-Mong thầy tha cho bạn ý, mới học buổi đầu nên không rõ quy định-Khánh
lên tiếng , nó thì ngạc nhiên tại sao hắn lại xin cho nó chứ.
-Đúng đó thầy chạy vòng sân trường hơi quá sức với bạn ý-My
-Thôi được không chạy bộ , hít đất 20 cái cho tôi-Ông Đạt nghiêm mặt.
Cả lớp ngơ ngác từ trước giờ ông ta không bao giờ lại bỏ qua lời của Khánh nhờ.
-Có quá không thế thầy-Khánh
-Bạn ấy là nữ nữa ạ-Luân
Nguyên nhăn mặt nghĩ đến cái cảnh nó hì hục hít hơi thở của đất kia.
-Nguyên, hít đất 50 lần cho tôi-Ông Đạt quát lớn.
Lại một người nữa có thể là bạn tâm đầu ý hợp của bố nó.
Cả lớp nhìn nó cảm thông.Nguyên để ý Hạnh từ nãy, ả ta ranh ma , nó
không thấy Hà mang đôi giày nó mượn.Dường như hiểu ra mọi chuyện nó đành chấp nhận hình phạt, chỉ tự trách mình quá thương người.
Được hơn nửa số lần Nguyên bắt đầu đổ nhiều mồ hôi hơn.Nó những tưởng đó là nước mắt cơ ít nhất nó vẫn trụ được đến bây giờ.
Có lẽ tính ương bướng của nó chỉ có ông thầy này trị được mất,Nguyên
nghĩ ngợi lung tung, tay bắt đầu run rồi. Chỉ còn 10 cái thôi-Sao hôm
nay mình khỏe thế nhỉ ?( bó tay lun).
My lo lắng cho nó đã chạy đi lấy chai nước lạnh, còn 3 tên kia lo không
kém, Khánh thấy đau xót trong lòng khi nhìn nó chịu cực vậy.
49…..50 cái….nó gục mặt xuống đất.Khánh chạy tới định kéo nó dậy thì tay hắn bị nó gạt phắt ra.Chân nó run run chập choạng đứng dậy.Nguyên làm
cả lớp một phen bàng hoàng , bị vậy mà vẫn tự đứng dậy được.
-Tôi không cần ai giúp-Nguyên gắt lên rồi thở dốc.
Nguyên nhìn Hạnh một cái khinh bỉ, mặc cho ông thầy quát lớn , nó rời
khỏi sân thể dục. Bỏ mặc những ánh mắt thương xót rơi lung tung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT