Lại nói trong cung cấm tại Bắc Kinh, Hàm Phong hoàng đế được tin Lan quý nhân có thai, ngày đêm chỉ mong, nàng sinh cho mình một hoàng nam. Ngài không ngờ ông xanh kia thực đã hết lòng chiều mình: Lan quý nhân quả
nhiên sinh, con trai như ngài mong ước.
Cái tin vui này loan
truyền ra ngoài nhanh như chớp. Không những hoàng đế, hoàng hậu vui mừng mà đến cả văn võ bá quan trong triều đình, muôn dân trăm họ ngoài thôn
dã, ai cũng đều múa nhảy hát ca. Trong các nha môn đinh thự, ngoài các
phố phường làng mạc, đâu đâu cũng treo đèn kết hoa ăn mừng.
Sung
sướng vì có được hoàng nam, Hàm Phong hoàng đế thăng Lan quý nhân lên
chức Lan quý phi. Hoàng tử vừa sinh, ngài đặt tên là Đái Thuần.
Lan quý phi nhờ sinh hoàng tử, càng kiêu ngạo hết chỗ nói. Chẳng những nàng không thèm để ý tơi bọn phi tần trong cung cấm, mà ngay cả đến Hiếu
Trinh hoàng hậu, nàng cũng coi chẳng vào đâu. Mặt khác, chính hoàng hậu
cũng có đôi phần nể nang. Thực ra chú bé gọi hoàng nam nọ, đâu có phải
là con trai của Lan quý phi? Chú bé tốt phước này chính là con trai của
một cô gái Hán trong vườn Viên Minh tên gọi Sở Anh.
Sở Anh họ Sở
mà tên Anh, vốn là một tiểu thư trong một gia đình có đọc sách. Cha nàng người Hồ Nam có giữ chức: tiểu kinh quan tại Kinh vài năm, kiếm ăn cũng khá. Sở Anh lớn lên, trông xinh đẹp lả lướt, phong vận lắm. Đám quan
trường nghe tiếng nàng, nhiều anh nhờ mai mối, nhưng cha nàng tính thanh cao khảng khái, thường bảo bọn này dơ dáy bẩn thỉu, đâu có xứng với tài sắc của con gái ông, thành thử anh nào cũng cụt vòi co lưỡi lại hết và
lặng lẽ rút êm.
Không ngờ, Sở Anh vừa bước sang tuổi mười sáu,
thì cha nàng bỗng nhuốm bệnh, lăn ra chết. Thế là nhà cửa tiêu điều, gia đình chỉ còn lại mấy bàn tay trắng. Nghe tin trong cung cấm mướn gái
Hán phục dịch, bà mẹ của Sở Anh tham số bổng lộc khá lớn bèn đưa nàng
vào cung.
Khi bước chân vào cung, Sở Anh tâm niệm rằng từ đây chỉ là kiếp con sen quét tước lau chùi nhà cửa, trông coi giữ gìn cung vàng điện ngọc mà thôi chứ chẳng còn có một cái gì gọi là mở mặt với đời
nữa.
Nhưng Sở Anh không ngờ rằng trong cung Thanh lại có một ông
vua Thanh đa tình, lẳng lơ, chỉ thích gái Hán, khoái hơn nữa là gái Hán
chân nhỏ mà ông ta vẫn gọi là "Tam thốn kim liên" (ba tấc sen vàng). Ông đó chính là Hàm Phong hoàng đế.
Sở Anh vốn là gái Hán có những
đường nét gợi tình đáng yêu, lại vừa có cặp "Tam thốn kim liên" thì Hàm
Phong hoàng đế làm sao lại có thể bỏ nàng nằm lạnh lùng trong cung cấm
của ngài được.
Thế rồi một hôm, nàng đang dạo quanh bụi mẫu đơn
để ngắm nghía mấy bông hoa vừa mới nở thì Hàm Phong hoàng đế tản bộ dưới dãy hành lang. Chợt nhìn thấy cặp "Tam thốn kim liên" của nàng đặt nhẹ
trên thám cỏ xanh, ngài như bị nó gắn chặt lấy. Đôi mắt ngài nhìn chăm
chăm tự nhủ sao Trời Phật tự nhiên lại đem cho ngài một vưu vật mà không thèm báo trước như vậy.
Ngài tươi hẳn mặt lên, vội vẫy bọn thị
vệ theo hầu. Bọn này hầu hạ ngài, đã quen với cái vẫy tay ấy quá rồi,
nên biết ngài sắp gây ra một vụ ngoạn mục gì đây, vội hè nhau lỉnh sang
góc vườn khác, hoặc chui vào bụi cây, giấu kín thân hình nhưng không
quên dành cho đôi mắt được rảnh rang qua kẽ lá để thưởng thức một màn
tuồng vô cùng hấp dẫn.
Hàm Phong hoàng đế đương nhiên là bước tới gần người đẹp, gọi hầu hạ theo cái điệu của mình. Trời thì trăng gió
thì mát, thảm cỏ thì xanh lại êm: thử hỏi còn có giường chõng nào, chăn
nệm nào, êm ấm sướng khoái bằng nơi này nữa không?
Hôm ấy là hôm
đầu tiên được nếm của chua trong đời Sở Anh. Chẳng biết nàng có thấy gì
lạ lùng không, nhưng đối với tay phong lưu mã thượng như hoàng đế Hàm
Phong thì ít ra cũng có một vài âm hưởng dội vào lòng, khiến ngài thấy
được một vài cái lạ, cái khác ở trên thân thể ngọc ngà của nàng. Quả
thế? Bởi lâm hạnh một lần chưa đủ, ngài làm luôn một hơi đến mấy lần. Và hình như vẫn còn thèm thuồng lắm!
Ít hôm sau ông vua phong lưu
mã thượng tất nhiên cần tìm cái mới khác, bỏi vì dù sao cái của Sở Anh
cũng đã cũ, ngài chẳng khám phá được gì thêm. Thế là ngài quất ngựa truy phong, khiến người con gái Hán "Tam thốn kim liên" mỏi mắt trông chờ mà chẳng bao giờ được gặp lại.
Hàm Phong hoàng đế có ngờ đâu chỉ
vài lần gặp gỡ đó thôi cũng đủ để bao nhiêu chuyện động trời tiếp diễn
mãi về sau. Số là Sở Anh sau mấy lần chịu ơn mưa móc đã cảm thấy mình
thay đổi dần. Đôi má từ hồng đã đối dần sang xanh, tím, ham của ngọt đã
biến sang thèm của chua, và nhất là cái bụng vốn thon thon bỗng chuyển
sang hình cái bầu có nắp…
Cái bầu ấy lớn dần theo ngày tháng, Sở Anh tất nhiên mừng nhưng cũng có lúc lo vì ai biết trước được ngày mai.
Ông vua đa tình nọ thì còn đuổi theo mảnh tình khác, đâu có để ý gì tới
nàng mà biết tới cái bầu nọ, nhất là ngài lại đang mê say một trang sắc
nước hương trời là Lan quý nhân.
Thực thế! Lan quý nhân lúc này
được sủng ái quá cỡ, do đó nàng cũng lên mặt quá cỡ. Trong vườn Viên
Minh, nàng đã qua mặt Hàm Phong hoàng đế, che mắt bịt tai ngài để tha hồ làm theo tiếng gọi hận thù của mình. Không biết bao nhiêu gái Hán đã bị nàng ngầm sai thủ hạ đánh chết hoặc ném xuống hồ cho chìm mất xác.
Bỗng một hôm có kẻ đến ton hót với nàng chuyện Sở Anh đã từng chịu lâm hạnh
đôi lần với hoàng đế. Thế là nàng bảo thái giám cho gọi Sở Anh tới. Lúc
đầu, nàng chỉ có mỗi một ý nghĩ là đập chết vứt xác cho quạ chuột rúc
rỉa bụi rậm nơi bìa vườn, có thế thôi. Nhưng không ngờ khi nhìn tới cái
bụng của Sở Anh nàng bỗng thay đổi chủ kiến ngay.
Cái bầu của Sở
Anh lúc đó đã khá lớn cho nên bất cứ ai nhìn vào cũng có thể nhận ra.
Lan Nhi dò hỏi đủ điều từ chuyện ăn nằm ngủ nghỉ của đức vua đến chuyện
hầu hạ nâng giấc của Sở Anh và quyết chắc đó đích thị là "long chủng"
rồi. Chủ tâm giết Sở Anh của nàng bỗng đổi hướng cấp kỳ. Nàng không giết đã đành, trái lại còn sai đem Sở Anh về nuôi dưỡng cẩn thận ở nhà sau.
Sau khi giấu kín được Sở Anh, Lan quý nhân tìm cách độn bụng, giả bộ có
thai để đánh lừa ông hoàng đế đa tình ham con. Nàng thỏ thẻ với ngài là
đã có thai, có thai đã mấy tháng. Nàng sợ tai mắt dòm ngó trong vườn quá nhiều, bại lộ mật kế của mình, bèn bắt Sở Anh độn vải cho chân to ra,
không còn là cái cặp giò "Tam thốn kim liên" nữa. Chưa hết, nàng còn bắt Sở Anh ăn mặc theo Kỳ trang (kiểu Mãn Châu), nhập bọn vào đám cung nữ,
rồi đưa về cung, giấu trong một căn mật thất.
Chín tháng mười
ngày mang thai lao khổ, Sở Anh sinh hạ một chú bé trai trông thật kháu
khỉnh. Giữa lúc Sở Anh mệt lả nằm trên giường đẻ, Lan quý nhân đích thân rót một chén thuốc đổ vào miệng nàng. Chỉ trong nháy mắt Sở Anh hộc ra
từng ngụm máu tím bầm, mặt tái mét đi, chết luôn.
Thi hành xong
một giai đoạn của cái mật kế, Lan quý nhân hẳn nhiên coi như đắc sách,
và tiếp tục giai đoạn hai. Nàng cho người ra ngoài ngầm thuê nhũ mẫu đưa vào cung nuôi nấng bú mớm trong mật thất. Ít hôm sau, Lan quý phi vác
cái bụng độn vải như cái thúng của mình xun xoe ra trước mắt mọi người,
đột nhiên nàng kêu đau bụng, rồi cũng làm cái bộ mặt nhợt nhạt, cái điệu đau đớn yếu ớt, nàng lên giường sinh và cuối cùng, sau một hồi rặn đẻ
như hết hơi, nàng sinh hạ một hoàng nam.
Một bà đỡ sồn sồn từ
trong phòng đẻ bước ra vừa reo vừa khoe cho mọi người thấy một hoàng nam máu me còn đỏ hỏn khắp mình. Tất nhiên ai cũng cho rằng đó chinh là cục máu cưng của nàng, chứ đâu có dám nghi ngờ gì khác.
Hoàng đế và
hoàng hậu thấy hoàng nam khôi ngô kháu khỉnh vui mừng khôn xiết, trong
khi đó, Lan quý nhân cười thầm trong dạ và tự nhủ kế mình đã đạt, việc
lớn của mình đã thành. Yên chí như vậy, bất giác nàng đâm kiêu hãnh
ngang ngược, bất chấp hết mọi người.
Thấy ở trong cung còn có
Chính cung nương nương không thể tự do hành động được, Lan quý phi nỉ
non to nhỏ với hoàng đế cho nàng sang ở bên vườn Viên Minh. Tháng ba lại vừa mới dứt, xuân hết hè đã sang. Chiếu lệ thì đây là lúc có thể chuyển qua bên vườn Viên Minh được. Do đó, Hàm Phong hoàng đế liền chuẩn y lời xin của Lan quý phi.
Dọn sang vườn Viên Minh, Lan quý phi lại
cũng ở tại Thiên Địa Nhất Gia Xuân như cũ. Đã lâu, Hàm Phong hoàng đế
không tới vườn này, nay lại được trở về, ngắm nhìn cảnh xưa hoa cũ mà
lấy làm thích, lại cảm thấy nhẹ nhõm khác hẳn những ngày khi còn phải
nghe nào chiếu chỉ, nào biểu chương. Trời xuân lại vừa dứt thời tiết
thêm ấm áp, cảnh vật trong vườn càng tươi tất xanh thắm. Cảnh đã đẹp, mà Lan quý phi của ngài lại càng đẹp, Hàm Phong hoàng đế vừa mê về sắc lại vừa say về hương, thế là ngài ném tuốt luốt mọi việc đại sự của triều
đình ra sau ót.
Những lúc ngồi xem hoa, chờ trăng, ngài chỉ còn
thấy có cái gấu váy của Lan quý phi là có nghĩa hoặc cái giải yếm của
nàng là còn có sinh thú của cuộc đời.
Suốt ngày Hàm Phong hoàng
đế đưa người đẹp đi du ngoạn khắp nơi. Hơn nữa sau cơn đau kịch liệt vừa qua mất đến gần mấy tháng, thân thể suy nhược, ngài cần phải có thì giờ tĩnh dưỡng, có người nâng giấc có dịp vui chơi bên hoa cạnh nước, để
lấy lại sức của tuổi xuân trai mười tám. Ngài thường ngồi trên chiếc
kiệu sơn màu vàng hoặc ngồi ngất ngưởng trên chiếc thuyền rồng để đỡ
phải cất giò đi lại phí sức tốn mồ hôi. Điểm đặc biệt nhất là trong vườn có nuôi một đàn hươu.
Mỗi ngày ngài phải uống một chén máu hươu
để cho da đẻ mau hồng, thịt gân được cứng chắc, khiến Lan quý phi hầu hạ được chu đáo hơn. Đàn hươu sao tính có đến vài trăm con, hằng ngày thả
gậm cỏ trên khu đất rộng bát ngát hai bên cầu Bích Lộc chẳng bao lâu đã
thấy thưa dần, hươu càng thưa, hoàng đế càng mạnh, Lan quý phi càng thả
sức chiều hoàng đế nhất là trong những đêm mưa gió sụt sùi… Lan quý phi
tự tay mình lấy máu hươu để cung phụng cho hoàng đế. Bỏi thế cứ mỗi ngày nàng lại đem vài tên cung nữ tới vườn hươu săn bắn.
Hàm Phong
hoàng đế thấy Lan quý phi cưỡi ngựa bắn cung tuyệt hay, bèn đem nàng đi
xa săn bắn muông thú. Ngài hạ lệnh cho ba ngàn ngự lâm quân bảo vệ đoàn
săn bắn tới chân núi Vạn Thọ săn bắn suốt một ngày, bắn được vô số chim, nào chim sẻ nào chim cút. Trời đã về chiều.
Bọn quần thần văn võ trong vườn Viên Minh biết hoàng đế sắp về liền chỉnh tề áo mão sắp hàng đủ mặt ở cửa vườn để chờ đợi thánh giá.
Tiếng khánh, tiếng
chiêng, tiếng chuông, tiếng trống vang rền vọng lại từ xa. Ngự giá chẳng mấy phút đã về tới cửa vườn Văn võ bá quan nhất tề quỳ xuống đất. Lúc
này chính là lúc quạ cú câm bặt, tứ bề phẳng lặng như tờ. Bỗng có tiếng
vó ngựa lọc cọc nện đều trên đường đá. Triều thần ngước nhìn ra thấy đi
đầu là một thiếu phụ mặc Kỳ trang cưỡi ngựa xông tới cửa vườn.
Thấy trăm quan quỳ thành hàng thẳng tắp đôi bên đường lộ, người thiếu phụ ngồi nghiễm nhiên trên ngựa cười nói:
- Sao hôm nay thằng lùn đông quá vậy?
Tiếng nói cười xoen xoét của người thiếu phụ vừa tắt thì con ngựa cũng đã qua hết dãy người bước vào trong. Lũ quan lớn nhỏ hoảng hồn bạt vía không
dám cất đầu ngước mắt nữa. Họ hỏi lẫn nhau, lúc đó mới biết người thiếu
phụ đó chính là Lan quý phi, cục cưng của đương kim hoàng đế của họ. Họ
lè lưỡi lắc đầu chỉ dám thốt một tiếng nhỏ "Trời" bên tai nhau, để mong
vơi bớt cái sợ hiện còn rất "vĩ đại" trong lòng họ.
Lan quý phi
cưỡi ngựa đi vào một lát mới thấy thánh giá tới. Suốt cả ngày hôm đó,
Hàm Phong hoàng đế quả đã được khoan khoái phi thường.
Qua ngày
hôm sau, ngày sinh nhật của Lan quý phi, thánh chỉ của hoàng đế hạ xuống cho đặt tiệc trong vườn Viên Minh uống rượu xem hát tuồng. Ngài hạ lệnh Lan quý phi hôm nay phải cải trang làm Ý quý phi để hầu ngài, nâng khăn chuốc rượu cho ngài. Ngày thứ nhất, Ý quý phi hầu rượu tại hiên "Hồ
trung Phật nguyệt trượng". Kể từ hôm đó, mọi người trong cung, nhiều lúc thường gọi Lan quý phi là Ý quý phi, có lẽ cũng còn để tránh phạm huý.
Rượu đến canh khuya, hoàng đế ngà say, nàng mới dìu ngài đi ngủ. Nhưng qua
ngày hôm sau, có lẽ vì đau bệnh rượu, bệnh gái, ngài bỗng hộc ra máu.
Lan quý phi giật mình kinh ngạc, vội truyền cho ngự y vào cung tức khắc, một mặt báo tin về cung cho hoàng hậu biết.
Hiếu Trinh hoàng hậu đối với hoàng đế vốn có tình vợ chồng vô cùng thâm hậu, cho nên khi
nghe tin chẳng lành này, bà vội vàng chạy vào trong vườn thăm. May mà
máu hoàng đế thổ ra chỉ là do cấp khí công phế, mửa ra máu phổi chứ
không có gì nguy hiểm. Bởi thế, ngự y lo thuốc thang điều trị, chỉ có
năm, ba hôm, ngài đã dần dần bình phục lại được. Ngài an dưỡng trong
vườn thêm nửa tháng nữa, lúc đó bệnh coi như đã hết hoàn toàn và ngài
lại đã đi lại được như thường.
Khi còn nằm trên giường bệnh ngài
thường có Hiếu Trinh hoàng hậu ngồi cạnh săn sóc an ủi và khuyên giải.
Bà có lúc tâm tình khuyên ngài nên bảo dưỡng thân thể, chớ nên sủng ái
Lan quý phi quá độ. Cũng có lúc bà nói thẳng với ngài rằng Ý quý phi
không phải là người sủng ái được đâu, chỉ tại vì nàng thường có ý can dự việc triều chính. Nói đoạn bà còn cả quyết rằng triều chính không phải
là việc của bọn đàn bà, ngay cả chính bà nữa.
Thực thì từ khi
sinh hoàng tử, Lan quý phi có những cử chỉ ngôn ngữ bộc lộ tính kiêu
hãnh quá độ ngay đối với cả hoàng đế nữa. Hàm Phong hoàng đế cũng thấy
rõ điều đó, nhưng chỉ tại quá yêu quá cưng nàng mất rồi, cho nên không
muốn chỉ trích hạch hỏi gì. Nay nghe lời hoàng hậu khuyên bảo, ngài biết bà nói vậy là có ý tốt đó thôi. Ngài cũng biết Lan quý phi là một người đàn bà vô cùng thâm hiểm và chỉ muốn nhân lúc bệnh hoạn chẳng thèm gặp
mặt nàng nữa. Nhưng phải cái hoàng hậu vốn là một bậc quốc mẫu, không
thể hầu hạ ngài mãi trong thâm cung được. Lúc đó là lúc ngài thấy lòng
trống trải cần một người đàn bà, một đôi tay ngà ngọc nâng giấc hầu hạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT