Bước xuống cửa xe, Hải Long chạy vội đến trước mặt nó, lay lay:
-
Này, con nhỏ kia, cô làm sao thế? Sao trán nóng thế này, cô dầm mưa đấy
ah? Cả mặt mũi nữa, sao chảy máu thế kia? Này, cô có nghe tôi nói không? Anh Thư!!!
Hình như có ai gọi nó, nó mở mắt ra. Trước mắt nó là
gương mặt của một cậu trông rất đẹp trai. Nó ngỡ rằng mình đã chết rồi
nên Ngọc Hoàng mới cử thiên thần xuống đón nó về trời.
- Nè, cô mở mắt ra rồi sao không nói gì cả? Nói gì đi chứ con nhỏ đáng ghét kia! Đừng dọa tôi nghen!
Sao thiên thần này ăn nói thô lỗ quá vậy nè? Giọng nói hách dịch của
Hải Long làm CPU của nó bắt đầu hoạt động trở lại. Thì ra nó chưa chết.
Có lẽ mạng nó còn dài lắm. Nghĩ thế, nó mỉm cười...
"Con nhỏ này
cười rồi nè! Cũng biết cười cơ đấy! Tưởng nhỏ chỉ biết cãi nhau và đấm
đá thôi chứ! Chắc hạnh phúc vì được thiếu gia đây cứu chứ
gì!...............Nhưng............cười trông........dễ thương thật
đấy........!- Hải Long đỏ bừng mặt khi kết thúc suy nghĩ vừa rồi.
Khi CPU đã được restart và collect các dữ kiện, nó như choàng tỉnh. Bây
giờ nó đã nhận ra đang ngồi trước mắt nó. Chân tay bắt đầu nhức mỏi trở
lại. Kí ức đau đớn tràn về trong đầu nó. Nó liền tức giận, hất tay Hải
Long ra:
- Anh đừng có chạm vào người tôi! Tại ai mà tôi ra nông
nỗi này? Từ khi anh xuất hiện, tôi đã phải làm bao điều sai trái! TÔI
GHÉT ANH!!!- Vừa nói, nó vừa gặng đứng dậy.
- Cô nói cái gì? Tôi có lòng tốt xuống xe giúp cô mà cô lại có thái độ gì thế hả?- Sau khi nghe câu :"Tôi ghét anh!", Hải Long bỗng tức điên người.
Vì đầu đau như búa bổ, nó chẳng muốn cãi thêm, chỉ mong về được đến nhà. Nhưng mọi
việc lại không theo ý nguyện của nó. Chân nó liêu xiêu, tay thì bủn rủn, nó bỗng ngất xỉu, ngã người vào...lòng Hải Long (biết chọn người ghê cơ )
- Nè, con bé kia, cô bị sao thế hả? Cô đang tức tôi lắm kia mà!
Mau tỉnh dậy mà mắng tiếp chứ!......Mau mở cửa xe nhanh đi!- Long lệnh
cho Liêu Liêu.
Liêu Liêu mở cửa xe:
- Vâng, nhưng để tôi bế cô bé cho ạ!
- ..........Thôi, để tôi! Không sao đâu!
Ngồi trên xe, Hải Long rất lo cho nó. Nó sốt cao, khí nóng tỏa ra quanh người, mồ hôi vã ra như tắm. Tay chân, mặt mũi thì bị thương. Lòng Hải
Long cứ như có lửa đốt, cậu giục bác tài mấy........chục lần (lo làm gì, chị ý chik thì có mà hết truyện ). Về đến nhà, Long vội bế Anh Thư lên
phòng, gọi cả chục người giúp việc có kinh nghiệm lên băng bó, chữa bệnh cho nó. Vì khắp người đều có chỗ bị thương nên Hải Long đành ra ngoài
đứng chờ. Hắn đi qua đi lại, đi tới đi lui, đi vòng đi quanh, sốt ruột
không biết mấy người kia làm gì mà lâu thế, trong khi họ mới bôi thuốc
cho Anh Thư được có....1 phút 16 giây. Nửa tiếng sau ( đối với Long như
đã nửa thế kia rồi), mấy chị giúp việc đi ra, nói với Hải Long rằng cô
bé đã được băng bó và uống thuốc nhưng có lẽ còn mệt nên cô ấy thiếp đi
rồi. Cậu thở phào, vội bước vào thăm nó. Lần đầu tiên thấy cậu chủ lãnh
đạm của mình quan tâm nhiều tới ai đến thế, mấy chị í bắt đầu xì xào:
- Cô bé ấy là ai thế nhỉ?
- Không biết sao mà cô bé lại bị thương khắp người thế kí?
- Hay.....bị cậu chủ đánh đập ?
- Vậy thì việc gì cậu chủ phải lo lắng chứ?
- Uh thì.........cậu ấy cắn rứt lương tâm chăng?
- Vớ vẩn! Tính cách cậu chủ mà các cô còn không biết à?
- A! Tôi biết rồi! Có lẽ.......có lẽ........
- Có lẽ làm sao? Nói toạc móng heo cho rồi, úp úp với chả mở mở!
- Có lẽ cô bé ấy là...........ân nhân cứu mạng của cậu chủ!!!!
- Nhảm nhí, Liêu Liêu giỏi võ thế kia mà cậu ấy lại phải nhờ một cô bé
mảnh dẻ ra tay cứu giúp à? A, phải rồi, có lẽ Liêu Liêu biết đấy!
Thế là bao con mắt đổ dồn vào Liêu Liêu. Cậu vệ sĩ vội nói:
- Nè, tôi không biết gì đâu nha! Tôi cũng chưa hiểu tại sao cậu ấy lại
lo lắng cho cô Anh Thư nữa! Mà potay.com với mấy chị luôn, nghĩ ra tình
huống oái ăm gì không!
Cánh cửa phòng bỗng bật mở. Hải Long hét lớn:
- NÀY, CÁC NGƯỜI NHIỀU CHUYỆN QUÁ ĐI! NGƯỜI TA BỊ BỆNH MÀ CỨ RẦM RÌ BÊN NGOÀI, AI NGHỈ NGƠI CHO ĐƯỢC? MAU ĐI LÀM VIỆC, KHÔNG TÔI SA THẢI TỪ A
TỚI Z ĐẤY!
Giật mình, ai nấy đều chạy toán loạn đi xuống lầu làm
việc. "Hừ, toàn là mấy bà sư phụ tám không!"- Hải Long lẩm bẩm rồi ngồi
xuống cạnh giường. Hắn ngắm cô bé ngây thơ đang nằm trên giường hắn.
Khuôn mặt nó bầu bĩnh như em bé, da nó trắng như tuyết. Hàng mi vừa dài
vừa cong làm nó trở nên đáng yêu hơn. Lại thêm đôi môi đỏ như máu cộng
với mái tóc đen như gỗ mun khiến nó trông như công chúa Bạch Tuyết vậy.
Hải Long nhẹ nhàng định sờ môi nó. Bất chợt cậu khựng lại : " Mình đang
làm cái quái gì vậy nè?..........Điên rồi, mình điên thật
rồi.....................Chính em........ đã làm tôi điên như
thế..........!- Hải Long thở dài, nắm chặt tay nó hồi lâu rồi bước vội
ra khỏi phòng như sợ sẽ có chuyện gì tồi tệ xảy ra........
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT