* Con người quyết không thể giống như con ong mật liều mạng đem toàn bộ sinh mệnh vào một cái châm đốt đối với đối thủ.
* Còn có gì có giá trị hơn linh hồn bình tĩnh của chúng ta?
Khi bị đối xử thô bạo, rất dễ dàng phát sinh phẫn nộ.
Dùng phẫn nộ đối xử với thô bạo là lấy rắn chọi rắn, kết cục của nó phần nhiều là cả hai bên đều thương tổn.
Sernica, học giả phái Sđôgơ đưa ví dụ: phẫn nộ giống như một trọng vật, sẽ phá nát chỗ mà nó rơi xuống.
Vì vậy, giá như bạn chỉ dùng phẫn nộ đối xử với thô bạo, thì kẻ thô
bạo có thể sẽ được một phen đắc ý. Bạn làm cho anh ta có thể chẳng tổn
thất tí nào.
Khi bị đối xử thô bạo, đối sách tốt đẹp nhất là tạm thời chịu đựng,
chờ đợi thời cơ báo thù. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.
Với người tạm thời nhẫn nhịn thường thường là một người có thể đạt
thành tựu sự nghiệp lớn. Trong cuộc sống, những kẻ yếu, kẻ nhu nhược, kẻ tâm địa ti tiện phần nhiều không làm nổi.
Kinh "Phúc âm Luke. Tân ước" khuyên răn người đời: Các bạn thường giữ được nhẫn nại, linh hồn sẽ được yên tĩnh.
Trong quá trình đợi chờ thời cơ phục thù, có thể sự phẫn nộ của bạn
dần dần tiêu tan. Bởi vì bạn nhìn thấy kẻ đối xử thô lỗ với bạn cũng
sống không hởi lòng hởi dạ hơn bạn, anh ta có thể bị ràng buộc trong
nhiều khó khăn và phiền não. Bạn thà để cho người khác đi giày vò anh
ta, còn bạn chỉ cần đứng cười.
Nếu như người thô lỗ đối với bạn quyền thế lớn mạnh dù cho bạn phải
trả giá cả sinh mệnh cũng không thể làm gì anh ta được. Lúc này, nhẫn
nại tỏ ra càng quan trọng hơn.
Con người quyết không thể giống như con ong mật đem toàn bộ sinh mệnh liều mạng vào một cú châm đốt đối với đối thủ.
Bạn hãy tránh xa mũi nhọn, tránh xa những kiêu căng quá trớn để hoàn
thành việc theo đuổi của bạn. Hãy để cho lịch sử bình xét, để cho lịch
sử báo thù cho bạn. hãy tin tưởng sự công bằng của lịch sử, tin tưởng
vào việc chí công vô tư của lịch sử.
Không nên tưởng là lịch sử chập chờn hư ảo như có như không. Chúng ta mỗi người chẳng phải đều đang sinh tồn trong lịch sử đó sao? Ngoài lịch sử mà chúng ta dựa dẫm để sinh tồn, thế gian còn lại thứ gì có ý nghĩa
hơn?
Trước khi sinh, trong lúc sinh và sau khi sinh đều là lịch sử của con người. Sự sống chết vinh nhục của chúng ta chẳng phải đều buộc chặt nó
vào lịch sử và ghi chép nó vào lịch sử đó sao? Ai không hy vọng được
sinh tồn và an nghỉ ở đây một cách bình tĩnh?
Còn có cái gì có giá trị hơn linh hồn bình tĩnh của chúng ta? Càng đáng để chúng ta theo đuổi hơn?
Khi Tư Mã Thiên đem trước tác đồ sộ của ông hiến dâng cho nhân loại,
tâm trạng của ông chắc chắn sẽ thư thái cực kỳ. Ông vĩnh viễn nằm trong
mộ thất dưới đất của lịch sử một cách bình tĩnh, ông cũng giống như một
chòm sao lấp lánh sáng mãi trên bầu trời, mỉm cười soi xuống dòng sông
vô tận của lịch sử.
Thế mà ông bị đối xử thô bạo, thê thảm nhất trần gian.
Ông có tội gì? Chỉ vì một tướng quân trên chiến trường chiến đấu ác
liệt, đơn độc tác chiến mà bị vây và bị bắt biện bạch mấy lời phải
chăng, mấy lời thực tế, chỉ vì ông không giống như những đại thần vương
công khác khua môi xiểm nịnh, thuận theo ý vua - Hoàng đế căm ghét Lý
Lăng không tự sát.
Làm vua phát cáu giận, Tư-Mã Thiên bị tống vào ngục giam, gặp phải
hình phạt của triều đình thê thảm: đường đường một đấng nam nhi thân dài bảy thước mà bị hoạn sống.
Với cơn thịnh nộ, Tư-Mã Thiên vốn có thể tự sát để chết, nhưng vì
nghiệp lớn đời Xuân Thu, ông đã sống tiếp tục với vẻ ngượng ngùng nhẫn
nhục. Ông vững tin ngàn thu công tội sẽ ắt có bình luận phê phán. Quả
nhiên, Tư-Mã Thiên trong sử sách của lịch sử đã trở thành một tên tuổi
sáng chói.
Nobel cũng như vậy.
Ngày 3 tháng 9 năm 1864, cùng với một loạt tiếng nổ ở ngoại ô Sdgelmo Thụy Ðiển, nhà máy thực nghiệm Nitơrô Glyxêrin của Alfuleid Nobel chìm
ngập trong những cột khói dày đặc cuồn cuộn và lửa cháy ngút trời chuyển thành đống tro tàn.
Về sau, nhà đương cục cảnh sát Thụy Ðiển đã thô bạo bao vây hiện
trường, nghiêm cấm Nobel khôi phục lại nhà máy của mình. Nhiều người
xung quanh đã thô bạo chửi ông là ?con quỷ mạo hiểm mang lại thần chết?, chửi ông là ?Ôn thần?, chửi ông là ?Tai tinh?.
Nobel có tội lỗi gì? Ông thí nghiệm phát minh thuốc nổ, với ý định để dùng vào việc khai khoáng, đào đường ngầm, làm đường sắt, làm sông đào. Người ta lại đem sự cố thuốc nổ và trách nhiệm dùng thuốc nổ làm vũ khí giết người trút lên một mình ông, từ đó làm cho ông bị chửi mắng và xua đuổi thô bạo dã man, làm cho ông khó khăn chồng chất, cùng lúc gặp
nhiều tai nạn.
Ông, một chàng trai đầu đội trời chân đạp đất này từ trong tiếng
nguyền rủa thô bạo khắp thế giới, vẫn tìm trăm phương ngàn kế tiếp tục
thực nghiệm thuốc nổ của ông.
Người ta chửi ông là nhà mạo hiểm đem lại tử thần. Ðúng, trước hết là bản thân ông có dũng khí không sợ sệt, nghị lực cứng rắn như kim cương
và trí tuệ khoa học kỳ diệu độc đáo bôn ba như con thoi trước tử thần.
Ông cuối cùng đã chinh phục được thuốc nổ, để cho thuốc nổ phục vụ đắc
lực cho cách mạng công nghiệp toàn thế giới.
Có thể thấy, chỉ cần hành động ngay thẳng thì không phải sợ thô bạo.
Cuối cùng chính nghĩa sẽ khắc phục tà ác. Tất cả những người thô bạo,
tất cả mọi hành vi thô bạo đều không thể hung hăng ngang ngược được lâu.
Chỉ cần bạn nhẫn nại, chỉ cần bạn vững chắc.
Thánh nhân có câu:
"Tĩnh thắng nóng" (bình tĩnh thắng nóng nảy)
"Thiên hạ không có cài gì mềm yếu như nước, thế mà công kích những cái cứng rắn vẫn không có cái nào có thể thắng".
"Yếu thắng mạnh, mềm thắng cứng, thiên hạ không ai không biết, không có ai có thể làm".
Nhưng mong bạn hãy đi làm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT