-Ông à, dạo này ông cho người theo dõi con hả?-Nguyên
-Có, nhưng đều là những người bên cạnh con mà-Ông Thái
-Gần đây con có cảm giác có ai đó đi theo mỗi khi con ra ngoài.
-Bao lâu rồi?
-Từ khi ông về.Không lẽ là hắn ạ?
-Ta không nhận được tin tức gì về hắn, ta sẽ cho người điều tra con yên tâm đi.-Ông mỉm cười để nó yên tâm.
Chiếc xe đang bon bon trên đường.
-Mà đối tác làm ăn gì vậy ông?-Nguyên tò mò
Nhìn vẻ mặt của ông Thái nó biết mình:
-Ông lại lừa con hả?????
-Chính xác mà nói là tới dự sinh nhật con trai người đối tác làm ăn.
-Ai ạ ???.
-Nhà họ Ngô , hình như học cùng lớp con thì phải.
-Ngô Khánh Duy ???-Nó đờ người ra
-Này đừng bảo ta là con chưa nói sự thật cho chúng biết nhá-Ông Thái ngạc nhiên
-Con nghĩ đâu cần thiết, rắc rối.
-Lần này con sai rồi đó-Ông Thái dí mũi nó.
-Cần lắm sao ông??
-Cái đó tự con nhận thấy thôi.
Xe dừng lại trước cửa một ngôi biệt thự, không khí náo nhiệt thất, nhà
giàu có khác.Sinh nhật con mà có sự góp mặt đầy đủ những người máu mặt
trong giới kinh doanh thế này.
-Thiệt tình trời lạnh thế này bắt mặc váy-Nguyên cằn nhằn.
Tóc nó được quấn xoăn xõa xuống vai, bộ đầm tôn lên làm da trắng hồng
của nó.Khoác thêm cái áo choàng ngắn.Không xinh nổi bật nhưng cũng khiến người khác phải ngước nhìn.
Bước qua cảnh cửa kia là nó phải dãn mặt hết cỡ mà tươi cười dù có muốn hay không.
My mặc một chiếc đầm trắng có nơ thắt ngang eo đằng sau.Thiên thần thực sự đó ( :D).
Mấy tên kia :Nam với Duy thì mặc comle, còn Khánh , Luân diện áo ghile.
-Hai ông bạn của tôi.Cả ông Ngô nữa-Ông Thái đi tới tay bắt mặt mừng cười hớn hở.
-Đây là con bé Nguyên hả??-ông Trần
-Cháu chào các bác-Nguyên cúi đầu lễ phép.
-Suýt nữa ta không nhận ra đó.Con bé lớn nhanh và xinh đẹp quá.-ông Đoàn.
-”Nghệ thuật trang điểm”-Nguyên cười lớn trong đầu.
-Cảm ơn vì cháu tới dự bữa tiệc này.Cứ tự nhiên nhá-ông Ngô
Nguyên chỉ đứng mỉm cười mà chả nói được câu gì.
-Mấy đứa lại đây ta giới thiệu-ông Ngô vẫy tay gọi 5 người kia tới.Nguyên nắm chặt tay, sao lại là lúc này.
4 tên ngỡ ngàng khi nhìn thấy Nguyên đang đứng cạnh mấy cha già đáng kính.
-Nguyên à, sao cậu lại ở đây?- My
-Mấy đứa quen nhau hả ? Vậy khỏi cần giới thiệu.Các con cứ nói chuyện
bọn ta ra tiếp khách-Nói xong ông Ngô kéo mấy người đi luôn để nó chết
đứng tại chỗ.
-Cậu nói đi Nguyên, chẳng phải cậu nói đi làm việc gì đó mà?-My
-Là..là chuyện này đây-Nguyên lí nhí trong mồm , nó không thể ngẩng mặt lên được nữa.
-Đã thế nói rõ chuyện này luôn nhá-Nam chạy tới đập vai nó.
-Xin lỗi vì đã không nói từ trước, thực ra mình không phải họ Hồ mà là
Trịnh, cháu gái ông Trịnh Thái.-Nguyên e dè liếc từng đứa bọn chúng.
-Cậu cũng là con cháu nhà giàu hả??-Luân
-Giả nghèo hả??-Duy
-Cháu bạn thân ông già hả??-Khánh.
-Vì việc của bà chị họ nên tớ phải giả danh vào học thôi, tớ đâu có nói mình nghèo khổ gì đâu tại mọi người nghĩ thế chứ?
-Sai rồi còn cãi hả??-Nam thêm lời vào.
Nguyên trừng mắt nhìn Nam-” Ka đứng về phía nào thế “-nói bằng mắt
-” Trung lập”-Nam tít mắt cười.
-Cậu nói thật chứ, xin lỗi thật lòng??-My
-Ừm-Nguyên mặt ngố tàu.
Cả bọn phá lên cười làm nó chả hiểu gì cả.
-Các người….ta lại bị ăn lừa..aaa-Nó hét toáng lên khiến mọi người quay lại nhìn.
Cách đấy vài ngày, Nam nói hết tất cả cho chúng biết rồi chỉ đợi tới hôm nay xem nó phản ứng ra sao thôi, có sự ủng hộ nhiệt tình của ông Thái
nữa.
Nguyên tức xì khói đầu.Than thân cuộc sống của nó sao lại đến nông nỗi này.
-Tiểu muội lần đầu tiên ta thấy ngụi ngụi mặc váy đấy, xấu chết được-Nam trêu nó.
-Khỏi nói nguội cũng thấy thế-Nguyên.
-Mặc đồng phục suốt rồi thây-Khánh
-Mặc thêm quần dài còn gì-My
-Trông mấy người bảnh bao nhỉ-Nguyên nhe răng cười
-Chuyện, toàn đệ nhất mỹ nam mà-Khánh.
-Đệ nhất mà là mấy anh thì người ta nhảy lầu tự tử hết rồi-Nguyên nhăn mặt
-Nói chung hôm nay ai cũng đẹp hết-My tươi cười.
Mọi người hòa chung vào không khí bữa tiệc, những điệu khiêu vũ, những
tràng vỗ tay chúc mừng chủ nhân bữa tiệc. Sinh nhật Duy mà khiến bọn
chúng cũng trở thành tâm điểm chú ý vậy.
Để góp vui nó được giới thiệu đàn một bản nhạc, những ngón tay lướt nhẹ
trên phím đàn, mọi người hòa theo nhịp điệu du dương trong trẻo ấy.
-Giờ cậu yên tâm chứ-Luân khích tay Khánh.
-Chuyên gì??
-Chẳng phải có người sợ người ta không xứng với mình-Luân nói vẩn vơ nhưng trúng tim đen của tên Khánh
-Muốn ăn đòn hả??-Khánh xông tới choàng vai Luân. (Cười thầm trong lòng đó.)
Tiệc vui cũng đến giờ tàn, mọi người ra về mỗi người một tâm trạng.Nguyên chia tay tụi kia rồi lên xe về nhà.