Loạn ngoài vừa yên thì loạn trong lại nhóm. Loạn ngoài là cuộc khởi
nghĩa Thái Bình Thiên quốc. Loạn trong là xung đột giữa hai bà hoàng
thái hậu nhà Thanh.
Đã từ lâu, Từ Hi thái hậu vẫn tưởng Từ An
thái hậu là người nhu nhược, nay bỗng thấy bà này thẳng tay giết Hà Quế
Thanh; tống Bảo Thắng vào lao, phong tước hầu tước bá cho bọn Tăng Quốc
Phiên, Lý Hồng Chương… trong lòng cũng lấy làm hoảng. Bà vội về cung
triệu An Đắc Hải tới bàn tính kế hoạch.
An Đắc Hải là ai vậy? Là
một tên thái giám được Từ Hi thái hậu sủng ái và tin dùng nhất. Đừng nói đối với cung nội nữa mà cả đến khắp trong triều đình Hải cũng có những
quyền hành rất lớn. Hải thường cậy thế lực của Từ Hi áp bách cả bọn
Vương công đại thần.
Hồi này quyền hành của Cung thân vương cũng
chẳng nhỏ. Vương vốn là một đại thần thân tín của Tử An, thấy Hải lăng
loàn kiểu đó, sớm đã có nỗi lòng căm giận. Cho nên khi Đông hậu triệu
kiến, vương liền tâu Hải tham tàn bất pháp như thế nào, vượt phận chuyên quyền ra sao, trong khi đó Hải cứ nghênh ngang và càng lộng hành hơn
trước.
Ở bên ngoài Hải cung cậy thế Tây thái hậu kéo bè lập đảng
khắp nơi. Khá nhiều đại thần đã chạy theo phe của Tây hậu, do đó bè cánh của Tây hậu ngày một đông thêm và cũng do đó quyền hành của Hải ngày
một lớn thêm.
Một hôm Tây hậu truyền cho Hải vào cung bàn tính. Bà nói:
- Từ An thái hậu càng ngày càng chuyên quyền, động một tí là giết đại
thần, giam tướng lãnh. Người phải cẩn thận đề phòng lắm mới được. Ở bên
ngoài, người có đánh trống gõ mõ om sòm, làm ăn xoay sở quá đáng e xúc
phạm tới Đông hậu thì nguy đấy, chẳng phải chuyện chơi đâu.
An Đắc Hải nghe xong, đã chẳng chút sợ hãi lại còn hậm hực nói:
- Sợ bà ta cải quái gì? Hoàng thượng vốn là hoàng thượng của Thái hậu
bọn tôi mà uy quyền của bà ta dù có lớn tới đâu chăng nữa cũng chẳng thể qua mặt được thái hậu bọn tôi. Nguyên do chỉ tại thái hậu nể nang, việc gì cũng nhường bước bà ta mà ra. Theo ý nô tài thì từ nay Hoàng thái
hậu đừng chịu vậy nữa. Cứ nhường một bước là y như Đông hậu tiến một
bước. Kiểu này thì đừng nói bọn nô tài tôi một ngày kia không còn có cơm ăn mà ngay cả hoàng thái hậu cũng mất luôn cả chỗ đứng nữa là khác.
Mấy câu này của Hải đã đánh trúng tâm lý Tây hậu. Bà gật đầu, miệng khẽ buông tiếng lo ngại:
- Đúng! Đúng thế!
Thế rồi từ đó Hải thường xun xoe trước mặt Tây thái hậu để hiến kế dâng
mưu, nào là chuyên quyền phải làm sao, kết bè kéo cánh phải như thế nào. Hải còn thường xuất cung tới nhà Vinh Lộc để bàn tính công việc.
Cung thân vương cho người luôn luôn theo dõi, dò xét Hải nên mọi hành động
của Hải và đồng bọn đều bị ông khám phá hết. Vương vào cung tâu bày với
Đông hậu, xin cho hạ bằng được An Đắc Hải. Đông hậu tuy vậy chứ vẫn nể
mặt Tây hậu, chẳng tiện thẳng tay.
Một hôm vì quân vụ miền Giang
Nam, vương phải vào cung xin gặp Đông hậu. Bà bảo vương tới thỉnh ý ở
Tây hậu. Khi đi tới cửa Tây cung, vương thấy An Đắc Hải cũng vừa dợm
bước vào.
Rõ ràng Hải nhìn thấy Cung thân vương mà chẳng chịu tới chào hỏi, đã thế còn làm bộ lật đật chạy vội qua cửa như có việc gì cần kíp lắm. Vương còn giận hơn nữa khi vào tới cung lại bị bọn thái giám
chặn lại, nói thái hậu có việc bận chưa được phép vào. Vương đành tức
tối mà ngồi chờ ngoài cửa cung.
Không ngờ đợi tới chiều tối mà
vẫn chẳng được truyền vào vương tức giận giậm chân xuống đất bình bịch,
mặt hầm hầm đi ra khỏi cung. Tới giữa đường gặp Thuần thân vương, Cung
vương kể cho nghe thái độ vô lễ của Hải và thề quyết phải giết hắn.
Tại sao lại có chuyện bỏ mặc Cung thân vương? Nguyên do chỉ tại hôm đó Từ
Hi thái hậu bận bàn chuyện đi Sơn Đông lấy "long y" (áo rồng) với An Đắc Hải, không ngờ được rằng có Cung thân vương xin vào yết kiến. Còn Hải
quả có thấy vương nhưng cố ý bảo bọn thái giám không thông bảo chỉ là để đùa dai vương một phen.
An Đắc Hải được mật chỉ của Tây hậu lẻn
ra khỏi cung tìm đường đi Sơn Đông chuẩn bị xuống Giang Nam thay Tây hậu cho cắt may áo long y bằng gấm vàng.
Theo luật lệ của triều nhà
Thanh thì đã là thái giám, cấm không được phép rời kinh thành một bước.
Phạm tội đó, thì lập tức đem chính pháp (chém đầu).
An Đắc Hải
xuất kinh chuyến này, đã không biết che giấu lại còn phách lác om sòm
suốt dọc đường. Thực tế, Hải mượn uy của Tây hậu tự xưng khâm sai đại
thần mặc sức quấy nhiễu địa phương, bức bách quan lại.
An Đắc Hải ngồi trên một cặp thuyền nổi, hiệu là Thái Bình thuyền, phía trên cắm
Tam Túc Ô kỳ, hình mặt trời, còn hai bên cắm không biết bao nhiêu là cờ
long phụng. Hắn còn mang theo rất nhiều đồng nam đồng nữ, thảy đều xinh
đẹp.
Chưa hết, dọn đường, hắn còn truyền gọi bọn ca kỹ của nhà quan lên trên thuyền để sai bảo hầu hạ, so tơ nắn phím.
Thái Bình thuyền của Hải lướt giữa dòng sông, người xem đứng đông nghẹt trên bờ, chẳng khác gì nghênh đón xa giá vậy. Thuyền chạy qua Đức Châu vào
giữa hôm hai mươi mốt tháng bảy. Đó là hôm sinh nhật của Hải. Hắn ăn
mừng ngay tại thuyền. Trong khoang giữa, Hải cho bày long y, rồi cho rất nhiều trai gái lên thuyền mừng thọ. Tin này truyền ngay tới tai tri phủ Đức Châu là Triệu Tân. Tân vốn hiểu luật, biết rằng thái giám tự ý xuất kinh là phạm pháp bèn thân tự, mang theo nha dịch đuổi theo tra xét.
Nhưng thuyền của Hải đi đã xa đuổi không kịp nữa, tri phủ Triệu Tân
không dám chậm trễ vội chạy tới bẩm cáo với Sơn Đông tuần phủ Đinh Bảo
Trinh.
Sau lời bẩm cáo này, tuần phủ Trinh cũng còn nhận được văn thư của nhiều phủ huyện khác gởi về, đều tố cáo An thái giám quấy nhiễu địa phương, bức bách quan lại. Đọc xong ông nổi cơn thịnh nộ một mặt
gởi công văn cho các phủ huyện Đông Xương, Tế Ninh truy bắt, một mặt
viết một bản mật tấu gởi về kinh.
Cung thân vương tiếp được bản mật tấu, nổi giận đùng đùng, đi vội vào cung tâu với Từ An thái hậu.
Bệ kiến xong, Cung thân vương đem theo tờ chỉ dụ giết An Đắc Hải và cả bản tấu chương của Đinh Bảo Trinh nhất tề trình lên. Đông hậu đọc xong,
hoảng sợ nói:
- Tên khốn kiếp, đến ngay cả Tổ huấn của nhà ta mà hắn cũng giẫm đạp lên. Không thể nào nể mặt Tây hậu được nữa, quốc
pháp, gia pháp là điều tối khẩn phải duy trì.
Nói đoạn, Đông hậu lập tức ấn ký ngay vào tờ chỉ dụ.
Cung thân vương đỡ lấy, tức tốc quay ra.
Tiếp được mật chỉ của nội đình, tuần phủ Đinh Bảo Trinh mở ra xem thì thấy như sau:
"Căn cứ theo tập sớ của Đinh Bảo Trinh tâu về việc một tên thái giám ra
ngoài phách lác bịp bợm do Triều Tân tri phủ Đức Châu tâu trình, rằng:
"Vào khoảng tháng bảy có tên thái giám họ An ngồi bên trong hai chiếc
Thái Bình thuyền, thanh thế rất là hống hách, tự xưng vâng chỉ sai đi
may cắt long y, trên cắm một lá cờ Tam túc kỳ hình mặt trời, hai bên
treo cờ long phụng, trong khoang chứa rất nhiều trai gái, cũng có cả nữ
nhạc nắn phím so tơ, khiến hai bên bờ người đi xem đông nghẹt, lại đến
ngày hai mươi mốt tháng ấy, mượn cớ ngày sinh nhật, tên thái giám giữa
bày long y cho trai gái vào lễ lạt vì thế Châu này vội đi lùng bắt thì
thuyền đã giương buồm xuôi trẩy về Nam, sau đó, tuần phủ Trinh liền
thông sức cho các châu phủ Đông Xương, Tế Ninh đuổi theo bắt lại.
Ta xem xong quả lấy làm quái lạ, sợ hãi vô cùng. Tên thái giám này đã tự ý đi xa, lại còn có nhiều hành vi bất pháp. Nếu không nghiêm trị thì còn
biệt lấy gì răn đe nơi cung cấm.
Bởi thế ta giao cho Mã Dân Di,
Trương Chỉ Vạn, Đinh Nhật Xương, Đinh Bảo Trình phải cấp tốc cho bắt
ngay tên thái giám họ An cùng bọn tuỳ tùng, phải nói rõ chứng cớ xác
thực, rồi khỏi cần thẩm vấn, tức khắc đem ra chính pháp, không cho hắn
lẻo mép biện luận che đậy.
Nếu như tên thái giám họ An nghe được
tin đã hoảng sợ quay về thì việc bắt hắn sè giao cho Tăng Quốc Phiên thi hành mau chóng và đem hắn chính pháp tức khắc.
Việc quan trọng
này ví thử sơ sót không chu đáo thì đó là lỗi của các đao phủ sẽ bị tra
hỏi sau này, còn bọn tuỳ tùng xét ra nếu thuộc loại thổ phỉ, thì bắt
ngay rồi phân biệt ra từng loại mà nghiêm phạt, khỏi cần phải tâu xin ý
chỉ nữa.
Hãy chiếu theo tờ mật vụ sáu trăm dặm này mà thi hành. Khâm thử".
Mười ngày sau khi chém tên thái giám An Đắc Hải, Từ An thái hậu lại sai Cung thân vương soạn thảo đạo chỉ dụ thứ nhì, nội dung như sau:
"Ngày mồng ba tháng này, Đinh Bảo Trinh căn cứ vào tờ bẩm của tri phủ Đức
Châu là Triều Tân tâu rằng có tên thái giám họ An đi trên chiếc thuyền
lớn tự xưng là khâm sai, đi lo may long y, cạnh thuyền có treo cờ long
phụng lại đem theo rất nhiều trai gái, suốt dọc đường phách lác bịp bợm
khiến nhân dân hết sức kinh hãi". Do đó ta đã hạ dụ sai các đốc phủ các
tinh Trực Lệ, Sơn Đông, Giang Tô lùng bắt và đem chính pháp tức khắc.
Nay theo tờ sớ của Đinh Bảo Trinh tâu lên thì tên thái giám phạm pháp là An Đắc Hải đã bị bắt và bị chém tại huyện Thái Ân. Còn bọn tuỳ tùng thì cũng ngày hôm nay ta đã truyền dụ cho Đinh Bảo Trinh phân biệt tội
trạng để nghiêm trị.
Gia pháp của triều ta rất là nghiêm ngặt đối với bọn hoạn thư đời này tới đời kia, nếu phạm ắt bị trừng trị. Bởi
thế, mỗi khi có kẻ ra ngoài phách lác, bịp bợm, sinh sự, không kẻ nào là không bị trị tội tức khắc. Ấy thế mà tên thái giám An Đắc Hải dám lớn
mật làm càn, gây ra không biết bao chuyện bất pháp, tội chết thực là
đáng! Kể từ nay về sau bọn thái giám phải mở mắt nhìn rõ sự nghiêm phạt
để dốc lòng kính sợ cố tránh. Viên đại thần tổng quản nội vụ phủ phải
nghiêm sức cho bọn tông quản thái giám. Từ nay về sau phải kiểm soát gắt gao bọn thái giám trực thuộc để chúng hết sức cẩn thận khi thừa hành
phận sự.
Nếu có kẻ không chịu an phận mình ra ngoài gây chuyện
thì chẳng những kẻ chính phạm đã phải chiếu luật trị tội mà đến cả tên
thái giám tổng quản cũng bị trừng phạt nữa.
Ngoài ra, cũng cần
thông dụ thẳng cho các đốc, phủ các tỉnh cần nghiêm sức cho các địa
phương dưới quyền hễ gặp bất cứ tên thái giám nào mạo xưng vâng lệnh
thừa hành công vụ thì lập tức bắt ngay xích lại rồi tâu rõ để trừng trị, không được khoan hồng thả ra, bất luận tên can phạm đó chưa hoặc đã
phạm pháp".
Tây thái hậu được xem hai đạo chỉ dụ đó xong mới biết An Đắc Hải đã bị chính pháp. Bà bất giác vừa thương tâm vừa căm hận,
vừa mắc cỡ. Bất chấp cả thể diện của một thái hậu, bà hầm hầm chạy tới
Đông cung.
Từ An thái hậu lúc đó đang ngủ trưa, nghe Tây hậu tới
chẳng hiểu có chuyện gì vội ngồi dậy đón vào. Từ Hi bước vào phía sau
còn có một bọn cung nữ và thái giám khá đông thanh thế, vẻ hùng hổ dữ
dằn lắm.
Thấy Đông hậu ra đón nhưng Tây hậu chẳng thèm hành lễ,
giận dỗi ngồi phịch xuống ghế, không nói tiếng nào cặp má biến dần từ đỏ đến tái. Đông hậu thấy vậy muốn làm lành bèn cười hì hì lên tiếng hỏi:
- Chuyện gì mà giận dỗi quá vậy?
Tây hậu chẳng đáp, bỗng oà lên khóc rối vò đầu, giậm chân, y như một con
điên. Mấy cung nữ vội chạy tới vỗ về, khuyên nhủ. Đông hậu ngơ ngác đứng ngây người ra nhìn.
Tây hậu khóc chưa đã, bèn lăn nhào tới trước mặt Đông hậu, đầu gối quỳ trên sàn gạch còn cái đầu thì gục vào lòng
Đông hậu, quay đi lắc lại, vừa khóc vừa nói:
- Thái hậu vốn là
chính cung xuất thân. Tôi chỉ là đứa con ở xuất thân. Nay đứa con ở phạm pháp cầu xin chính cung thái hậu cho tôi chết quách cho rồi.
Tấn kịch bi hài do Tây hậu dàn diễn làm cho Đông hậu bối rối, vò đầu bút tóc mãi mà vẫn không tìm ra nguyên uy.
Bà đành phải nhẫn nại lựa lời ngon ngọt khuyên uý Tây hậu.
Đến lúc này Từ Hi mới thôi khóc, nghiêm nét mặt chất vấn Từ An:
- Lục tiên đế còn tại thế, tôi còn chưa được phong hậu, thế mà ngài vẫn
thường gọi tôi bàn việc triều chánh. Nay tôi đã làm hoàng thái hậu, thế
mà giết Hải, hậu chẳng thèm hỏi han gì tôi mà chỉ bàn tính với Lục gia.
Như thế, chẳng những Lục gia không coi cái con hoàng thái hậu nầy ra gì
mà đến cá thái hậu, rõ ràng cũng khinh rẻ tôi nữa. Bây giờ tôi chỉ cầu
xin thái hậu cho một cái chết để tôi khỏi mất mặt trước hoàng thượng đó
thôi. Xin nói thực để thái hậu biết, chính tôi đã sai Hải tới Sơn Đông
chứ có phải ai khác đâu. Nay giết Hải, thái hậu thực đã vạt mất hẳn cái
mặt tôi rồi, thử hỏi tôi còn sống sao nổi trong cái cung này chứ?
Nói đoạn, Tây hậu lại lu loa khóc lớn, mồm năm miệng mười chỉ xin Từ An giết quách bà ta đi.
Từ An thái hậu chưa từng thấy một cảnh tượng quái gở như thế, nên tay chân bà run bần bật, ú ở mãi mới bật ra được câu nói:
- Từ nay về sau tôi chẳng hỏi tới triều chính nữa. Mọi việc sẽ để cho
thánh mẫu thái hậu trông coi hết cả đó, hoàng thượng vốn là hoàng thượng của thánh mẫu hoàng hậu. Tôi chỉ cầu xin được chết già trong cung cấm,
được ăn một bát cơm thái bình kể ra cũng đủ mãn nguyện rồi.
Nói xong, Từ An thái hậu đã giỏ lệ, ướt đầm cả đôi má.
Giữa lúc lưỡng cung đang lâm vào cái thế nan giải, bỗng có tin báo nhà vua tới.
Lúc này, Đồng Trị hoàng đế tuy mới tuổi mười hai nhưng vóc người cao lớn,
lại bận một chiếc áo thường, đội một cái mão nhỏ, nên trông hết sức bảnh bao, thanh nhã.
Đồng Trị vừa bước vào, liền hành lễ chào lưỡng
cung, xong hỏi hoàng thái hậu vì sao nổi giận, thì Từ An liền kể cho
nghe việc giết An Đắc Hải.
Đồng Trị hoàng đế tuổi còn quá nhỏ nên từ lúc lên ngôi, vẫn không có hỏi đến triều chính, suốt ngày chỉ đi
chơi trong hoàng cung. Tất cả mọi việc đều do lưỡng cung Hoàng thái hậu
quyết định. Bởi thế, việc giết An Đắc Hải Đồng Trị chẳng biết một tí gì. Nay nghe Từ An kể lại, liền khanh khách cười lớn rồi bảo:
- Cái thằng chó đẻ khốn nạn ấy, giết đi là phải lắm.
Từ Hi nghe Đồng Trị chửi An Đắc Hải, mặt mày biến sắc, vội đứng dậy hậm
hực trở về cung. Đồng Trị đâu có biết gì nỗi lòng của Tây hậu, dắt bọn
thái giám vào vườn thượng uyển du ngoạn.
Đồng Trị hoàng đế ghét
cay ghét đắng An Đắc Hải là có nguyên do của nó. Làm vua, Đồng Trị có
đến ba bốn ngàn thái giám trong cung cấm, nửa thì nịnh nọt tâng bốc, nửa thì oán giận. An Đắc Hải người bảnh trai lại vừa thân thiết với Từ Hi
thái hậu, luôn luôn ở bên hầu hạ. Tây hậu lúc này tuổi xuân còn đầy,
tình còn tràn, cho nên rất thích đùa giỡn với bọn thái giám. Có người
bảo An Đắc Hải đâu phải là thái giám thật, hắn vẫn nguyên vẹn đàn ông
đánh lộn sòng vào cung, bắt chước kế sách của Lã Bất Vi đời Tần thuở
trước.
Đồng Trị hoàng đế tuy còn nhỏ, nhưng rất khôn lanh. Chỉ
cần nghe những lời bàn tán xì xào, ngài đã tự thấy căm hận tên An Đắc
Hải đến xương tuỷ rồi.
Dần về sau, Hải được lòng Từ Hi, càng
chẳng coi ai ra gì, ngay cả đến hoàng đế cũng chẳng dám sỉ nhục khinh
thường hắn. Có một hôm, đang đứng nói chuyện gẫu với bọn thái giám, thấy hoàng đế đi tới, thế mà hắn cứ lơ đi, trong khi bọn kia kẻ nào cũng đều bước tới thỉnh an.
Hôm đó, Đồng Trị hoàng đế giận quá, ra lệnh dùng tới gia pháp, hắn mới hoảng sợ, đập đầu xuống đất cầu xin tha tội.
Từ Hi thái hậu nằm trong phòng, thấy hoàng đế nổi giận, liền gọi ngài vào quát mắng, răn dạy:
- An Đắc Hải vốn là một nô tài tín cẩn của tiên hoàng, nếu có điều lầm
lỗi, cũng nên xin chỉ thị của thái hậu trước đã rồi hãy dùng tới gia
pháp chứ!
Câu nói làm cho ông hoàng đế nhỏ tức điên, ông lượm con dao trên mặt bàn chém một nhát vào sau ót hình người sành dùng làm đồ
chơi của ông, cái đầu lâu đứt lìa văng xa đến mấy thước. Tên thái giám
hầu cận hỏi sao lại làm thế thì Ông hậm hực đáp:
- Giết thằng chó đẻ Hải đó.
Bởi vậy, nay nghe tin Hải bị giết, làm sao mà hoàng đế chả vui sướng.
Đồng Trị hoàng đế có một cuộc sống hơi khác cái vị hoàng đế tiên nhiệm chút
ít. Từ nhỏ ngài sống hoặc ở vườn Viên Minh hoặc ở hành cung Nhiệt Hà.
Hai nơi cung cấm này không có cái khung cảnh đồ sộ, nguy nga như trong
đại nội, lại rất gần phố xá, chợ búa, cho nên bọn thái giám thường hay
bế ngài ra phố, ra chợ đi chơi. Lớn lên, ngài đã quen với những cảnh ồn
ào, náo nhiệt nơi thị tứ. Thế rồi khi về kinh, chính mình lại được làm
hoàng đế, cả ngày phải ở trong những cung điện tôn nghiêm, tịch mịch,
ngài rất buồn bã. Do đó bên canh ngài cần có một bọn thái giám con nít
bầu bạn, suy nghĩ tìm tòi cho ngài nhiều kiểu chơi, nhiều trò vui. Chúng bày ra nào trò đá banh, đánh cầu, nào bơi lội, trượt tuyết, nào ca hát. Chơi vui quá, hoàng đế chẳng đứng xem nữa, nhảy luôn vào cùng nghịch
phá với cả bọn.
Cậu con trai Cung thân vương là Tải Trung cùng
tuổi Đồng Trị, đã từ lâu vẫn bầu bạn vui chơi với ngài ở vườn Viên Minh
hay hành cung Nhiệt Ha, nhưng từ khi quay về cung nội ở Bắc Kinh, Đồng
Trị không gặp bạn đã lâu nên bèn truyền gọi vào cung.
Tải Trung
vốn là một chú bé nghịch ngợm, quỷ quái. Trung lang thang khắp kinh
thành, lại học thêm được nhiều lối chơi hết sức quái lạ, bèn mớm cho
Đồng Trị để cả hai cùng bày trò.
Thấm thoát vài năm Đồng Trị
hoàng đế đã mười bốn, đây là cái tuổi bắt đầu tò mò, tìm biết. Bên cạnh
lại có tên quỷ con Tải Trung chỉ dẫn; bởi thế, chỉ mấy tháng mà người ta không tính kịp số cung nữ bị ngài "thử coi" lên tới bao nhiêu.
Từ An thái hậu thấy Đồng Trị đã "lớn trước tuổi" bèn nói nhỏ với Từ Hi nên tính đến chuyện hôn nhân cho hoàng thượng.
Có điều cần lưu ý là sau cuộc gây gổ, hờn dỗi của Từ Hi với Từ An thì từ
đó, Từ Hi trở nên độc đoán. Mỗi khi lâm triều buông rèm nghe chính sự,
nếu có bọn đại thần tâu lên, Từ Hi chẳng bàn bạc gì với Từ An, cũng
chẳng đợi Từ An mở miệng, liền tự ý quyết định. Thế là Tử An cũng đâm
chán nản, nhượng bộ hoàn toàn, ngay đến cả lâm triều cũng bỏ luôn.
Cung thân vương tuy trung thành với Từ An nhưng thấy bà như vậy nên vừa chán vừa lo cho mạng sống của mình, đành phải quay hướng đổi chiều. Vương cố tìm cách liên lạc với bọn Thôi tổng quản và Lý Liên Anh, nhờ hai người
này trước mặt Từ Hi nói tốt cho mình.
Từ Hi biết rằng Cung thân
vương chủ mưu giết An Đắc Hải cho nên hận vương đến xương tuỷ và chỉ chờ dịp để cách hết chức tước của vương. Nhưng sau nghe Vinh Lộc, bà có
nghĩ lại. Lục gia (Cung thân vương) chẳng những là thân thuộc của hoàng
gia mà còn là một đại thần cố mạng của tiên triều. Hơn nữa mật chiếu của tiên hoàng hiện nằm trong tay bọn họ, nếu bức bách quá e họ đưa mật
chiếu ra thì tai hại không biết nhường nào. Nghe xong, Từ Hi thái hậu
khen phải và dẹp bỏ luôn mối thù hận xưa kia.
Chỉ thương cho Từ
An thái hậu một mình đơn độc không còn người tâm phúc để bàn tính mọi
việc. May là Từ Hi trong lòng vẫn cho rằng mật chiếu của Hàm Phong hoàng đế còn trong tay Từ An cho nên vẫn còn ba, bốn phần e ngại, không dám
hạ ngay độc thủ.
Thực ra thì tờ mật chiếu của Hàm Phong hoàng đế
không nằm trong tay Từ An thái hậu mà cũng chẳng phải trong tay Cung
thân vương mà lại ở trong tay Thuần vương phúc tấn.
Lúc Hàm Phong hoàng đế lâm chung, Lý Liên Anh thấy tờ di chiếu liền đi báo với Tây
thái hậu. Bà vội cho người tới nhờ Thuần vương phúc tấn đi lấy giùm. Khi bước vào, đúng lúc Hàm Phong tắt thở, Thuần vương phúc tấn thấy chưa có ai tới, vội rút lấy tờ mật chiếu trong áo hoàng đế. Bà cũng tính đưa tờ mật chiếu cho Từ Hi thái hậu xem, nhưng lại sợ nhiều chuyện xảy ra sau
này, cho nên bà đem luôn về nhà giấu biệt rồi chỉ bảo là không thấy đâu
cả.
Làm như vậy Thuần vương phúc tấn tin chắc rằng lưỡng cung
tránh được nhiều chuyện lôi thôi về sau, hai nữa khiến Từ Hi thái hậu
trong lòng e ngại trăm phần, không dám khinh nhờn Từ An thái hậu. Đó mới chính là một giải pháp hay nhứt.
Đốn khi Đồng Trị hoàng đế tuổi
đã thành niên, lưỡng cung đã làm lễ đại hôn cho hoàng đế rối thì hai bà
mới bắt đầu tranh chấp kịch liệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT