Sau chuyện xem mắt, Phì Phì cảnh giác cao độ với Thẩm Dục Luận, ngày thường cố hết sức tránh Thẩm Dục Luận, trường hợp thật sự không cách nào trách được, Phì Phì cũng dốc hết sức tỏ vẻ “lạnh nhạt cao quý”. Thẩm Dục Luận cũng rất biết điều, không cố ý đi tìm Phì Phì nữa, cũng không dùng thân phận Băng Sơn Tuyết Địa trêu chọc Phì Phì. Nhưng Phì Phì luôn có thể cảm thấy được có một ánh mắt phức tạp như bóng đi theo.

Phì Phì nghĩ tới nghĩ lui, cũng nghĩ không ra phải làm thế nào để nói với Sắt Sắt Băng Sơn Tuyết Địa này chính là Thẩm Dục Luận, không nghĩ ra thì thôi khỏi nghĩ nữa, đây là phong cách trước sau như một của Phì Phì, nói không chừng ngày nào đó có linh cảm sẽ nghĩ ra cách thôi. Dù sao bản thân mình không để ý đến Thẩm Dục Luận kia là được.

Ngược lại Sắt Sắt vẫn một lòng mê đắm Thẩm Dục Luận.

Trước nay Phì Phì không bao giờ chú ý trang web cá nhân của Sắt Sắt, mà từ khi biết Băng Sơn Tuyết Địa là Thẩm Dục Luận, Phì Phì không thể đè nén được mà muốn biết suy nghĩ của Sắt Sắt.

Phì Phì mở Qzone của Sắt Sắt, Qzone của Sắt Sắt có thêm mật khẩu, trả lời câu hỏi mới có thể viếng thăm. Phì Phì vừa nhìn đến câu hỏi liền biết đáp án, tiếp đó Phì Phì nhìn thấy một câu trong Qzone: “Luận, em rất nhớ anh, rất nhớ, lòng cũng rất đau. Anh khiến em rất không dũng cảm mà khóc trong bóng tối.”

Chỉ một câu này đã khiến lòng Phì Phì tan nát. Phì Phì muốn chờ một ngày thích hợp, chờ thời điểm thích hợp để cho Sắt Sắt biết chân tướng. Sau đó cả hai người đều không quan tâm Thẩm Dục Luận kia, hai người tiếp tục hòa thuận, để Thẩm Dục Luận kia nhịn ăn.

Nhưng cuối cùng Sắt Sắt lại thiếu kiên nhẫn, nếu Thẩm Dục Luận không chịu tiếp cận, vậy thì, cô có thể tiếp cận anh ta.

Hôm nay, Sắt Sắt chuẩn bị hai tấm vé xem phim, nghĩ thầm trước kia mình chỉ biết cười Chu Xuyên cũ mèm, không ngờ đến phiên mình cũng làm trò cũ mèm như vậy. Trong đầu Sắt Sắt chỉ chứa hai chiếc vẻ xem phim kia, bởi vậy khi đi dạy mất hồn mất vía, không phải nói sai thì viết sai, khiến sinh viên bên dưới phải lẩm bẩm.

Không dễ gì kết thúc tiết học, Sắt Sắt tỏ vẻ lơ đãng đi đến bên Thẩm Dục Luận. “Cô Giả.” Thẩm Dục Luận mở lời chào Sắt Sắt trước.

Sắt Sắt mỉm cười, nói còn chưa nói, liền đỏ mặt, cúi đầu, nhẹ nhàng dịu dàng nói: “Bạn học Thẩm, buổi chiều anh có rảnh không?”

“À, có chuyện gì sao? Tôi cũng đúng lúc không có tiết.”

“Là vầy, có một người bạn tặng tôi hai tấm vé xem phim, hôm nay đến hạn rồi. Em gái tôi phải đến chủ nhật mới rảnh, tôi cảm thấy không đi thì đáng tiếc, cho nên nếu anh rảnh có thể đi xem với tôi không?”

Thẩm Dục Luận do dự trong giây lát, Sắt Sắt thấy Thẩm Dục Luận do dự, vội nói: “Nếu anh không rảnh thì thôi, tôi tìm sinh viên khác vậy.”

Lúc này Thẩm Dục Luận mới nói: “Được rồi.”

Trong lòng Sắt Sắt ‘triều dâng sóng dậy’, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản.

“Cô Giả, em gái cô gần đây khỏe không?” Lên xe, Thẩm Dục Luận liền hỏi.

Trong lòng Sắt Sắt ngọt như mật, nghĩ thầm anh ngại trực tiếp quan tâm tới mình nên bắt đầu từ người nhà trước. Vì vậy mỉm cười, nói: “Phì Phì rất khỏe.”

“Ừ, vậy thì tốt rồi.”

“Bạn học Thẩm, ngày thường anh phải chú ý nhiều đến thân thể đấy…” Thật ra Sắt Sắt muốn biết chuyện những Mai Khôi (hoa hồng) kia của Thẩm Dục Luận, nhưng lại không tiện mở lời, nên nói bóng nói gió trước.

“À, sức khỏe tôi luôn rất tốt.” Thẩm Dục Luận không rõ sao Sắt Sắt đột nhiên nói đến vấn đề sức khỏe.

“Lần trước, nghe em gái tôi nói chuyện anh đi đón bạn gái, ngất xỉu ở trên đường rồi sau đó nhập viện.”

“Lần đó à, chỉ là ngoài ý muốn, có lẽ trước đó uống quá nhiều rượu nên bị xuất huyết dạ dày. Bây giờ đã khỏe hẳn rồi.” Thẩm Dục Luận ngậm miệng không nói chuyện ‘bạn gái’.

“Vậy bình thường anh chú ý uống ít rượu chút.”

“Thật ra tôi không thích uống rượu, chẳng qua là nhiều lúc nhất định phải uống.” Thẩm Dục Luận ăn ngay nói thật.

Sắt Sắt nghe xong lời này, trong lòng đau xót, hóa ra cả uống rượu anh cũng phải bất đắc dĩ.

Rạp chiếu phim trình chiếu một bộ phim kinh điển cổ xưa, “Công chúa Thiến Thiến” của La Mật, hai chị em em cùng yêu hoàng tử. Thẩm Dục Luận không khỏi nghĩ đến, hóa ra tình yêu cũng có thiên thời địa lợi nhân hòa, nếu không phải hoàng tử gặp Thiến Thiến ở yến hội trước, nếu Thiến Thiến và chị cùng xuất hiện ở yến hội, hoàng tử vẫn sẽ yêu Thiến Thiến sao? Nhưng tình yêu không có nếu, tình yêu là sự cố ngoài ý muốn.

Sắt Sắt hoàn toàn đắm chìm trong chuyện cổ tích hoàng tử và công chúa, cảm động đến u mê hồ đồ, Sắt Sắt đưa bao khăn giấy cho Thẩm Dục Luận, Thẩm Dục Luận cầm trên tay, lúc đầu là sửng sốt, sau đó liền hiểu ra, là Sắt Sắt muốn anh chuyển khăn giấy đúng lúc.

Mãi cho đến khi bộ phim kết thúc, Thẩm Dục Luận trước sau vẫn duy trì khoảng cách với Sắt Sắt, Sắt Sắt càng không hiểu Thẩm Dục Luận, càng nổi hứng thú muốn tìm hiểu và muốn chinh phục con người anh.

Buổi tối Phì Phì về nhà, thấy Sắt Sắt cười như hoa đào đỏ rực rỡ. Phì Phì biết, ngoại trừ tình yêu, không có gì có thể khiến cho Sắt Sắt xinh đẹp như thế.

Sắt Sắt nằm trên giường của Phì Phì, dùng cánh tay tinh tế của cô vòng qua Phì Phì, cô nói: “Phì Phì, em biết không? Chị ngửi được mùi tình yêu, anh ấy chính là tình yêu chị từng mơ ước. Phì Phì, em cũng nên tìm cho mình người đàn ông em thích đi, chị cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của em.”

Phì Phì mở miệng nhiều lần, muốn nói Thẩm Dục Luận chính là Băng Sơn Tuyết Địa, nhưng vừa thấy biểu cảm trên mặt Sắt Sắt thì lại không nói nên lời. Phì Phì cũng không muốn hỏi Sắt Sắt và bạn học Thẩm thế nào rồi, như thế sẽ khiến lòng Phì Phì quạnh quẽ trống không. Chờ Sắt Sắt đi, Phì Phì mở máy vi tính, trực tiếp tìm Băng Thiên Tuyết Địa.

---- Băng Thiên, rốt cuộc anh làm gì với Sắt Sắt?

---- Phì Phì.

Phì Phì thấy Thẩm Dục Luận gửi hai chữ này đến, mắt sợ lòng hoảng, lần đầu tiên anh gọi cô là Phì Phì trên mạng, chứ không phải Đoạn Huyền. Anh hoàn toàn coi Đoạn Huyền và Phì Phì là một người sao? Phì Phì tuyệt đối không coi Băng Thiên Tuyết Địa là Thẩm Dục Luận được.

---- Băng Thiên, xin anh đừng trêu chọc em gái tôi! Anh có nhiều Mai Khôi như vậy, thiếu một đóa là Sắt Sắt cũng không sao nhưng mong anh đừng làm tổn thương cô ấy. Cô ấy rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm, không màng sống chết. Anh biết không?

---- Vì sao em cho rằng tôi có rất nhiều Mai Khôi? Chẳng lẽ đàn ông ưu tú đều nhất định phải có rất nhiều phụ nữ sao? Em cho rằng như vậy sao?

---- Ít nhất tôi biết anh có Bạch Mai Khôi.

---- Phụ nữ say mê tôi rất nhiều, Bạch Mai Khôi chỉ là một trong số đó. Chắc em nhìn thấy tin nhắn của cô ấy. Những người đó đều nói kiểu như vậy, tôi chỉ tìm cô ấy chụp quảng cáo.

---- Anh không cần giải thích với tôi.

---- Tôi nhất định phải giải thích. Tôi còn phải nói với Giả Sắt, tôi không thích cô ấy, tránh để cô ấy càng lún càng sâu.

---- Sắt Sắt không thể nào chấp nhận bị từ chối, từ nhỏ đến lớn em ấy, chưa từng bị từ chối. Chỉ có năm ấy 17 tuồi, cậu nhóc em ấy thích bị tai nạn giao thông, em ấy đã dùng dao cắt đứt cổ tay mình.

---- Càng như vậy, thì càng phải sớm chặt đứt sự nhớ nhung của cô ấy. Em cho rằng sự không nỡ của em là thương xót cô ấy, thật ra sự không nỡ của em mới là tàn nhẫn với cô ấy.

Có lẽ, Thẩm Dục Luận đúng, chẳng qua Phì Phì không biết anh ta định chặt đứt sự nhớ nhung của Sắt Sắt thế nào. Phì Phì hiểu, nên tan biến thì sẽ luôn tan biến, dù cho là yêu hay là hận.

Phì Phì ngẩn người hồi lâu, nghe thấy tiếng khóc không ngừng của trẻ nhỏ trong chung cư, không nhịn được bước xuống lầu xem. Hóa ra là con mèo không biết của nhà nào nửa đêm động dục, dốc sức hét vang giống tiếng trẻ con khóc.

Phì Phì lên lầu, chỉ cảm thấy hành lang lạnh lẽo, gió lạnh thấu xương. Ho khan hai tiếng.

Vào nhà, bà Giả đang mặc áo khoác rót nước trong phòng khách. Thấy Phì Phì trễ vậy rồi mà còn ra ngoài, nói: “Ơ, chẳng phải con đã về nhà từ lâu rồi sao?”

“À, vừa nãy con tưởng rằng đứa trẻ của nhà kia khóc, không ai lo, mới đi xuống xem, hóa ra là con mèo.”

Từ sau chuyện xem mắt kia, Phì Phì vẫn rầu rĩ không thôi, bà Giả cũng nhận ra. Một cô gái vui vẻ đột nhiên trở nên trầm lặng ít nói, có người làm mẹ nào không đau lòng. Bà Giả tiến lên cầm bàn tay lạnh ngắt của Phì Phì, ủ ấm trong bàn tay ấm áp của mình. Sự ấm áp đó từ lòng bàn tay Phì Phì lan ra khắp người.

“Phì Phì, con bé này từ nhỏ đã thích xen vào chuyện người khác, chuyện của mình thì luôn vứt ở sau ót, nếu thật sự gặp được người trong lòng gì đó mà đối phương chưa kết hôn thì không cần lo gì cả, cũng không cần sợ gì hết, mặc dù mẹ muốn các con tìm được người có điều kiện tốt về mọi mặt, nhưng vẫn hi vọng sau khi các con lập gia đình không chịu tủi thận. Thật ra, mẹ cũng là người từng trải, biết tủi thân gì cũng không bằng tủi thân trong lòng, nếu con thật sự thích người kia, mẹ ủng hộ con.”

“Mẹ, chuyện mẹ nói, nào có chứ.” Phì Phì oán trách bà Giả.

“Còn nói không có, Sắt Sắt đã nói với mẹ, ngày đó con đi gặp một người bạn, trở về liền rầu rĩ không vui, còn muốn giấu diếm mẹ?”

“Mẹ, mẹ đừng nghe Sắt Sắt nói lung tung.”

Phì Phì vừa nói xong, liền thấy Sắt Sắt bước ra từ trong phòng, trong tay cầm cái ly, xem ra cũng là muốn ra rót nước, đúng lúc nghe được lời của Phì Phì.

“Phì Phì, chị nói lung tung gì đâu, em không được phép nói xấu chị trước mạt mẹ.” Nói xong Sắt Sắt chạy đến trước mặt Phì Phì.

Bà Giả thấy Sắt Sắt cũng đã xuất hiện, dứt khoát kéo hai cô con gái ngồi xuống sofa, nói: “Mẹ con chúng ta trò chuyện rồi đi ngủ.”

“Mẹ, con còn phải viết nhật kí, mẹ và Phì Phì cứ từ từ trò chuyện đi.” Sắt Sắt thoát ra liền đi đến bình nước rót nước, làm mặt quỷ với bà Giả rồi bước vào phòng.

Viết nhật kí? Là viết về Thẩm Dục Luận sao? Phì Phì không khống chế nổi ý nghĩ của mình.

“Phì Phì, con xem, vừa nãy nói đến đâu rồi ta?” Bà Giả ngồi cạnh Phì Phì.

Phì Phì cũng không muốn nghe bà Giả thao thao bất tuyệt lý do Phì Phì nên tìm bạn trai, sau cùng còn phải rút ra kết luận, Phì Phì là gái ế người gặp người sầu.

Vì thế Phì Phì đứng dậy, ngáp dài nói: “Mẹ, ngày mai con còn phải đi làm, đi ngủ sớm một chút, mẹ cũng ngủ sớm đi, ngủ sớm dậy sớm thân thể mới khỏe mạnh.”

Hôm sau Sắt Sắt vẫn giống như thường ngày, hết tiết dạy thì đến cổng trường học lên xe bus. Nhưng cô không chen lên xe bus mà vô ý đá viên đá nhỏ ven đường. Xe cộ qua lại nườm nượp làm khói bụi bay tới tấp, cộng thêm tiếng còi xe hơi khiến cho lòng Sắt Sắt trào dâng cảm giác buồn bã không tên. Một chiếc xe lại đến nữa, Sắt Sắt vẫn không chen lên xe, thật đáng ghét, Sắt Sắt có phần chán nản nghĩ.

“Cô Giả, cô về nhà sao? Em đưa cô về.”

Sắt Sắt vừa quay đầu, lần này không phải Thẩm Dục Luận, mà là Long Tiểu Cảnh cùng chiếc Ferrari khí thế của cậu ta. Sắt Sắt sửng sốt, lập tức lắc đầu nói: “Không cần, tôi đợi thêm.”

Thật ra bình thường Bạo Long chưa từng lái xe đến trường, hôm nay là cố tình lái xe đến vì Sắt Sắt, đâu thể dễ dàng bỏ qua.

“Cô Giả, cô còn tức giận vì chuyện lần trước sao? Lần trước em thật sự không đúng, cô người lớn rộng lượng, hãy tha thứ cho em một lần đi.”

“Tôi không trách cậu, cậu không cần giữ trong lòng.” Sắt Sắt tỏ phong thái của cô giáo.

“Nếu không trách em, vậy để em đưa cô một đoạn đi, coi như em chuộc tội, chuộc tội rồi em mới có giác an lòng, nếu không mãi nghĩ cô Giả còn đang giận em.” Bạo Long ngoan ngoãn nói.

Sắt Sắt nhìn kĩ vẻ mặt Bạo Long, không giống như đang nói dóc, hơn nữa hôm nay mình mặc quần, không sợ cậu ta lại chơi trò gian trá nhìn quần lót, nhưng lỡ như Bạo Long này lại giở trò bịp bợm gì khác thì sao.

Đương nhiên Bạo Long nhìn thấu nghi ngờ trong lòng Sắt Sắt, lại ăn nói khép nép ngon ngọt một phen. Lời ngon ngọt này của Bạo Long còn nhờ người ta viết giùm, cũng đã thuộc lòng mấy ngày, khó trách Sắt Sắt cũng cảm động. Sắt Sắt động lòng, Long Tiểu Cảnh này cũng không phải là học trò nghịch ngợm như người khác, nhìn dáng vẻ thật lòng hối hận, phải cho cậu ta một cơ hội sửa chữa sai lầm, vì vậy liền lên xe của Bạo Long.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play