thể xuống đó lậy hộ tớ viên thuốc không?-Nguyên mỉm cười năn nỉ.
Sau khi vạch mặt Mai nó chẳng thèm để ý đến việc cô ta còn xuất hiện hay không, một điều luôn chạy trong đầu nó là:
“-Cho tới đêm Halloween con không được cho ai biết mình là Trịnh Nguyên.”-Của baba nó.
-Dù sao con cũng không thích lộ diện, sống xấu xí thế này cũng hay.Hehe-Nguyên ôm bụng cười ( dở )
Điện thoại lại rung lên trong túi nó.
-Có lẽ cô quá rảnh rỗi khi suốt ngày gọi cho cháu nhể?-Màn hình hiện số của Larry.
-Cháu bị cảm mà không xuống phòng y tế hả?
-Khoannnn…sao cô biết?
-Thì ta đang làm bác sĩ giả trong trường con nè-Larry cười phá lên.
-Hả???, cô có muốn giết người thì phải tìm chỗ khác chứ sao vào đày đọa học sinh ở đây-Nguyên tức tốc chạy đi.
-Cô biết thừa cháu sợ vào những nơi như vậy rồi mà-Nguyên nói với vào phòng y tế.
-Chẳng phải cháu đánh liều vào bệnh viện một lần rồi thây-Larry hét to lên.
-Cô theo dõi cháu hả?
-Không ngờ có ngày ta có thể lừa cháu.Haha
-Không đấu khẩu nữa, sao cô lại vào đây?
-Cô là vệ sĩ riêng của cháu với lại cháu đang gặp nguy hiểm từ mọi phía-Larry đánh mắt.
-Haizzz…lại quan trọng hóa nữa rồi, tạm thời hắn đang chết đói đó thôi.
-Cũng cần phải cẩn trọng.Thôi cháu cầm thuốc này ăn trưa rồi uống vào-larry ném vỉ thuốc ra ngoài.
-Hà.. ới… ờ…i ơi đâu rồi-Nguyên cao giọng gọi Hà.
-Này-Ai đó đập vai nó.
-Xin lỗi-Nguyên nhanh chóng cúi người xuống.
-Làm gì mà thấy chúng tôi cô lại tránh mặt vậy?-Khánh
-Hỳ, tốt nhất là không có quan hệ gì với mấy người, tôi cũng ý thức được đám con gái trường này không vừa-Nguyên cười đau khổ mong cho bốn người đó tránh xa nó ra.
-Chúng tôi chỉ muốn cảm ơn vì chuyện cô giúp chúng tôi, một việc rất quan trọng-Luân
-Đi ăn cùng bọn tớ chứ?-My kéo tay nó.
-Ấy ấy…tớ..tớ..
-Không sao đâu, mà cậu nói ra những điều đó không sợ Mai trả thù à?-Luân
-Tôi nghe thất gì nói thế thôi, không hay hậu quả ra sao?-Nguyên đảo mắt lung tung vẫn cúi mặt xuống.
-Mà sao cậu lại để tóc lộn xộn như vậy, càng làm xấu đi-My vuốt tóc nó
-Cậu không cần thương hại tôi-Nguyên gạt tay chạy đi.